Duy Nguyện Chiêu Chiêu

Chương 1



1

Mẫu thân sinh ra đệ đệ, ta rất vui. Ngày nào cũng giúp nãi nãi giặt tã, may áo cho đệ đệ.

Nhưng nãi nãi và mẫu thân lại suốt ngày ưu sầu, lúc ăn, nãi nãi nhìn trong bát không có một hạt cháo gạo, nặng nề thở dài.

Tuy rằng ta còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được vì sao nãi nãi và mẫu thân lại ưu sầu như vậy.

Cho nên, lúc nãi nãi nhận lấy mười lượng bạc rồi giao ta cho người môi giới, ta không nói một tiếng nào liền đi theo.

Mẫu thân vừa khóc vừa gọi ta từ sau lưng, ta do dự muốn quay đầu lại, người môi giới giữ lấy tay ta nói: “Cô nương tốt, đừng mềm lòng, vận may của ngươi lớn lắm. Chuyến này đi, chính là vô số vinh hoa phú quý.”

Có tiền rồi, mẫu thân và đệ đệ sẽ không phải chịu khổ, ta nhếch miệng nở nụ cười, theo người môi giới lên xe ngựa.

Xe ngựa loạng choạng đưa ta đến trước một trạch viện rộng lớn trang nghiêm, ta không biết chữ phía trên, chỉ theo người môi giới đi vào bên trong.

Ta lớn đến ngần này mà chưa từng thấy trạch viện nào lớn như vậy, hoa và cỏ bên trong trông rất khác với bên ngoài.

Ta đi theo người môi giới vào một gian viện, trong viện yên tĩnh, tràn ngập mùi thuốc đắng.

Người môi giới cung kính quỳ ở bên ngoài một căn phòng, ta ngơ ngơ ngác ngác liền quỳ xuống theo.

Lão gia gia dẫn ta và người môi giới tiến vào, cung kính nói với người sau bức màn: “Vương gia, đây là người mà thế tử gia sai người đưa tới.”

Một bàn tay nhợt nhạt kéo màn che ra, ta bị người xinh đẹp ở trong đó làm cho lác mắt, cả người ngây dại.

Ta chưa từng đọc sách, chỉ cảm thấy người ở trước mắt này giống như từ trên trời đáp xuống.

Đôi mày tinh xảo của người đó nhướng lên, nhìn lướt qua ta đang thẫn thờ, trầm giọng hỏi: “Hắn có ý gì?”

Lão gia gia cúi thấp đầu, dường như rất sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Thế tử gia nói... nói là xung hỉ cho ngài.”

*Xung hỉ (冲喜): Là một hành vi tín ngưỡng dân gian Trung Quốc; nghĩa là để một người bị bệnh lâu ngày kết hôn với người khác, dùng “chuyện hỉ” để xua tan đi xui xẻo, giúp điều trị bệnh hiệu quả hơn.

Xung hỉ có nghĩa là gì? Ta không hiểu.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, tiếng hít thở của vị ca ca xinh đẹp kia càng thêm nặng nề, ta tò mò ngước mắt lên nhìn, thấy mặt mày ưa nhìn của hắn đều đã trầm xuống.

“Cố Hành Chỉ, hắn tốt thật đấy!”

Ca ca xinh đẹp vươn tay chỉ vào ta, tức giận đến nỗi hô hấp cũng có chút bất ổn: “Đây là tìm nữ nhi cho bản vương sao!”

“Bảo hắn cút qua đây cho bản vương!”

Hắn quát lớn một tiếng, làm ta sợ tới mức rụt cổ lại.

“Thế tử gia đã đi Giang Châu từ hôm kia, nói là có chuyện quan trọng.”

Khuôn mặt vốn nhợt nhạt của ca ca xinh đẹp tăng thêm vài phần hồng hào, có vẻ như hắn càng đẹp hơn một chút.

“Bản vương thấy hắn đang ước gì bản vương mau c.hết sớm!”

Mọi người trong phòng không ai dám lên tiếng, ca ca xinh đẹp đột nhiên chỉ vào ta giận dữ nói: “Ném nó ra ngoài cho bản vương!”

