Duy Quân

Chương 10



CHƯƠNG 10

Lúc này tuy rằng vẫn còn hoang mang lo sợ, nhưng tâm trạng cũng đã bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, phụ thân là Tể tướng, có thể ở trước mặt hoàng thượng nói lên vụ án này, chỉ cần hoàng thượng cẩn thận tra xét một phen, án tử của mình nhất định có thể giải được.

Hiện tại việc cấp bách nhất, là hảo hảo hồi tưởng lại tướng mạo hai người đã đánh mình bất tỉnh, chỉ cần tìm được bọn họ, mặc dù không thừa nhận đã hãm hại mình, cũng sẽ có biện pháp khiến bọn họ nói ra, hình bộ thượng thư đại nhân vẫn có khả năng tra án được .

Nhưng mà Khang Viễn tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình vào nhà tù, mãi cho đến chạng vạng, phụ thân cùng mẫu thân thế nhưng đều không có đến gặp, y trong lòng lo sợ, thầm nghĩ hay là phụ mẫu thật sự tin mình giết người? Không, không có khả năng, bọn họ hiểu rõ mình nhất, bọn họ hẳn là biết chính mình sẽ không làm ra loại sự tình này , bọn họ nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp thay mình rửa sạch oan tình . Ở trong tình trạng như thế này, y cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình.

Trời chập choạng tối, cai ngục mang cơm lại đây, đồ ăn cư nhiên không tồi. Nhưng Khang Viễn lúc này không còn tâm trạng để ý đến, nhìn thấy cai ngục đứng dậy rời đi, y một phen vội vàng giữ chặt lại, lắp bắp hỏi:“Cai ngục đại ca, xin hỏi…… Có người nào đến thăm ta hay không? Nga, ta…… Ta họ Khang tên Viễn……”

Một lời chưa nói xong, cai ngục kia liền lạnh lùng cười nói:“Biết, là Khang Viễn Khang công tử, con một của Tướng gia, nghe nói chính là tài tử nổi danh của kinh thành chúng ta. Chậc chậc, nhìn lúc này đúng là tư văn hữu lễ (hòa nhã có lễ độ) , sao không cố gắng tích đức, lại đi làm cái ra cái chuyện cầm thú kia?

Hắn lại nhìn Khang Viễn vài lần, cười nhạo nói:“Quên đi, người như ngươi căn bản là chỉ khoác lên một bộ da người (họa bì), làm sao xứng là người được? Căn bản là súc sinh cầm thú (ta tán, ta cắn, ta cạp, ta đá, ta thiến cái thằng cai ngục nì…ta méc Triển ca nè.. nó dám chửi vợ a kìa, huhhuh..). Ta nói thật cho ngươi biết, án tử của ngươi kinh thiên động địa, tuy rằng thân phận ngươi cao quý, cũng ngăn không được lòng người tức giận, ngươi còn muốn phụ mẫu ngươi đến tìm cách giúp ngươi? Ta khuyên ngươi sớm thu lại cái vọng tưởng này đi (ai cấm người t mơ mộng hử thèng kia!!?), gian sát (giết, rape) phu phụ người ta bị bắt tại trận, nhân chứng vật chứng rõ ràng, án tử của ngươi không thể không thành lập.”

“Ta…… Ta là bị oan uổng , cai ngục đại ca, cầu ngươi cho ta gặp cha ta, ta…… Ta thề, ta phát độc thệ (thề độc), ta thật là bị oan uổng , nếu chuyện đó thật sự là do ta làm, nguyện bị trời giáng ngũ lôi oanh, chết không có chỗ chôn, cai ngục đại ca……” Khang Viễn tuyệt đối không nghĩ đến loại kết quả này, dưới tình thế cấp bách vội túm tay áo cai ngục nức nở cầu xin, lại bị hắn một phen hất ra. (mết nết..)

“Ngươi cầu ai cũng vô dụng, thẳng thắn nói, ngươi án tử này tình tiết quá mức ác liệt, ngươi lại là người của phủ Tể tướng, e sợ lại có chuyện, ngươi tìm cách trốn thoát, chúng ta càng phải nghiêm ngặt canh giữ, đừng nói cha nương ngươi , ngay cả ruồi bọ trong phủ ngươi, một con cũng không thể lọt vào.”

Cai ngục nói xong, cũng không để ý tới Khang Viễn phía sau hô to gọi nhỏ, vừa đi vừa phất tay nói:“Chạy nhanh ăn đi, đợi lát nữa có người đến dọn, muốn ăn cũng không có mà ăn.”

