Duyên Đến Khó Thoát

Chương 20: Nhún nhường



Editor: Tử Thiên Băng

Húc Nghiêu dừng xe ở gần nhật báo, bởi vì anh nhìn thấy chú Chung đi vào tòa soạn, có lẽ là cùng mục đích với anh. Húc Nghiêu ngồi trên xe chờ chú Chung đi khỏi, lúc này mới lái xe lại.

Tiếp đón anh là một cô gái trẻ, khuôn mặt cô gái tươi cười, đưa tay tới: “Tấn tổng giám, xin chào, tôi chính là người đã nói chuyện qua điện thoại với anh, biên tập Phương Tử Kỳ.”

Húc Nghiêu bắt lấy cái tay kia, cười nói: “Phương tiểu thư tuổi còn trẻ đã là chủ biên nhật báo, tương lai sẽ tiền đồ vô lượng.”

Phương Tử Kỳ nghiêm mặt trách giận nói: “Tấn tổng nói đùa, tôi chỉ là một biên tập nhỏ nhoi, sao có thể làm chủ biên được chứ?” Một câu này của cô cố ý mà như vô tình đề cao chức vụ của Húc Nghiêu lên, đúng là một cô gái hiểu chuyện.

Húc Nghiêu bình tĩnh ngồi xuống: “Thật sao? Chỉ là theo tôi được biết, Phương tiểu thư trong nhật báo rất có uy tín, hai năm gần đây phụ trách không ít việc, sớm đã là chủ biên dự bị nhỉ? Bây giờ vẫn chưa thăng chức được, có lẽ chỉ còn thiếu một cơ hội thể hiện mà thôi.” Anh lại chân thành khích lệ tiếp: “Tôi có một cơ hội hợp tác muốn bàn bạc với Phương tiểu thư, hy vọng có thể giúp cô tấn chức thăng quan.”

Phương Tử Kỳ ngồi xuống theo, nhỏ giọng: “Ý Tấn tổng là tin tức độc quyền của công ty TB?”

Húc Nghiêu gật đầu, nhìn bộ dạng đối phương là đã biết cô thấy hứng thú, vì vậy nói tiếp: “Công ty TB tốn rất niềm tiền bạc và nhân lực vào thị trường những sản phẩm xa xỉ, đến lúc đó nhãn hiệu trở nên nổi tiếng, hiệu ứng danh nhân sẽ nối tiếp không dừng, nếu Phương tiểu thư có thể có được tin tức độc quyền này, đây cũng xem như là lập một đại chiến công cho tòa soạn phải không?”

Phương Tử Kỳ nở nụ cười: “Tấn tổng thật là làm khó tôi mà, cấp trên cử tôi bàn bạch với anh là tin năng lực của tôi, nếu biết tôi lén lút lập hiệp ước với anh, có vẻ không được hay cho lắm. Nhưng mà…” Cô gỡ mắt kiếng xuống, đôi mắt sáng ngời: “Không thể phủ nhận đề nghị của anh rất mê người. Chẳn qua tôi không hiểu, sao dưng không anh lại cho tôi ích lợi như vậy?”

Thấy thời cơ đã tới, Húc Nghiêu nói: “Tới tìm cô, đương nhiên là vì năng lực của cô, quan trong nhất là mấy ngày trước cô phụ trách xuất bản một bài viết, thực sự làm cho tôi rung động rất lớn. Nếu như TB có thể có cây bút này giúp đỡ, chắc chắn sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho TB chúng tôi, Đây xem như cả hai cùng có lợi, không phải sao?”

Phương Tử Kỷ không cười nữa, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: “Anh nói bài viết của Phỉ Thúy tiên sinh? Tấn tổng thật sự khiến tôi không biết làm sao, anh cũng biết, người đó là tác giả ẩn danh, bình thường người đó gửi bản thảo tới đây, chúng tôi chỉ phụ trách kiểm tra bản thảo, muốn người này viết bài cho TB, sợ rằng không dễ.”

“Khó khăn nên mới phải tìm cô, cái gọi là bỏ ra càng nhiều lời càng nhiều, Phương tiểu thư sẽ không bỏ qua cơ hội này chứ?” Húc Nghiêu hiểu rất rõ loại người như Phương Tử Kỳ, cô ta dã tâm không nhỏ, làm việc không theo quy tắc, mấy bài viết trước cô ta phụ trách cũng chỉ là mấy tin nam nữ dây dưa, vì vậy không được trưởng biên coi trọng, quan hệ với các biên tập khác cũng không tốt. Cho nên, bây giờ bỗng dưng xuất hiện cơ hội cho cô ta trở mình, cô ta nhất định không bỏ lỡ.