Ta nghe xong câu này có chút sợ hãi, dùng tay chống đất di chuyển về phía trước, ngửa mặt lên nhìn hắn nói: “Đừng ném ta đi, ta... ta biết giặt y phục.”

Ca ca xinh đẹp rũ mắt quan sát ta, lúc này trên người ta mặc áo ngắn cũ nát, trên giày vải còn có một lỗ thủng.

Ta xấu hổ dùng tay túm lại chiếc áo ngắn không thích hợp trên người mình, cúi đầu không dám hé răng nữa.

Trong phòng yên tĩnh một lúc, ta cẩn thận thở nhẹ.

“Thôi, tạm thời giữ lại trong phủ đi.”

Ca ca xinh đẹp đứng dậy, vòng qua ta đi ra ngoài, áo choàng của hắn lướt qua bên cạnh mặt ta, ta ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Ta được ở lại trong phủ, trước khi đi, người môi giới còn nói với ta một câu: “Hầu hạ vương gia cho tốt, cô nương lên như diều gặp gió chỉ trong ngày một ngày hai.”

Vương gia là ai? Là ca ca xinh đẹp kia sao?

Hình như hắn bị bệnh rồi, thực sự cần có người chăm sóc.

Ta đứng trong căn phòng trống rỗng không có lấy một người, nhàm chán đến mức có chút buồn ngủ.

Thế là ta liền cuộn mình dưới mặt đất, dựa vào cái kệ để sách và bình hoa, dưới mặt đất hơi lạnh nên ta kéo màn che dài đắp lên người.

Ta bị ai đó lắc cho tỉnh dậy, ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy ca ca xinh đẹp đang kinh ngạc nhìn chằm chằm ta.

“Sao ngươi lại ngủ ở đây?”

Ta dụi mắt, nói: “Muội chờ ca ca về.”

Hắn giật mình, khẽ cười nói: “Ai cho phép ngươi gọi bản vương là ca ca?”

Ta nghiêng đầu, thành thật trả lời: “Bởi vì ca ca trông rất đẹp.”

Hắn cười ra tiếng, âm thanh tựa như dòng suối trong veo chảy xuôi trong núi, cực kỳ dễ nghe.

Hắn cởi áo bào rộng trên người mình khoác lên người ta, trên áo bào có mùi thơm dễ ngửi trên người hắn, ta dùng hai má cọ cọ vào lớp lông tơ trên cổ áo, không khỏi nở nụ cười.

“Muội tên gì?”

Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ta.

Ta lắc đầu, có chút ngượng ngùng đáp: “Muội không có tên, người trong nhà gọi muội là nha đầu.”

Hắn sửng sốt, ánh mắt trở nên dịu dàng, vươn tay chỉnh lại áo bào cho ta, nhẹ nhàng nói: “Ta đặt tên cho muội, được không?”

Ta kinh hỉ nhìn hắn, vui vẻ nói: “Được, cảm ơn ca ca.”

Hắn đứng lên, đưa tay về phía ta, ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bàn tay sạch sẽ của hắn, lui về phía sau.

“Tay... tay muội bẩn.”

Hắn ngồi xổm xuống nắm lấy tay ta, nói: “Ca ca không cảm thấy muội bẩn.”

Tay hắn có chút lạnh, nên ta dùng chút sức nắm chặt tay hắn.

Hắn nhận thấy động tác của ta, liền cúi đầu nhìn ta như dò hỏi.

Ta ngẩng đầu cười với hắn: “Muội sưởi ấm tay cho ca ca.”

Hắn khẽ lắc đầu cười, dắt ta đến bàn đặt sách.

Hắn cầm bút viết ba chữ lên một tờ giấy Tuyên Thành, ta không biết những chữ đó, nhưng ta cảm thấy chữ của hắn viết rất đẹp.

“Tiêu Thời Diên, là tên của ta.”

Hắn hơi suy nghĩ một chút, lại cầm bút viết ba chữ.

“Tiêu Thời Chiêu.”

Hắn chỉ vào ba chữ phía dưới rồi nói với ta: “Sau này muội cùng họ với ta, ngang hàng với ta, tên là Tiêu Thời Chiêu.”