Khang Viễn đến lúc này vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng mà ở trong ngục nhịn vài ngày, đừng nói cha nương, liền ngay cả hạ nhân bằng hữu cũng không một ai lại thăm y, hiểu được , án tử này đại khái đã được quyết định, không còn đường cứu vãn .

Biết được kết cục, ngược lại trở nên bình tĩnh, nghĩ thầm rằng chết thì có gì đáng sợ , nhân sinh khó tránh khỏi cái chết, nếu không bị chém chết, cũng là bệnh chết hoặc là chết bất đắc kỳ tử. Chỉ hận một điều, ta bị oan uổng không quan trọng, chính là hung thủ thật sự đang nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, xem ra đoạn oan tình này, chỉ có thể đến trước mặt Diêm vương mà phân trần.

Sau khi ổn định lại tâm trạng, liền khôi phục bộ dáng tao nhã thong dong của một tướng quốc công tử, cũng may trong nhà giam này đãi ngộ cũng không tồi, mỗi ngày đều có thể rửa mặt, chải đầu, tắm rửa, việc ăn uống cũng tốt, chay mặn kết hợp, mỗi bữa mười món (đó mà nà cơm tù à…), cũng không để cho y mặc quần áo bẩn của tù nhân, ngược lại có một ngày, cai ngục còn đưa vào mấy bộ tố y gấm vóc tinh tế khéo léo.

** chưa thấy ai vào trại mừ tốt nư a đâu đấy nhá..**

Tuy rằng bọn cai ngục hận Khang Viễn làm ra cái chuyện thương thiên hại lý kia, nhưng cũng không thể không thừa nhận, vị này được vinh phong là đệ nhất tướng quốc tài tử , thật sự là nhân trung long phượng (rồng phượng trong loài người), chỉ bằng dung mạo thanh nhã tuấn tú, khí chất cao quý thong dong của y, muốn bao nhiêu nữ nhân đếu có bấy nhiêu, tội gì lại đi gian sát một nông phụ bình thường, rốt cuộc đem tiền đồ thanh danh chính mình toàn bộ chôn vùi .

Khang Viễn gặp phải chuyện này, tất nhiên đều là kiệt tác của Hạ Hầu Triển. Hắn dĩ nhiên có kế hoạch chu đáo, vì thế, hắn ngay cả thái hậu lâu rồi không gặp đều lợi dụng triệt để, không tiếc lấy cái chết để đạt được mục đích.

Thái hậu mặc dù rất quý trọng Khang gia, nhưng mà tâm tư tự nhiên vẫn hướng về đứa con hơn, huống chi đây là đứa con tâm can của nàng, người nàng yêu quý nhất, hơn nữa vẻ mặt đứa con quyết liệt vậy, nói nếu không giúp hắn có được Khang Viễn, này sớm muộn gì cũng chết do tương tư, cho nên thái hậu dù trong lòng tràn đầy hổ thẹn, cũng không dám không đáp ứng đứa con, thấy chính mình làm loại chuyện này, sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục , nhưng giờ phút này cũng không có biện pháp .

Hạ Hầu Triển vì hết thảy đều tiến hành thuận lợi, cho nên liền nhịn xuống không đi thăm tù, e sợ khi Khang Viễn nhìn thấy mình, lập tức có thể nghĩ thông suốt mọi chuyện xảy ra, một khi tin tức bị lộ ra ngoài, tất cả trù tính liền phải phó mặc . Dù sao đã muốn nhịn như thế một thời gian dài, mấy ngày nay cũng không phải là vấn đề.

Nhuệ tiểu vương gia cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều phải dùng cái cớ như vậy để ngăn cản chính mình, nhưng mà trăm dặm đường đã đi được chín mươi, càng gần cuối càng tưởng niệm, cứ thế hắn cả người đều bị buộc đến phát điên rồi.

Có đôi khi, bỗng nhiên đứng ở trong phòng tru lên như sói, một lần phát tác, không đến nửa canh giờ không thôi, lúc này khả ngàn vạn đừng có người nào làm phiền hắn, kết cục chắc chắn không hay ho.

Đến cuối cùng, chỉ cần toàn bộ quý phủ nghe thấy tiểu Vương gia ở trong phòng gào thét, liền đứng đợi ở bên ngoài, đợi cho hắn hét xong rồi, hộc máu , đợi lúc sau Uyên Ương liền dẫn theo người vào thu dọn.

Bây giờ ta đã biết a Triễn bị bịnh giật kinh phong na…thỉnh thoảng nại nên cơn bất tử, khổ, hồi đọc lưu manh thỏ thấy có đoạn ảnh nên cơn, giờ bk ùi thấy hãi thật, có ngày ảnh thổ huyết mà chít thựt đó….

End 10

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.