Duyên Đến Khó Thoát

Chương 55: Bất ngờ gặp người



Những cây đuốc sáng vây quanh, có thể nhìn thấy một ông lão xuất hiện tại cửa, chắc ông ta tầm 60 tuổi rồi, ánh mắt nhìn mẹ tấn mẹ rồi nói: "Thật lâu rồi không gặp bà, bà vẫn khỏe chứ?"

Mẹ Tấn thắp một ngọn nến, cơ thể nghiêng qua, trên mặt cũng không có biểu hiện gì: "vào trong rồi nói"

Người đàn ông kia đúng là Tiêu Vũ, ông ta vung tay lên, ý bảo thuộc hạ đứng bên ngoài, chỉ mang theo Du Bá Niên vào

Trong phòng khách đốt nến, mà khi bọn họ vào cửa, mẹ Tấn đốt trên bàn thờ phật vài nén hương.

Tiêu Vũ mìm cười: "Việc lễ Phật, bà so với người khác cẩn thận hơn".

Mẹ Tấn vái ba lậy, sau đó ngồi đối diện với Tiêu Vũ: "Biết vì sao tôi không ngừng dâng hương cầu phật không?". Bà lườm ông một cái:"Bởi vì ông đắc tội với quá nhiều người, nếu như tôi không thành tâm cầu nguyện, chỉ sợ rằng báo ứng sẽ báo lên đầu con tôi"

Bà nói lời này không chút nể tình nào, Du Bá Niên cười cười nói: "Phu nhân, bà nói sai rồi, lão gia làm nhiều việc như vậy không phải là vì mấy đứa nhỏ, mặc dù phương pháp không giống nhau, nhưng mục đích đều giống nhau".

Tiêu Vũ trừng mắt nhìn anh một cái: " Ai cho cậu nói nhiều như vậy"

Mẹ Tấn gật đầu, cười nói: "Được rồi, nếu thật sự như vậy, vậy ông cũng không cần phải tác động đến Húc Nghiêu, không cần phải bắt nó gánh lấy sự nghiệp của ông"

Tiêu Vũ bình tĩnh gật đầu nói: "Được, tôi đồng ý. Chỉ là tôi có thể đòi ăn một ly nước không, đã lâu không nếm, không biết tay nghề của bà sao rồi".

Mẹ Tấn nhìn ông một cái, thở dài: "Nếu như ông muốn uống, sai người đến nhà của tôi lấy một ít trà mang về là được, không cần ông phải đích thân đến chỗ này, ông tới đây không sợ vợ ông không vui sao?

Ngón tay của Tiêu Vũ ma sát vào chiếc nhẫn lục bảo trên ngón trỏ: "Điều này thì không cần bận tâm, cũng không cần phải đối xử tốt với bà ta, và bà cũng phải biết rõ. Nếu năm đó không phải bà quá kiên cường, tôi cũng sẽ không làm những chuyện như vậy"

Mẹ Tấn thở nhẹ một hơi: "Chuyện năm đó thì khỏi nói, nếu ông muốn uống trà thì để tôi pha cho ông." bà rất nhanh lấy nước đun sôi, pha một ly trà ch ông..

Tiêu Vũ khách khí nói câu cám ơn, sau đó nhìn xung quanh: "Một mình uống trà cũng không thú vị, gọi bọn nhỏ ra ngoài uống một chén đi, chắc lúc này chúng vẫn chưa ngủ chứ?"

Nói đến đây, vẻ mặt của mẹ Tấn lo lắng: "Ông vừa mới nói sẽ không động vào Húc Nghiêu"

"Tôi cũng chỉ muốn bọn chúng uống ly trà, có thể làm gì bọn chúng, lại nói người của tôi đều đứng ở ngoài, chẳng lẽ bà nghĩ tôi một ông già cùng DU Bá Niên có thể làm gì được 3 người sao?"

Đứng ở ngoài cửa một lúc, Húc Nghiêu dẫn Lăng Vi vào, anh nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Vũ: "Đã lâu không gặp, ông già"

Tiêu Vũ nhìn anh một cái, sau đó rất nhanh chú ý đến Lăng Vi đứng bên cạnh Húc Nghiêu, nhìn một lát, sau đó ông liền cười nhẹ: "Cô Lăng vẫn giống hệt như hồi bé"

Lăng Vi có chút giật mình, ông ấy ám chỉ là khi còn bé cô cùng ba tới Vân Nam du lịch sao? Nhưng cô không nhớ lúc ấy mình đã gặp những ai

Nhìn mấy người bọn họ mang dáng vẻ đề phòng, Tiêu Vũ nở nụ cười: "Tôi đáng sợ như vậy sao, mấy người đến đây ngồi xuống đi. Khó có dịp được tề tựu đông đủ, coi như là uống trà nói chuyện đi"

Tiêu Vũ thân thiết hỏi Lăng Vi: "Lần này tới Vân Nam con định đi đau chơi? Có cần gì cứ nói với bác, bác có thể sắp xếp giúp con".

