Duyên Đến Khó Thoát

Chương 43: Đã xảy ra chuyện



Lăng Vi nhìn Húc Nghiêu chằm chằm, như muốn xác nhận anh không có nói đùa.

Húc Nghiêu cũng rất chân thành cường điệu: “Chúng ta có thể lạc đường rồi, cô nhìn xung quanh xe, có phải không giống với lúc đến không?”

Đồng ruộng rải khắp nơi, nhìn đâu cũng như nhau, Lăng Vi không thể nhớ nổi đây là đâu, nhưng bảo lạc đường, cô vẫn không thể tin nổi, xem ra người cẩn thận như Tấn Húc Nghiêu cũng có lúc lạc đường. Nghĩ đến một thứ, Lăng Vi hỏi: “Trên xe anh chắc có GPS chứ?”

(GPS: Thiết bị định vị toàn cầu).

Húc Nghiêu bất đắc dĩ cười: “GPS cũng chỉ có thể chỉ ra một phương hướng đại khái, phạm vi chi tiết rất lớn, mà vị trí trên bản đồ so với thực tế không phải chỉ khác có một chút.”

Lăng Vi bất giác nở nụ cười: “Lúc nãy tôi còn nghĩ anh lo xa, không ngờ đúng như anh nói, quả nhiên trời tối là lạc đường. Anh thử xem bản đồ coi, nếu có nhà dân thì xuống xe hỏi đường, chắc không đến nổi hai người còn sống khỏe mạnh bị lạc suốt đời chứ?”

Húc Nghiêu vừa lái xe vừa hàn huyên với Lăng Vi: “Trước đó tôi có bảo cô chuẩn bị phương án dự phòng, chỗ này vắng vẻ, nếu chúng ta thật sự không tìm thấy căn nhà nào, trở lại nhà của chú Quý càng không khả thi. Cô xem điện thoại cô có tín hiệuu không, nếu có tình huống ngoài ý muốn nào thì gọi.”

Nghe thế, Lăng Vi hơi khẩn trưởng: “Ngoài ý muốn? Ý anh là gì?” Góc trái màn hình di động của cô trống không, quả nhiên không có tín hiệu.

Húc Nghiêu cảnh giác nhìn chung quanh, tận lực dùng giọng bình tĩnh nói: “Ở nông thôn ngoài trừ đặc điểm ít người, cô trùng thú dữ cũng không ít, hơn nữa chúng ta mở đèn xe, càng dễ trở thành mục tiêu. Chỉ là cô yên tâm đi, chỉ cần không xuống xe thì an toàn thôi. Nếu cô tìn lời tôi, trước tiên đánh một giấc đi. Nói không chừng khi cô thức dậy, tôi đã chờ cô về nhà rồi.”

Lúc này làm sao có thể ngủ được, Lăng Vi cố gắng nhớ về lúc đi, khi đó bên đường tuy yên tĩnh nhưng thỉnh thoảng vẫn có người qua lại, hơn nữa nhờ mấy cái bản hiệu chỉ dẫn cũ rách nên tìm nhà chú Quý cũng không khó. Cột mốc đường? Lăng Vi chợt nhớ đến vật này, âm thanh kích động nói: “Anh còn nhớ lúc đi chúng ta rõ ràng đi qua mấy cái bảng chỉ đường, bây giờ tìm được chúng có phải sẽ ra được không?”

Khóe miệng Húc Nghiêu hơi cong, anh còn chưa có nói với Lăng Vi, khi đến đây nhìn thấy mấy tấm bảng, anh chính là dựa vào chúng mà biết đường lái. Mặc dù anh thấy kỳ quái nhưng bảng chỉ đường lúc nãy anh xem rõ ràng không sai, nên anh không hề hoài nghe đi theo hướng nó chỉ, hẳn là sai rồi… Anh nghĩ, trong chuyện này nhất định có vấn đề, chẳng qua không phải tìm không tìm được bảng chỉ đường, mà lạ họ bị dẫn đến một nơi xa lạ. Anh bĩnh tĩnh lại, hi vọng đây chỉ là phỏng đoán bừa.

Húc Nghiêu đưa cái gối ôm ở ghế sau cho Lăng Vi, nhỏ giọng nói với cô: “Trời càng lúc càng tối, chúng ta không thể như ruồi mà di chuyện loạn xạ không kết quả, thế này nhé, tôi đi tìm một nơi dừng lại được, chúng ta nghỉ ngơi vài giờ, đợi trời sáng rồi tìm đường về. Lúc đó có thể sẽ có nông dân ra đồng canh tác, họ biết đường ra mà.” Anh nhạo báng nói: “Tôi sống hơn hai mươi năm, chưa từng trải qua đợt cắm trại qua đêm giống thế này, hơn nữa bên cạnh còn có mỹ nhân làm bạn.”

Hiếm thấy anh có tâm trạng nói đùa, Lăng Vi phố hợp cười cười, sau đó bắt đầu suy nghĩ.