Phương Tử Kỳ lần nữa cười tươi, cô như không thể khống chê tâm tình của mình: “Nhắc tới cũng khéo, quả thật chỉ có tôi mới có tư liệu của Phỉ Thúy tiên sinh, chỉ là Tấn tổng à, giữa chúng ta bây giờ chỉ là nói suông, thật sự khó mà khiến người ta an tâm!”

Húc Nghiêu lấy ra một tờ chi phiếu đã chuẩn bị từ sớm: “Phương tiểu thư sau này nhất định sẽ còn nhận được hơn khoản này nhiều, tôi chúc cô sớm ngày được thăng lên chức chủ biên, chỉ hy vọng Phương tiểu thư hãy thể hiện thành ý của mình.”

Phương Tử Kỳ lấy giấy bút mang bên người, soạt soạt nhanh chóng viết hai hàng chữ lên đưa cho Húc Nghiêu: “Đây là tài khoản ngân hàng và địa chỉ email của Phỉ Thúy tiên sinh, nếu quý công ty không yên lòng, có thể tự liên lạc, tôi cũng sẽ tận lực khuyên bảo người này hợp tác với anh, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Cuộc nói chuyện kết thúc, Phương Tử Kỳ tiễn Húc Nghiêu ra tới cửa, cô ước lượng hai tờ chi phiếu trong hai túi, bên trái là người của Chung gia cho, 50 vạn. Bên phải là Tấn Húc Nghiêu đưa, 30 vạn. Nếu so sánh, xem ra bên Chung gia hiểu tình hiểu lý hơn! Cô đi vào phòng làm việc của chủ biên, nói công ty TB bảo nhật báo tiếp đãi không tốt, vì vậy không có ý muốn hợp tác, vốn nhật báo thì luôn chú trọng tin tức của các công ty bản địa, TB là công ty ngoại thương, muốn hợp tác không khỏi gặp vấn đề, cho nên chủ biên ban đầu cũng không kỳ vọng hợp tác bao nhiêu, cho nên mới phái Phương Tử Kỳ đi tiếp đón. Bây giờ cô báo cáo như vậy cũng không có gì khả nghi.

Rất nhanh sau đó, Phương Tử Kỳ trở lại chỗ làm việc của mình, ở hộp thư thoại QQ lên, nickname “Phỉ Thúy tiên sinh” không ngừng nhấp nháy, phía trên có một hàng chữ: Người Chung gia nói thế nào?

Khóe miệng cô cong lên, nhanh chóng đáp lại: Lão quản gia kia muốn dùng thế lực của Chung gia bức tôi nói ra thân phận của anh, chỉ là yên tâm đi, tôi không có cho ông ta.

Phỉ Thúy tiên sinh: Không còn ai khác tới tìm cô sao?

Trong mắt Phương Tử Kỳ lóe lên một chút do dự, suy tư mấy giây mới nói: Không có, có lẽ người ta tìm mấy biên tập khác trong tòa soạn, dù sao cũng không nhiều người biết mối quan hệ của chúng ta.

Bỗng nhiên điện thoại Phưởng Tử Kỳ vang lên, cô nhìn một cái, không khỏi sầm mặt, nói có việc bận rồi đóng cửa sổ QQ.

Cô đi vào toilet, xác định không có ai gần đó mới nhận điện thoại, giọng nói cũng hiền hòa hẳn: “Chẳng phải đã nói không có chuyện gì quan trọng sẽ không gọi sao?”

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười xa lạ, Phương Tử Kỳ lập tức luống cuống, cô ép mình bình tĩnh lại, cố gắng giữ cho giọng bình thường nói: “Bên kia là ai, gọi nhầm sao? …...’

Đang muốn cúp máy, bên kia lại lên tiếng: “Không gọi nhầm đâu, chồng cô đang nằm trong tay tôi, thế nào? Có muốn nói vài câu với anh ta không?”

Lúc Phương Tử Kỳ nghe được âm thanh này thì đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, mắt cô thoáng qua một tia thâm trầm: Xem ra bại thì nhiều thành thì ít rồi, anh ta cũng sẽ không đem chuyện lộ ta ngoài.

Cô nắm chặt quả đấm, cười lạnh nói: “Hừ, kẻ đáng chết đó có phải lại đi cờ bạc không? Anh ta nợ anh, mắc gì lại tìm tôi? Không có cửa đâu, tôi đã nói với anh rồi, anh ta nợ tiền tôi còn nhiều hơn nợ anh nữa!” Cô cẩn thận lắng tai nghe động tĩnh bên kia, hy vọng có thể nghe được ám hiệu của lão Tào.