Từ đó, phòng ta ở bên cạnh phòng Tiêu Thời Diên, ta gọi hắn là ca ca, hắn gọi ta là Chiêu Chiêu.

2

Ca ca thích đọc sách dưới mái hiên, ta không dám quấy rầy hắn, vậy nên ta tự mình lấy chổi ra quét dọn.

Hắn nghe thấy động tĩnh, giương mắt lên nhìn, thấy ta đang cầm cây chổi cao hơn mình nửa cái đầu, bất đắc dĩ nói: “Muội quét làm gì?”

Ta hơi luống cuống, ôm chổi nói: “Nãi nãi của muội nói, trong nhà không nuôi người nhàn rỗi.”

Hắn khẽ thở dài, đứng dậy đi tới trước mặt ta, bỏ chổi trên tay ta xuống, dắt ta vào trong phòng, rửa tay cho ta.

Những vết lấm lem trên bàn tay ta bị cuốn trôi bởi dòng nước ấm áp, hắn không ghét bỏ ta chút nào, cẩn thận lau sạch từng ngón tay cho ta.

Ta không kìm được mà bật khóc nức nở.

Hắn lau nước mắt cho ta, giọng nói dịu dàng đến kỳ cục: “Sao lại khóc?”

Ta cúi đầu không chịu hé răng, chỉ không ngừng rơi nước mắt.

Hắn uốn gối ngồi xuống trước mặt ta, ôm ta vào lòng rồi vỗ nhẹ vào lưng ta.

“Chiêu Chiêu, quên chuyện trước kia đi.”

“Bây giờ muội là Tiêu Thời Chiêu, muội có ca ca.”

“Có ca ca ở đây, sau này sẽ không để muội chịu nửa phần ủy khuất.”

Những ngày tháng bên cạnh ca ca là điều mà trước đây ta chưa từng dám nghĩ.

Ta có phòng riêng của mình, còn có rất nhiều y phục đẹp và đồ trang sức, bữa ăn nào ta cũng được ăn no, ca ca còn gắp thức ăn cho ta.

Trong phòng ta có một tỷ tỷ chuyên chăm sóc ta, tỷ ấy tên là A Tri, A Tri tỷ tỷ không biết nói, cũng không thích ra ngoài, mỗi ngày chỉ ở trong phòng thêu hoa.

Ta không giống A Tri tỷ tỷ, ta thích ở trong sân.

Kỳ thật, trong sân cũng chẳng có gì thú vị, chỉ là vì ta ở trong sân có thể nhìn thấy ca ca. Chỉ có nhìn thấy ca ca, ta mới cảm thấy an tâm.

Ca ca rất ít khi ra khỏi viện của mình, hằng ngày hắn chỉ đọc sách, uống trà, chơi cờ, đôi khi sẽ đ.ánh đàn, thỉnh thoảng hắn sẽ thẫn thờ nhìn những chú chim bay lượn ngoài cửa sổ.

Ta thích ngồi bên cạnh ca ca, nghe hắn đ.ánh đàn, ca ca đ.ánh đàn rất hay, khiến ta cảm thấy rất thoải mái.

“Ngày nào muội cũng ở cùng ta như vậy, không cảm thấy nhàm chán sao?”

Một khúc kết thúc, ca ca vuốt nhẹ những dây đàn run rẩy, ánh mắt dịu dàng rơi trên người ta.

Ta nhìn hắn lắc đầu, nhe răng cười với hắn, nói: “Muội cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh ca ca.”

“Muội còn nhỏ tuổi, vậy mà cũng hiểu được an tâm.”

Bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng đặt lên đầu ta, ta híp mắt lại, không nhịn được mà cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.

3

“Chiêu Chiêu, muội phải học chữ rồi.”

Ca ca nhìn ta khẽ thở dài, vỗ nhẹ đỉnh đầu ta.

Ta chỉ vào chữ “Đình” trên sách, không phục nói: “Chữ này rõ ràng là giống với tên của ca ca.”

Ca ca nắm lấy tay ta, dạy ta viết tên hắn từng nét một: “Chiêu Chiêu ngốc, tên ca ca viết thế này.”

Mỗi ngày, ca ca không chỉ dạy ta đọc sách viết chữ, mà còn dạy ta chơi cờ và đ.ánh đàn.

