Tiểu C vẫn đang sắp xếp tài liệu, thấy ông chủ đi ra ngoài, lúc lướt qua người cô thì để lại một câu: “Tôi đi ra ngoài một chút, chuyện của hôm nay dời lại hết, nhớ giải thích sao cho tốt với Phó tổng đó.” Nói xong đã mất dạng sau cửa, để lại Tiểu C khóc không ra nước mắt nhìn theo.
Gần đây Phó tổng đối với việc ông chủ cứ ra ngoài mãi đã phê bình không ít, thư ký của Phó tổng thường xuyên mượn cớ công việc ẩn dụ vụ này, tiểu C thật sự lo lắng lần này Phó tổng sẽ bốc hỏa, sau này cho dù có Tổng giám đốc che chở cũng khó mà thoát khổ.
Thật ra thì lúc Âu tổng còn làm việc, Phó tổng luôn luôn bắt bẻ Húc Nghiêu. Anh là “lão thần tử” trong công ty, thậm chí làm việc ở đây còn sớm hơn Âu tổng hai năm, mấy năm trước lúc Tổng giám đốc chuyển đi nơi khác, tất cả mọi người ai cũng bảo Phó tổng sẽ được thăng lên làm Tổng giám đốc. Không ngờ, tổng công ty lại điều Âu tổng hiện tại đến nhậm chức, lúc ấy vì chuyện này mà Phó tổng đã gây ầm lên một trận, nghe nói còn có tin đồn Phó tổng muốn từ chức nữa.
Sau khi Âu tổng nhậm chức, rất nhanh tạo dựng được thế lực của mình, mà Húc Nghiêu chính là “lão đại” trong cái thế lực đó. Hai năm qua anh là bạn tốt của Âu tổng, địa vị ngang bằng với Phó tổng. Bởi vì có Âu tổng khống chế nên hai năm nay hai người không có chuyện gì quá lớn với nhau. Nhưng bây giờ Âu tổng xin nghỉ, Phó tổng nghiễm nhiên trở thành Tổng giám đốc tạm thời, mà Tấn tổng giám nhà ta cứ bỏ việc đi đâu mất, chuyện này hết sức bất lợi cho Tấn tổng giám, thật sự không biết anh nghĩ cái gì nữa? Tiểu C nghĩ mãi mà chẳng thông suốt được.
Đang buồn rầu thì Tiểu C trông thấy thư ký của Phó tổng đi đến, cô lập tức đứng dậy, trong tay nắm tài liệu, khóe miệng nở nụ cười sáng lạn: “Hi, Rose, hôm nay chị trang điểm rất đẹp. Tôi đi photo tài liệu, một lát sẽ gặp chị sau.”
Khuôn mặt tinh sảo của Rose lộ ra nụ cười tự tin: “Tiểu C, cô gấp gì chứ, vừa rồi tôi mới thấy giám đốc của cô ra ngoài, vốn định chào hỏi lại thấy anh ấy rất vội vã nên thôi, không phải dự án trên tay hai người đã thất bại rồi chứ?”
Tiểu C dừng bước, nhếch môi cười: “Có lẽ là người đẹp đang đợi, chị không cần lao tâm vì dự án của chúng tôi đâu.”
Mặc dù Tiểu C nói vậy, nhưng trong lòng cô cũng không có bao nhiêu tự tin, Chung gia cứ yêu cầu sửa nội dung hợp đồng, điều kiện càng ngày càng hà khắc, hơn nữa họ còn tỏ thái độ không thích hợp tác với TB. Tiểu C không thể hiểu nổi, tại sao đột nhiên Chung gia lại thay đổi lớn vậy?
Xe của Húc Nghiêu vẫn còn ở xưởng sửa xe, anh đi bộ cách công ty xa một chút rồi mới bắt taxi, trên suốt đường đi, anh luôn cẩn thận chú ý chung quanh, đảm bảo không có ai theo dõi. Hy vọng vì hành động của anh hôm đó mà bọn họ thu liễm lại một ít. Lên xe, Húc Nghiêu lấy điện thoại vừa mới báo có tin nhắn ra: Tiểu Tấn, tôi cá là cậu không lấy được hợp đồng với Chung gia, cậu thì sao?
Số điện thoại này Húc Nghiêu quá quen thuộc, là Du Bá Niên. Chỉ là anh thấy rất buồn cười, bọn họ ai cũng vậy, cả đời chỉ dùng có một số điện thoại, dòng số này có thể xem như chúng minh thư của họ luôn. Húc Nghiêu biết rất rõ lý do bọn họ làm những chuyện kia ở Vân Nam, họ vốn nên nấp trong bóng tối mà thao túng người khác, nay lại mưu toan muốn lộ mặt ra ánh sáng.
Gan rất lớn, quả nhiên đủ điên cuồng mà.
Hôm nay Chung gia đặc biệt náo nhiệt, lúc Húc Nghiêu đến cửa đã có không ít xe đỗ. Nhìn một lượt, anh bất giác nở nụ cười, chiếc Audi A6 màu bạc dưới ánh mặt trời phản xạ ra những tia sáng lóa mắt: Tôn Viêm Thần cũng tới.
