Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...
Tôi háo hức đi về trên con đường quen thuộc. Căn nhà vẫn thế, Hoàng Ân vẫn giúp tôi trồng hoa và chăm sóc chúng. Tôi mở cửa bước vào thì “bụp..” Tiếng pháo nổ làm tôi giật mình. Tên Trịnh Thiên Vương, Tâm Như, Vi Diệp có mặt. Căn nhà được trang trí đầy bóng bay và kẹo. Không ngòe mọi người tổ chức linh đình thế. Nhưng không thất bóng dáng của hắn. Trịnh Thiên Vương ghé sát tai tôi:
-Cậu ta đến muộn, cậu không phải lo.
-Ai bảo cậu là tôi lo?
-Thôi. Ăn mừng nào.
Tiếng hò dô vang lên, tôi cũng cười toe, hòa vào cuộc vui. Nhưng sao giờ này hắn chưa đến? Hay hắn quên? Tên mặt sắt tiến lại gần tôi, mọi người im lặng:
-Hữu Thần bảo cậu đến đón cậu ta.
-Tôi… à, ừ. Bây giờ cậu ta đang ở đâu?
-Chịu. Cậu ta bảo tôi nói với cậu đến đón cậu ta thôi, để hoàn trả mọi chuyện trở lại như ban đầu.
Hoàn trả mọi chuyện lại như ban đâu? Như ban đầu là chỗ đó. Tôi kiếm cái áo mặc vào rồi ra ngoài. Hoàng Ân kéo tay tôi:
-Để mình đi với cậu.
-Không cần đâu.
Tôi gạt tay cậu ta ra, xỏ giày và chạy đi. “Đợi em.” Trời sầm tối dần nhưng bây giờ mới có 5h. Lòng tôi hồi hộp, bao cảm xúc dâng lên khiến trái tim tôi nghẹn lại. Trời lất phất mưa, tôi đội mũ áo lên, đứng trên vỉa hè. Nếu tôi đoán không nhầm thì nơi mà Hữu Thần nói là chỗ này, nơi mà anh ta đã cứu tôi. Bóng dáng của anh ta không thấy đâu chỉ thấy dòng người đang vội vã chạy mưa. Nhìn một loạt vẫn không thấy, trời mưa nặng hạt dần. Tôi thất vọng, xỏ tay vào túi áo định trở về thì:
-Này. Em có quên cái gì không thế?
Tôi không quay lại, cười tủm tỉm, cố tình bước tiếp, vờ như không nghe thấy gì. Cái giọng đó vẫn vang lên:
-Em quên một món quà đắt giá đấy.
Tôi bây giờ mới quay người lại. Hữu Thần vẫn cái nụ cười tủm tỉm đáng ghét. Không kiềm chế được, tôi lao đến, nhảy lên ôm hắn, tay vòng xiết cổ hắn:
-Có biết em nhớ anh đến thế nào không hả?
-Anh cũng nhớ em,sợ em không quay lại.
-Sao anh không đi tìm em.
-Không cần thiết vì anh biết chắc chắn thế nào em cũng quay lại.
Tôi buông cổ hắn ra nhưng tay hắn vẫn xiết chặt ngang lưng tôi. Tôi đưa tay sờ vào môi hắn rồi kiễng chân lên cao để có thể đặt bờ môi mình lên đó. Hắn tròn mắt ngạc nhiên cho đến khi tôi trở lại vị trí ban đầu. Hắn lấy tay ấn nhẹ mấy cái vào mũi tôi:
-Này, Có mấy tuần không gặp mà em chủ động quá đấy.
-Tại tên ngốc nhà anh đã làm em biết yêu rồi.
-Con gái khi yêu đáng sợ thật.
-Cái gì cơ???
Hắn bỏ chạy,cười sặc sụa. Tôi lắc đầu đuổi theo:
-Anh đứng lại ngay…
-Lêu lêu… bắt anh đi này. Haha…
Tiếng cười vang dội trên khắp đường về. Dù cuộc sống có thay đổi theo từng bước chân đi, tôi vẫn luôn tin rằn có một người luôn chờ đợi và yêu tôi.. như thế.
“Trong mưa có tiếng thì thầm của người con gái nói với người con trai: này anh! Anh có biết anh có đôi môi anh đào rất đẹp không? Nó rất quyến rũ…!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.