Học vấn, cầm ca, kỳ nghệ của ca ca đều rất tốt, nhưng trong việc nuôi dạy hài tử lại có chút bất cẩn.

Khi ta mười hai tuổi, bị nhiễm bệnh đậu mùa, lúc đầu không có cảm giác gì, chỉ là toàn thân không có tinh thần, lờ đờ.

Khi ăn cơm ta cũng không ăn nhiều, lúc ấy ca ca còn cười trêu chọc ta nói, heo con biến thành mèo con rồi.

Cho đến khi trên mặt ta nổi mẩn đỏ, cả người sốt cao, nôn mửa, mơ màng không biết trời đất.

Ca ca lo lắng đến độ trực tiếp tự mình chạy ra ngoài, bắt lão thái y trong cung đến.

Sau đó A Tri tỷ tỷ cũng bị đuổi ra ngoài, ca ca ngồi ở bên giường ta, chưa từng rời khỏi ta một khắc.

Ta thật sự đau đến nỗi không thể chịu đựng được, liền trùm trong chăn lén khóc.

Ca ca thở dài, ôm ta và chăn vào lòng, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng ta, giọng nói ôn hòa trong trẻo.

“Chiêu Chiêu đừng sợ, ca ca ở đây rồi.”

“Chiêu Chiêu nhà chúng ta là tiểu cô nương dũng cảm nhất, đúng không nào?”

Ta nghẹn ngào rúc vào trong lòng hắn, mơ mơ màng màng đáp lại hắn một tiếng: “Vâng.”

Hắn ôm ta nhẹ nhàng lắc lư, đau đớn trên người ta dường như đã bị hắn đuổi đi, tiếng nức nở của ta dần dần dừng lại.

“Chiêu Chiêu...”

“Chiêu Chiêu nhà chúng ta không sợ đau...”

“Ca ca vẫn đang ở cạnh Chiêu Chiêu mà...”

Giọng hắn trầm thấp ôn hòa, ta đưa tay nắm chặt một ngón tay của hắn, chìm vào giấc ngủ.

4

Sau khi ta khỏi bệnh, ca ca lại ngã xuống.

Ta ngồi dưới mái hiên nhìn thái y đi ra đi vào, trong viện tràn ngập mùi thuốc đắng khiến cho dạ dày người ta cồn cào cuồn cuộn.

Ta quay đầu nhìn vào trong phòng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy chiếc bàn nhỏ mà ca ca thường dùng.

Tiếng ho khan tê tâm liệt phế của ca ca truyền ra, ta có chút lo lắng.

“Ca ca.”

Ta hơi sợ hãi, gọi ca ca ở trong phòng.

“Chiêu Chiêu, đừng sợ, ca ca không sao.”

Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng như trước, chỉ là có chút khàn khàn.

“Vâng.”

Ta cúi đầu nhìn xuống mặt đất, mũi có chút chua xót.

Ca ca không cho ta vào thăm, hắn nói sợ lây bệnh cho ta.

Quản gia đi ra từ phòng ca ca ai oán thở dài, vẻ mặt không biết làm sao cho phải.

Ta hỏi ông ấy: “Quản gia gia gia, ca ca có sao không?”

Quản gia lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Thân thể vương gia, ai....”

“Ai cái gì mà ai, bản thế tử sẽ bảo vệ vương gia nhà ngươi trường mệnh trăm tuổi!”

Một nam nhân tuấn lãng mặc cẩm bào đỏ thẫm lắc quạt bước vào.

Ta đứng lên, ngoan ngoãn gọi một câu: “Thế tử ca ca.”

“Tiểu Chiêu Chiêu ngoan lắm, đáng yêu hơn ca ca của muội nhiều.”

Cố Hành Chỉ cầm quạt vỗ nhẹ đầu ta, không phải là hắn cố ý làm vậy, mà là ca ca không cho hắn chạm vào ta.

Lúc trước hắn trở về từ Giang Châu, vừa vào Minh vương phủ, ca ca liền cấm cửa đuổi khách năm ngày.