Kiến trúc Chung gia mang phong cách cổ xưa mấy thế kỷ trước, cửa son vòng đồng, trên biển tên có khắc hai chữ “Chung trạch” to lớn bằng kiểu chữ Lệ. Nghe nói ở thời Mạt Thanh Chung gia cũng xem như là nho sĩ nổi danh một phương, trải qua loạn thế gia cảnh sa sút nên tổ phụ của Chung Nam Sơn không thể không bán hết gia sản. Cho đến mấy năm trước, Chung Nam Sơn trở lại mới có thể mua lại căn biệt thự này.
Khi được nghe những điều này, Húc Nghiêu không khỏi nghĩ: Chung Nam Sơn mặt dù là nhân viên nhà nước, nhưng lương tháng tuyệt không thể quá cao, rốt cuộc ông ta làm thế nào mà kiếm được một số tiền lớn như vậy trong vòng có mấy năm? Chỉ sợ là bí ẩn trùng trùng rồi. Anh nhớ lại chuyện Lăng thị trưởng bị tố ba năm trước, hẳn là phải có liên quan đến Chung Nam Sơn chứ nhỉ?
Một bóng ngươi nhanh chóng xuất hiện trước mặt Húc Nghiêu, giọng nói trầm thấp lạnh lùng khiến Húc Nghiêu giật mình: “Tấn tổng giám, mời đi theo tôi.”
Húc Nghiêu cẩn thận quan sát người trước mặt, ngươi này trên dưới ba mươi, thân hình nhỏ thấp, cụp mắt như không muốn nhìn anh, trên người mặt bộ đồ xám trắng kỳ quái, nhìn cứ như diễn viên đang đóng phim --- phong cách này hiện tại khó mà tìm được người thứ hai. Húc Nghiêu đi theo anh ta, không thấy rõ vẻ mặt nhưng nhìn cách đi bộ chân bước tay lui, gót chạm nhẹ xuống đất đã lập tức bước tiếp, mang tư thế một vận động viên điền kinh của anh ta, không khỏi tự hỏi đây rốt cuộc là ai?
Đèn nén nghi ngờ trong lòng xuống, anh thử thăm dò: “Chung tiên sinh có đang bận không, tôi không thông báo đã đến viếng thăm, không phiền chứ?”
Người này bỗng dưng chậm chân lại, cúi mình chào người trước mặt.
Sau đó nhanh chóng tránh qua một bên, Húc Nghiêu nhìn thấy Du Bá Niên đang đứng không xa, anh ta đang khoanh tay đứng ở hành lang, mỉm cười gật đầu với Húc Nghiêu, ánh mắt tràn đầy tự tin.
Lúc này, Húc Nghiêu chợt hiểu anh ta gửi tin là vì muốn dẫn dụ mình đến Chung gia, chắc chắn rồi, Du Bá Niên nhất định đã được Chung Nam Sơn ngầm cho phép, nếu không anh ta sao có thể xuất hiện trước mặt Húc Nghiêu một cách hả hê như vậy. Húc Nghiêu chậm rãi hít sâu một hơi lạnh, bình tĩnh nói: “Anh làm nhiều chuyện như vậy chỉ để tôi đến tìm anh?”
Du Bá Niên tiếp tục dẫn anh đi vào trong, âm thanh anh ta vô cùng lôi cuốn: “Để tôi đoán xem tại sao năm đó cậu lại rời khỏi Vân Nam nhé? Là vì sợ ông ta ép buộc cậu làm chuyện cậu không muốn hoặc sẽ khiến cậu thành loại người như ông ta? Chỉ là cậu có từng nghĩ, công việc cậu làm bây giờ cũng chằng khác ông ta bao nhiêu.” Ánh mắt Du Bá Niên như có khả năng nhìn thấu người khác, anh ta ở bên cạnh Tiêu Vũ từ khi còn rất nhỏ, chịu sự dạy dỗ của Tiêu Vũ, sớm đã trở thành một người không đơn giản.
Húc Nghiêu không rõ Du Bá Niên đã làm cái gì nên không biết rốt cục anh ta muốn gì. Chỉ có thể cẩn thận ứng đối: “Không ngờ anh vẫn quan tâm đến tôi như vậy, thật vinh hạnh. Chẳng qua tôi cũng đã theo ý anh đến đây rồi, anh đâu phải đi vòng lớn như vậy. Nói thẳng đi, mục đích của anh là gì?”
Du Bá Niên đẩy một cánh cửa khép hờ ra, căn phòng được quét dọn rất sạch sẽ nhưng hình như không có người ở, bởi vì nơi này thiếu rất nhiều vật dụng sinh hoạt. Có giường lại chẳng có nệm chăng, bàn ghế cũng không, hơn nữa rất tối tăm.
“Vào đi, đây là chỗ thích hợp để nói chuyện nhất ở Chung gia, nhớ khi xưa lần đầu tôi đến đây, tôi thích nhất chính là căn phòng này.”
