Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...

Chương 27



Hắn cứ thế bế tôi vào tận trong phòng khách. Ngại quá, mặt tôi đỏ hơn trái cà chua vì mẹ hắn đang ngồi trên ghế. Hắn thả tôi xuống, mặt cười tươi như hoa. Tôi rối rit cúi chào:

-Cháu chào bác.

-Sao con đưa con dâu ta đến muộn thế? Mẹ đợi sốt hết cả ruột.

-Ơ… -Tôi ngó người.

Mẹ hắn cười tủm tỉm tiến lại gần tôi, khoác lên người tôi một chiếc khăn to, vẻ lo lắng rồi quay sang Hữu Thần quát:

-Con dám để con dâu của ta chịu rét mướt thế này hả?

-Dạ, không phải thế đâu. –Tôi xua tay cười.

-Con kho9ong phải bênh nó. Nó đâu biết quan tâm phụ nữ đâu.Chắc con đói rồi,mau vào ăn tối đi. Mẹ đã chuẩn bị đồ ăn rồi.

Bà keo tay tôi thân mật. Mẹ đẻ của tôi cũng chưa bao giờ thân mật với tôi như thế. Phòng ăn khá rộng, nguyên một bàn đầy rẫy thức ăn ngon. Hữu Thần ra vẻ lịch sự kéo ghế cho tôi ngồi rồi ngồi xuongs ghế bên cạnh. Tóm gọn lại chỉ có 3 người. Mấy người hầu khongowr lại mà tản ra làm việc. Bà nói:

-Con cứ dùng tự nhiên đi.

-Em cứ tự nhiên như ở nhà.

Tôi ú ớ chả biết nói gì. Bà cười thân mật, gắp đầy thứ ăn vào bát cho tôi, giục tôi ăn đi. Hữu Thần ra vẻ khó chịu:

-Mẹ phải công bằng chứ. Con là con trai mẹ cơ mà.

Tôi bật khóc vì trong lòng cảm thấy hạnh phúc quá. Từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác đang sống trong một gia đình. Bà ngơ ngác:

-Con dâu sao vậy? Trời ơi,sao lại khóc, đang vui vẻ mà.

-Cháu xin lỗi. Tại cháu thấy hạn phức quá. Đã lâu rồi cháu không được ai quan tâm như thế.

-Em thật là, trẻ con quá đi. Đừng có khóc. Nói là hạnh phúc thì phải cười lên chứ.

-Mẹ không nghĩ một bữa cơm đơn giản như thế này lại có thế khiến co khóc.

Tôi lau nước mắt, cố ăn cho thật nhiều. Vừa ăn xong, bà đã kéo tôi lên lầu. Căn nhà đẹp thật. Kiến trúc căn nhà thật sang trọng. Bà bảo tôi đứng yên trong phòng rồi lôi trong tủ ra những bộ váy lấp lánh.

-Hôm nọ đi mua đồ, mẹ đã chọn rất nhiều đồ cho con.

-Cho cháu ư? –Tôi hỏi.

-Con cầm vào trong thay đồ đi, xem có hợp không?

-Cháu không…

-Này. Phải nghe lời mẹ chứ. Vào trong thay đồ đi con.

-Dạ…

Tôi ôm đống váy hồng vào trong phòng thay đồ. Size khá vừa nhưng vòng 2 ôm chặt quá, lại vừa ăn no nữa nên tôi hơi khó thở. Váy riềm hồng đến đầu gối. Bình thường tôi vẫn mặc thế nhưng bây giờ cứ thấy thế nào ấy. Tôi bước ra ngoài mà chân nọ cứ díu vào chân kia. Bà tròn mắt nhìn tôi, rồi kéo tôi lại chỗ tấm gương. Bào reo lên:

-Con xinh thật đó. Giá mà con là con gai ruột của ta nhỉ. MÀ thôi,con dâu cũng được rồi.

Bác cũng xteen quá. Công nhận mình cũng thấy xinh thật. Cánh cửa phòng mở ra, Hữu Thần bước vào, ngơ mắt nhìn tôi.

-Con thấy thế nào? Con dâu ta đúng là một thiên thần.

Hắn như một cái xác bước đi làm tôi ngạc nhiên và hồi hộp. Ánh mắt hắn cứ dán vào tôi làm tôi thấy ngường ngượng. Hắn cứ thế tiến lại gần, đặt một nụ hôn trên sống mũi tôi. Mặt tôi nóng bừng bừng. Hắn dám… Nếu bà ấy không có ở đây, tôi sẽ cho hắn một trận.

-Em rất đẹp.

-Tôi mím môi, tức xì khói nhưng cố nhịn vì phu nhân đang đứng ở đây. Điên thật. Nhìn đồng hồ đã muộn giờ, tôi xin phép ra về trước ánh mắt toát lên sự thất vọng của bà. Bà muốn tôi ở lại nhưng tôi không thể. Ra đến cổng, hắn định đi sh đưa tôi về nhưng bà gọi giật lại:

-Xe máy trời lạnh nguy hiểm lắm, lấy ô tô đi con.

Bà vừa nói vừa dúi vào tay tôi mấy bộ đồ đó. Cảm xúc nghẹn lại, tôi lại không dám nhận, đưa tay trả lại:

-Cháu không thể nhận. Nó quá…

-Thôi. Mẹ mua tặng con dâu tương lai của mẹ cơ mà.

Chưa kịp trả lời thì hắn kéo tôi len xe. Thật là bất lịch sự. Qua cửa kính, tôi đưa tay vẫy chào bà. Tôi vẫn mông có một gia đình hạnh phúc như vậy. Cái cảm giác ấy, khi gặp mẹ hắn cứ dội lên khiến tôi chẳng nhớ trên đường về hắn hỏi tôi những gì nữa….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.