Sau đó hắn khó khăn lắm mới trèo được tường vào, đúng lúc thấy ca ca trong viện đang tự tay dựng ghế đu cho ta, ta thì đứng bên cạnh, hắn kinh hãi trực tiếp ngã gãy chân, làm tên què suốt nhiều ngày.

Cố Hành Chỉ nói ca ca kim ốc tàng kiều, ca ca trực tiếp đạp hắn một cước ngã xuống đất.

Hắn biết lai lịch của ta, chỉ cười gượng nói, đều tại người môi giới kia, rõ ràng người hắn tìm là một mỹ nhân đơn thuần xinh đẹp.

Nói xong, hắn còn xoa đầu ta, nói ta làm đồng dưỡng tức cũng không tệ.

*Đồng dưỡng tức (童养媳): Vợ/ con dâu nuôi từ nhỏ.

Chỉ vì một câu này, hắn lại không vào được vương phủ nửa tháng.

“Lúc trước ta đi Giang Châu là bởi vì tìm một vị danh y, bây giờ vị danh y đó đã về lại Giang Châu, ta định mang A Diên tới Giang Châu bái phỏng vị danh y kia.”

Ca ca uống thuốc xong đã ngủ thiếp đi, ta nhìn khuôn mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc của ca ca, trong lòng không khỏi đau nhói.

Ngày hôm sau, Cố Hành Chỉ liền đưa ca ca lên đường đi Giang Châu.

Trước khi đi, ca ca gắng gượng giữ tinh thần xoa nhẹ đầu ta, hỏi ta có sợ không.

Ta đến vương phủ lúc mười tuổi, suốt hai năm, sớm đã không thể rời khỏi ca ca.

Ta rưng rưng nước mắt lắc đầu: “Chiêu Chiêu không sợ, chỉ là Chiêu Chiêu....”

Từ “không nỡ” kia, ta không dám nói ra, ta sợ trong lòng ca ca nhớ thương ta, làm chậm trễ hắn chữa bệnh.

“Ta biết Chiêu Chiêu không nỡ xa ca ca.” Hắn chạm nhẹ vào sườn mặt của ta, cười nói, “Trước khi tuyết rơi, ca ca nhất định sẽ về, cùng Chiêu Chiêu đắp người tuyết.”

Ta rơi nước mắt, gật đầu: “Ca ca mau đi đi, một mình Chiêu Chiêu không sao.”

Hắn lau nước mắt cho ta, rồi lệnh cho A Tri tỷ tỷ bên cạnh dắt ta hồi phủ.

Ta vừa đi vừa quay đầu nhìn hắn, hắn vẫn đứng bên cạnh xe ngựa cười nhìn ta.

Mãi đến khi ta vào phủ, nghe được tiếng xe ngựa lăn bánh, ta vẫn không nhịn được mà khóc nức nở.

“Cô nương đừng khóc nữa, nếu vương gia biết, ngài ấy sẽ rất đau lòng.” Quản gia cười dịu dàng an ủi ta, “Vương gia nói ngài ấy có để lễ vật cho ngài ở trong phòng, mau trở về xem thử đi.”

Ca ca đã tặng cho ta một con mèo trắng như tuyết, nó rất nhỏ, đôi mắt màu xanh nước biển, thích cọ vào ngực ta.

Ta đặt tên cho nó là Tuyết Cầu.

Có Tuyết Cầu ở đây, gian viện tử vốn yên ắng vì ca ca rời đi lại khôi phục sức sống.

Ta thường ôm Tuyết Cầu ngồi trên ghế đu mà ca ca dựng cho ta đọc sách, ghế đu lắc lư, ta cũng ngủ thiếp đi.

Ta thường mơ thấy ca ca, có khi là khuôn mặt ôn hoà của hắn khi hắn chơi đàn, có khi là góc mặt dịu dàng khi hắn đọc sách.

Ta đã quen ôm Tuyết Cầu ngồi ở trước ngưỡng cửa chờ ca ca trở về, nhưng cho đến khi trên trời rơi xuống những hạt tuyết nhỏ, ta vẫn không đợi được ca ca.

“Khi nào ca ca trở về?”

Ta luôn hỏi quản gia gia gia như vậy, nhưng lần nào quản gia gia gia cũng chỉ xoa đầu ta, lặng lẽ mỉm cười với ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.