Bốn phía im ắng yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng tru của con gì đó, xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh vang vào tai Lăng Vi, giống như tiếng húc xa xôi, rất kinh khủng. Cô nhìn Tấn Húc Nghiêu một cái, lại thấy anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Anh ngủ rồi sao?” Lăng Vi không nhịn được hỏi.

Húc Nghiêu im lặng vài giây, đột nhiên mở mắt, áp thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện.”

Mắt anh lạnh lùng, trầm ngâm lắng nghe, vẻ mặt ngày càng lạnh hơn, anh tóm lấy tay Lăng Vi, nói: “Một lát dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng xuống xe, nhớ đó!”

Cô không hiểu lời của anh, Lăng Vi nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Một mình anh muốn đi đâu?”

Húc Nghiêu lẩm nhẩm đếm, đột nhiên nói hai chữ: “Đến rồi!” Anh chỉ vào vật phía dưới bệ nói: “Bên trong có một thanh dao găm Thụy Sĩ, nếu cô sợ thì cầm nó phòng thân. Tôi nói lại, sau khi tôi xuống xe, cô phải luôn khóa chặt cửa!” Nói xong anh nhanh chóng mở cửa xe, cơ thể linh hoạt nhảy xuống, sau đó bảo Lăng Vi khóa xe lại.

Ngồi trong xe, Lăng Vi vẫn chưa kịp hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì, cô nhìn theo bóng dáng Húc Nghiêu, không ngờ lại phát hiện chúng quanh có mấy bóng đen đến gần. Những bóng đen đó tại sao lại xuất hiện ở đây? Cô khẩn trương không dám phát ra âm thanh gì, thân thể bất giác run rẩy. Cô nhìn chầm chầm vị trí Húc Nghiêu đứng, chỉ hơn mười giây sau cô sợ đến ngây người.

Rốt cuộc bóng đen kia đến gần phạm vi đèn xe, Lăng Vi lúc này mới thấy rõ: Năm sáu người đàn ông, bọn họ ai cũng cầm vũ khí, vũ khí dướng ánh đèn xẹt qua tia ngân quang dọa người ---- là đao!

Trái tim như lọt ra khỏi cổ họng, Lăng Vi lục lọi tìm cây dao găm Thụy Sĩ Húc Nghiêu nói, đáng tiếc tay run tinh thần sợ, cô lục mãi vẫn không thấy. Trước mắt cô, Húc Nghiêu đang chân đấm quyền đá với những người đó.

Có lẽ anh là người kinh doanh rất giỏi, nhưng Lăng Vi chưa từng thấy anh động võ, một mình anh làm sao đối phó nổi mấy hung thần ác sát kia đây? Một người trong đám chém về phía cổ Húc Nghiêu, Lăng Vi hoảng sợ mở to mắt, đưa tay định mở cửa.

Húc Nghiêu hạ người tránh, vừa thoát khỏi cây đao kia, anh lập tức nhìn về phía Lăng Vi, khóe mắt nháy một cái, ý cảnh cáo rất rõ ràng: Ngoan ngoãn ở trong xe đi!

Lúc anh phân tâm, lại có hai người tiến lên, mục tiêu của chúng là hông anh, những người này ra tay đều muốn đoạt mạng!

Húc Nghiêu giơ chân phải đá một người, đao tiếp xúc với giày da bị đá bay, người bên phải kia nhất thời tê dại. Lúc anh ta muốn chém tiếp, Húc Nghiêu đã đến gần sát mình…

Giữa màn giao đấu, người bên trái phát hiện đối phương định đánh trả đồng bọn, anh ta lập tức đổi phương hướng đao, sượt qua cánh tay đồng bọn. Dao găm dính máu, nhất thời trong mắt mấy người kia trở nên hung hãn, ai cũng thở phì phì.

Lăng Vi ngồi trong xe, tim đập loạn xạ, cô dùng sức gõ cái điện thoại di động của mình, hy vọng có thể có một gạch sóng. Kết quả lỡ tay, điện thoại rơi xuống trước mặt cô. Còn bên Húc Nghiêu, mấy người đàn ông kia nhào tới, đao trong tay không lưu tình chào hỏi với Húc Nghiêu. Chợt người đàn ông bị đá bay kia, thừa lúc hỗn loạn đã chụp lấy đao, chém xuống bắp chân anh…

Một khắc kia cô không quan tâm đến cái gì nữa, cô kiên định mở cửa xe, hét lớn: “Cẩn thận chân phải!” Nói xong, nắm thật chặt con dao găm Thụy Sĩ xuống xe.

Nghe tiếng Lăng Vi, Húc Nghiêu theo ản năng lùi chân phải về, một cước đạp người đàn ông kia bay mấy mét. Lúc anh không phòng bị thì có một tiếng --- đó là tiếng cắt đứt quần áo.

