Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...

Chương 23



Tôi nói nhỏ nhẹ hết mức, cố lấy lại giọng bình thường. Mọi người nhìn nhau, tên Hoàng Ân lên tiếng:

-Tôi đã hứa là sẽ bảo vệ cho cậu, nhưng tôi nghĩ là cậu sẽ chọn Hữu Thần. Giờ lại thêm một con gà xì que này tranh giành cậu. Tớ xin lỗi. Tớ tuyên bố tớ sẽ chính thức cạnh tranh công bằng để lấy được hạnh phúc cho bản thân.

-Vì hai thằng bạn của tôi, tôi buộc phải xen vào quyền chọn lựa của cô để bảo vệ hai thằng ngốc này. –Tên mặt sắt lên tiếng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rồi đột nhiên cô ả Lý Tâm Như cũng nói:

-Cậu đã từng giành Hữu Thần với tôi, cậu là người đầu tiên đánh thắng tôi. Vì thế cậu nhất định phải ở bên Hữu Thần. Hữu Thần! Tôi ủng hộ anh!

-Cảm ơn! –Tên mắc dịch buông một câu với nụ cười thảo mãn.

Đến lượt Vi Diệp:

-Chị là ân nhân cứu mạng của em. Vì vậy, cách đền ơn của em chính là nhận chị làm chị dâu. Hoàng Ân! Em ủng hộ anh.

-ĐẠi ca! Em muốn ủng hộ quyết định của riêng chị nhưng không được rồi. Em nghĩ mình nên ủng hộ anh Hữu Thần. Tha lỗi cho em.

Thì ra tất cả mọi người đều có lý do của mình để xen vào cuộc sống của tôi. Nực cười quá. Nhưng chưa thấy lý do của tên mặc dịch đưa ra. Tôi nhìn đểu hắn. Hắn đáp lại bằng nụ cười. Nhưng từ miệng hắn bật ra những lời nói nghiêm túc.

-Sinh mệnh của em đã thuộc về tôi. Chính vì vậy em chỉ có thể lựa chọn và ở bên tôi mà thôi.

-Vậy sao? –Giả Kiệt tặc lưỡi nói.

-Anh nói vậy là ý gì? –Hoàng Ân lên tiếng.

-Chả có ý gì cả. Nhưng tôi thấy điều cậu ta nói cần sửa lại. Sinh mệnh của cô ấy đã là của tôi, từ rất lâu rồi. Phải không Liễu Liễu?

Tất cả ánh mắt đều dồn về phia tôi như mong ngóng câu trả lời. Chúa đã sắp đặt mọi chuyện trở nên thế này. Giá tôi có đủ sức để chống lại nó. Nhìn vào ánh mắt của từng người, tôi thấy xót xa cho chính mình. Khổ tâm của tôi, sao họ không hiểu. Tôi đưa tay lên trán vỗ nhẹ kèm theo mấy cái tở dài. Muốn uống chút gì đó quá.

-Này! Sao cô không nói gì? –Tên mặt sắt lên tiếng.

Tôi vớ lấy túi đồ mà mấy người ki mang theo, tìm được lon bia, tôi uống một hơi dài cho đến khi cạn. Tôi bóp chặt lon bia rồi dồn tất cả tức giận của mình lên đó. Tôi cười một cách mệt mỏi. Giờ thì bất cần đời luôn.

-Trong số các người, ai muốn có sinh mệnh của tôi nào? Nói đi! Tôi sẽ cho người đó.

Tôi nhì khắp mọi người, giành cho họ một tràng cười khả ố. Thật ra, nước mắt tôi đã nhoèn. Tôi gục xuống, tay đưa lên ngực đấm liên hồi. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Giá tôi có thể chết ngay bây giờ thì thật tốt biết bao. Sao ông trời lại cứ hành hạ tôi thế này? Chẳng lẽ tôi đã làm gì sai hay sao. Người tôi như nhũn ra, không còn chút sức lực nào cả. Một vòng tay xiết nhẹ lấy tôi, ấn nhẹ người tôi vào vai hắn:

-Cứ khóc đi, đừng nén nữa. Khóc đi, em sẽ thấy thoải mái.

Giọng nói nhẹ nhàng của Hữu Thần. Tôi cứ thế gục vào vai hắn khóc thật to, chả cần biết xung quanh đang như thế nào. Cơn nấc dồn dập kéo đến làm tôi khó thở. Đau lắm. Tim tôi đau thắt lại.Tôi chẳng biết vì sao cuộc sống của tôi lại thành ra thế này. Tôi không muốn….

Tôi thấy mệt mỏi rồi lả đi lúc nào không biết. Đến khi tỉnh dậy thì tôi thấy mìh đang nằm trong phòng, đâu tôi hơi nhức, trên trán có một tấm băng ướt. Tôi vạch chăn, định bước xuống giường nhưng người tôi dường như không còn sức lực nên lại nằm vật xuống giường. Tiếng cửa phòng mở,tên Giả Kiệt mở cửa lăn xe vào.

-Em nên nghỉ đi, đừng xuống giường vội. Cả đêm qua em sốt cao lắm đó.

-Mặc tôi, mướn gì anh quan tâm.

Tôi cố nhếch người lên. Đầu tôi càng đau, cả người nhức nhối. Hắn ta cười, ngồi đan tay vào nhau:

-Em nên thay đổi đi, đừng lúc nào cũng vẻ mặt lạnh lùng. Mà sao em giờ yếu đuối vậy? Lần đầu tiên anh thấy em khóc trước bao nhiêu người.

Hắn nói bằng cái giọng nhờn nhợt nghe thật khó chịu. Tôi lại bắt đầu thở gấp. Hai tay tôi chống xuống giuuowngf, nắm chặt vào gối, mắt tự dưng nhoèn ra.

-Sao anh lại về đay? Đeo bám tôi như thế chưa đủ sao? Đã 10 năm rồi, anh lại muốn quay về hành hạ tôi nữa sao? Hãy buông tha cho tôi.

-Sao em lại nói vậy? anh về đây là để tìm em, chúng ta sẽ lại như ngày xưa.

-Ngày xưa ư? Chính vì anh mà tôi ra nông nỗi này. Anh có biết những ngày sống cùng anh trong mấy năm trời đã biến cuộc sống của tôi thành địa ngục. Tôi hận anh. Tôi sẽ không để anh khống chế tôi nữa đâu!

-Ầy.. không ngờ em lại nghĩ xấu về anh như vậy. Đã thế thì anh xin lỗi. Anh sẽ không buông tha em đâu.

Hắn buông xong câu nói đó liền lái xe ra ngoài. Tên chó. Đồ khốn kiếp. Anh nghĩ tôi sẽ sợ anh sao? Vớ lấy cái gối, tôi ném ra lối cửa. Sao hắn không chết đi, về đây làm gì? Hắn lại muốn biến cuộc sống của tôi thành địa ngục nữa hay sao? Tôi mệt nhoài, gục xuống gối khóc nức nở cho đến kho mệt quá, thiếp đi lúc nào không hay…

thế. Nghe lời anh. Anh chỉ muốn nói với em là anh không bao giờ có ý ngĩ phản bội em. Thực ra anh rất yêu em. Anh xin lỗi. Anh không thể…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.