Du Bá Niên gõ gõ hai cái lên một góc tường, sau đó liếc nhìn Húc Nghiêu, ý bảo anh lắng nghe cho cẩn thận.
Âm thanh trong trẽo trống rỗng, trong phòng này có cơ quan? Kềm chế mối nghi ngờ trong lòng, Húc Nghiêu dạo quanh phòng một vòng, trước sau như một nở nụ cười tươi: “Anh Du à, anh đang định nói cho tôi biết anh rất thông thạo kiến trúc Chung gia hay định bảo anh có giao tình rất tốt với Chung Nam Sơn? Thế nhưng vậy thì liên quan gì đến tôi?”
“Ha ha, không liên quan sao? Tiểu tấn, tôi nhớ là hình như bây giờ cậu vẫn luôn thường xuyên lui tới Chung gia, hơn nữa…” Anh ta thần bí dừng lại một lát, lấy tay đẩy khối gỗ mới gõ vào tường, âm thanh máy móc di động vang lên, vách tường xuất hiện một lỗ hỏng, có ánh sáng hắc vào. Mặt mày Du Bá Niên vui vẻ, anh ta nói tiếp: “Lại đây xem đi, người này cậu có quen không?”
Trong lòng Húc Nghiêu đã thầm dậy sóng, hành động của Du Bá Niên khiến anh không hiểu nổi, thậm chí là hoảng loạn, lúc đầu cứ cho rằng Du Bá Niên xuất hiện vì muốn dẫn anh về Vân Nam, nhưng xem ra, anh ta còn có mục đích khác, mà cái mục đích khác này lại dính dáng đến Chung gia?
Không hiểu nổi, anh đành nghiêng đầu nhìn vào lỗ hỏng, không ngờ lại trông thấy Lăng Vi. Lúc này Phó Thanh Ngâm đang giơ tay tát vào mặt cô, mơ hồ thấy môi cô động đậy nhưng không thể nghe thấy họ đang nói gì.
Âm thanh Du Bá Niên bỗng nhiên vang lên: “Lăng Vi, con gái duy nhất của Phó Thanh Ngâm và Lăng cựu thị trưởng, bây giờ Phó Thanh Ngâm đang ở cùng Chung Nam Sơn, mặc dù không danh phận nhưng ai cũng nhìn ra, Chung Nam Sơn đối với bà ta yêu không chỉ dùng từ “nhiều” là đủ. Chỉ cần điều tra một chút là biết được, tới tận bây giờ Chung Nam Sơn vẫn không lấy vợ sinh con. Vậy tài sản khổng lồ của Chung gia, ông ta sẽ để lại cho ai? Tiểu Tấn, cậu là người thông minh, hiểu được cái gì gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế, giá trị của Lăng Vi thật sự không nhỏ…”
Vài lời đã nói lên quan hệ lợi ích của bọn họ, chỉ là không biết trong mối quan hệ này Du Bá Niên đóng vai nhân vật nào? Húc Nghiêu cười khẽ, nói: “Tôi xem như lớn lên bên các người, “lợi ích trên hết, nắm mọi thứ có thể lợi dụng được” là câu Tiêu Vũ thường nói nhất, tôi cũng học được mấy phần.”
Du Bá Niên “cạch” một tiếng lấp lỗ hỏng lại, đi đến bên cạnh Húc Nghiêu, vỗ hai cái lên vai anh, bình tĩnh cười: “Rất tốt, xem ra cậu vẫn chưa quên bản chất của mình, đáng tiếc là, chưa học hết được bản lĩnh của ông ta đã muốn phảng kháng, cậu biết kết quả là gì không?” Nói xong cũng chẳng để ý phản ứng của Húc Nghiêu, ánh mắt nâng lên nhìn trần nhà, vẻ mặt vô cùng tự tin.
Húc Nghiêu rất quen thuộc với biểu cảm này, đây là khuôn mặt tự phụ thường thấy của Tiêu Vũ.
Nhìn bộ dáng này, anh cảm giác mình hình như đã rơi vào bẫy của Du Bá Niên, nhưng anh rốt cuộc sai lầm ở chỗ nào? Húc Nghiêu đứng yên trong phòng, tâm tình trăm mối ngổn ngang không lời giải. Anh nghĩ đến lỗ hỏng lúc nãy, từng bước đi lại, làm theo Du Bá Niên ngồi xuống lấy tay gõ vào vách tường, nhưng hình như chạm vào vật gì đó cưng cứng…
Trái tim đặp liên hồi, anh vén tầng ga giường mỏng lên. Phía dưới xuất hiện một hộp điều khiểm màu đen, đèn led màu đỏ chớp nháy leo lắt như nơi này có thứ gì đó đang vận hành, rốt cuộc đây là cái gì, rốt cuộc Tấn Húc Nghiêu đã bỏ qua bước nào chứ?
Một cảm giác lo lắng nghẹn trong cổ họng Húc Nghiêu, anh không để ý tới rốt cuộc sau vách tường Lăng Vi đang làm gì nữa, cúi đầu, ánh mắt lướt qua cả gian phòng, vẫn không thể phát hiện ra điều gì.