Lúc này Lăng Vi như muốn xỉu, cô nhắc nhở Húc Nghiêu tránh chân lại khiến Húc Nghiêu phân tâm mà quên phòng bị! Cô không biết nên phản ứng thế nào, chỉ nhớ một điều: Phải cùng Tấn húc Nghiêu chạy trốn.

Cảm giác đau đớn xuất hiện sau mấy giây, mùi máu tươi nhàn nhạt thấu qua tây trang,, Húc Nghiêu không quan tâm lắm, dậm mạnh chân, xoay tròn… Hai ba kẻ không phản ứng kịp lảo đảo lùi ra sau mấy bước.

Bắt được khe hở này, Húc Nghiêu chạy đến chỗ Lăng Vi, anh tức giận trợn mắt liếc Lăng Vi một cái, đương nhiên là trách cô không chịu nghe lời. Lúc này mình anh đối phó đã khó lắm rồi, lại thêm Lăng Vi xen vô, cầm chắc cái chết! Trong khi đó Lăng Vi cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của anh, cô không dám chạm vào, lại nhìn máu huyết thấm ướt tây trang, hẳn là vết thương rất sâu.

Những người kia vây quanh hai người, bọn họ lạnh lùng nhìn Húc Nghiêu và Lăng Vi, một người trong đó có hình xăm con hổ âm trầm mở miệng nói: “Một con đàn bà, cũng tốt, chờ xử thằng này thì anh em chúng ta tha hồ hưởng, nhìn cô em da thịt mịn màng, đè lên chắc chắn rất đã…”

Bọn còn lại cười rộ lên theo, ánh mắt như đèn nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, giống như cô là một món ăn ngon.

Lăng Vi cảm thấy hết sức buồn nôn, cô nắm chặt tay Húc Nghiêu, muốn mượn độ ấm trên người anh áp chế nỗi sợ hãi xuống.

Húc Nghiêu dùng tay trái ôm lấy cô, từng bước một lui về sau, mắt chăm chú nhìn vào đám người trước mặt, giọng lạnh như băng: “Các anh bất chấp tất cả để trừ khử tôi để làm gì? Trước khi các người động thủ, có biết tôi là ai hay không?”

Tên đàn ông xăm hình hổ lớn tiếng cười: “Tấn Húc Nghiêu, mày chẳng phải là một Tổng giám của một công ty sao? Làm một nhân viên như vậy, ở thành phố G này mày có bao nhiêu quan hệ chứ? Dù giết mày rồi cũng chẳng có chuyện gì lớn, đừng có coi trọng bản thân như vậy!”

Húc Nghiêu lui từng bước về phía sau, nhìn cây cối ở sườn dốc, anh cẩn thận trả lời: “Ha ha, thật buồn cười, không biết tôi là ai mà bọn anh đã muốn mạng tôi, quả nhiên là muốn chết oan mà.”

Lời này chọc giận những kẻ kia, mấy người muốn xong lên, tên xăm đầu hổ híp mắt: “Thằng nhóc chết tiệt kia, đừng có đùa dai, mày cho rằng nói vài lời này là có thể khiến đại gia đây tha cho hả? Tao cho mày biết, đừng có mơ! Đại gia hôm nay nhất định phải lấy cái mạng của mày!”

Húc Nghiêu cất tiếng cười to: “Để tôi đoán nhé, là người Chung gia hay Tôn gia? Hay… Du Bá Niên?!” Lời xuối anh đặc biệt nhấn mạnh rõ ràng, anh nhìn chằm chằm tên đầu hổ, phát hiện trong mắt đầu hổ thoáng hiện lên tia kinh hoảng, sau đó anh nói: “Quả nhiên là anh ta.” Một loại cảm giác thất vọng trào lên trong cơ thể, ngay cả anh cũng không phát hiện cánh tay đang ôm Lăng Vi không ngừng siết chặt, tay anh càng ngày chảy càng nhiều máu.

Lăng Vi phát hiện anh khác thường, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mau buông tay, tay anh chảy máu rất nhiều!”

Đang nói chuyện, mấy tên kia chần chờ, trao đổi ánh mắt với nhau rồi đồng thời nhìn về phía hai người.

Trong nháy mắt Húc Nghiêu tỉnh táo lại, anh kéo Lăng Vi la một tiếng “chạy!”, sau đó bắt đầu chạy như bay về phía sườn dốc. Sườn rất dốc, đi bình thường còn có thể té lăn chứ nói chi chạy, cái dốc này nhìn không thấy đáy, cho dù không sâu, lăn mấy mươi vòng đập đầu không chết cũng bị thương. Lăng Vi khẩn trương nhìn về phía sau, mấy người kia càng đuổi càng gần, đao kiếm chỉ vào hai người. Lúc này Húc Nghiêu nói bên tai cô: “Ôm chặt lấy tôi.”

Còn chưa kịp phản ứng, một trận trời quay đất cuồng, bầu trời đem đen nhánh và sườn dốc không thấy đáy, hai người cứ thế ôm nhau lăn xuống dưới...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.