“Phương tiểu thư, bản lĩnh giả ngu của cô hay thật, anh ta đã nói hết rồi, bây giờ chỉ hỏi cô một câu thôi, muốn anh ta mất mạng không? Nếu muốn, đao trong tay tôi tuyệt sẽ không khách khí.”

Âm thanh lạnh lẽo này khiến Phương Tử Kỳ sầm mặt, cô oán hận nói: “Anh muốn gì.”

“Được, rất tốt, tôi có lời khen cho cô đấy, đem ảnh chụp trước đẩy hủy hết, nếu không, ngày mai trang đầu trên nhật báo xã hội sẽ là tin anh ta phơi xác ngoài đồng.” Loáng thoáng có âm thanh lão Tào bên kia: “Tử Kỳ, anh không muốn chết, em nhất định phải cứu anh…” Sau đó thì im bặt.

Phương Tử Kỳ vô cùng đau đầu, cô cắn răng lo lắng, tin tức Lăng Vi không có gì mới, người kia hẳn là muốn mấy tấm ảnh chụp Âu Chấn Gia, vốn nghĩ có thể kiểm được một khoản ai ngờ Âu Chấn Gia lại thủ đoạn như vậy, thật không dễ chọc mà, điều kiện vừa rồi của Tấn Húc Nghiêu thật sự rất mê người, cô đã định đồng ý, nhưng bây giờ đã có người biết quan hệ giữa cô và lão Tào, rốt cuộc muốn cô thế nào đây.

Ô Qua đầu bên kia cười lạnh cúp máy, anh đá một cước vào người đàn ông dưới đất, khinh bỉ nói: “Một người đàn ông mà phải dựa vào phụ nữ, thật đáng khinh.”

Trên mặt lão Tào không ít vết bầm đen, anh ta đau đến mức lăn qua lăn lại trên đấy, đáng tiếc miệng bị bịt kín, chỉ có thể ư a gào thét, hôm nay anh ta vẫn như thường lệ theo dõi khu nhà đó, ai ngờ lại bị người ta chuốc mê mang tới đây, sau đó liên tiếp tra khảo đánh tới tấp. Anh ta âm thầm ai oán nhìn người đàn ông khôi ngô kia, thầm nghĩ: Đợi ông đây thoát được, không chặt mi thành tám khúc ông không cam lòng!

Ô Qua tạt nước muối lên người anh ta: “Muốn kiếm tiền cũng phải xem đối tượng, người nào không nên chọc cũng không nhìn ra còn dám ra ngoài lăn lộn, chán sống mà!”

Nước muối thấm vào vết thương, lão Tào đau đến nước mắt ròng ròng, đời nay anh ta theo dõi nhiều đến thế, nhưng đây là lần đầu tiên phải khổ sở như vậy, nếu như còn mạng ra khỏi đây, anh ta nhất định sẽ đòi Phương Tử Kỳ thêm thù lao, làm việc cho cô lại khổ như vầy, anh ta hận!

Ô Qua gỡ miếng băng dính trên miệng lão Tào: “Nghe cho rõ đây, đây chỉ là một bài học nhỏ, nếu lần sau còn để tôi gặp anh, coi chừng cái đầu anh ‘rắc’ một tiếng rơi xuống…” Anh làm bộ dáng mất đầu, lão Tào sợ đến mức gật đầu như gà mổ thóc.

Ô Qua cười lạnh: “Chỉ là, tôi vẫn chưa thể thả anh, ai biết cô gái kia có đột nhiên trở nên tàn nhẫn bỏ mặc mạng anh? Muốn nhanh chóng được ra khỏi chỗ này thì đợi cô ta thể hiện thành ý của mình ra đã, đừng tưởng hành động mờ ám của các người có thể giấu giếm được mãi.”

Lão Tào hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Nhìn xem, chỗ này tốt quá đó chứ?” Ô Qua chỉ vào kho hàng họ đang đứng nói, “Nơi này sớm đã bỏ hoang từ lâu, nên anh cứ yên tâm mà nằm đây, sẽ không có ai tới làm phiền đâu. À phải rồi, không tới ba ngày nữa nơi này sẽ bị phá bỏ, nói không chừng anh sẽ được chôn đàng hoàng bằng gạch ngói…”

Lời của anh khiến lão Tào giãy dụa càng dữ hơn, gào rú: “Con đàn bà Phương Tử Kỳ kia thật quá ghê tởm, lúc này còn suy nghĩ lo tính, được, nếu cô ta đã không nói tình, vậy tôi cũng chẳng việc gì phải giữ bí mật cho cô ta.” Ánh mắt của anh ta lộ ra vẻ hung ác: “Tôi không phải Phỉ Thúy tiên sinh gì đó! Nhưng là tôi cũng chỉ là tên chạy việc mà thôi, tại sao tôi phải gánh tội cho bọn họ chứ!?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.