Không phải đã nghe qua sự tích của ông lúc sáng sớm, Lăng Vi sẽ cảm thấy ông là một người hiền lành dễ gần, Húc Nghiêu nắm chặt tay cô, thay cô trả lời: "Cám ơn thành ý của ông, tôi dẫn Vi Vi về là muốn cho mẹ gặp mặt, để tránh cho mẹ vẫn lo lắng tôi độc thân cả đời. Dĩ nhiên sau khi làm việc xong, trong thời gian này ở lại bao lâu, thì phải xem cuộc mua bán này thời gian thương lượng là trong bao lâu"

Tiêu Vũ nhìn vẻ mặt khiêu khích của Húc Nghiêu, thấp giọng cười nhẹ: "Đến nói chuyện buôn bán, nếu như là về ngọc thạch, ta rất hy vọng sẽ giúp được con"

"Không cần". Húc Nghiêu từ chối quả quyết

Lần gặp mặt này có thể nói là tan rã không vui vẻ, chính xách hòa ái của Tiêu Vũ không hề có tác dụng, ngược lại còn thấy khắp nơi mọi người đều kiêng dè ông. Ông thấy không có gì tiến triển, dĩ nhiên là muốn rời đi, chỉ là trước khi ông đi muốn tặng cho Lăng Vi một món quà, đó là một khối ngọc thô chưa qua mài giũa, tạo thành một chiếc nhẫn, nhìn màu sắc của ngọc vẫn đơn thuần như cũ, cũng biết được giá trị của nó không rẻ.

Trực giác của Lăng Vi nói rằng không nên nhận, nhưng Tiêu Vũ lại đưa, ánh mắt của ông có ý nếu như Lăng Vi không nhận lấy thì ông và đám người kia sẽ không đi

Sau khi trở về phòng, Húc Nghiêu cùng Lăng Vi lại không có chút gì buồn ngủ. Nằm trên giường, Lăng Vi còn cầm cái dây chuền trong tay: "Em không hiểu rõ tại sao ông ấy tới đây, lại còn tặng cho em một món quà quý giá như vậy".

Húc Nghiêu cười cười: "Nàng dâu lần đầu tiên ra mắt cha mẹ chồng cũng phải nhận được quà tặng chứ, anh thấy hình như mẹ cũng chuẩn bị cho em một món quà, nhưng có lẽ là tìm cơ hội mới đưa cho em, cho nên em cũng đừng có nghĩ nhiều làm gì". Nhưng mà trong lòng anh lại không hề lạc quan như vậy

Lăng Vi còn muốn nói gì, nhưng Húc Nghiêu lại ôm lấy cô nói: "Ngủ sớm đi, ngày mai anh dẫn em đi xem chút đồ vật"

Rạng sáng ngày hôm sau, bọn họ nhận được tin tức nói là có một cuộc đánh cá ngọc thạch sắp bắt đầu. Húc Nghiêu cùng Lăng Vi liền đi theo những người đó, nhưng mà hình như họ đến có hơi sớm nên xung quanh chỉ có vài người.

Nhưng vài người này nhìn thấy Húc Nghiêu và Lăng Vi xuất hiện liền đứng lên. Chờ lúc Húc Nghiêu phát hiện ra muốn nhanh chóng mang theo Lăng Vi đi nhưng đã không còn kịp rồi, những người đó ngày càng nhiều, ngăn chặn đường đi của họ.

Một nhà kho trống, Lăng Vi và Húc Nghiêu bị trói vào nhau, mà ở cửa có ít nhất là 2 người canh giữ. Lăng Vi không thể lý giải tình huống trước mắt, cô quay sang nhìn anh hỏi: "Là Tiêu Vũ sao". Nhìn thái độ hôm qua của Húc Nghiêu, Lăng Vi đoán vậy

Húc Nghiêu lắc đầu: "Anh cũng không biết, nhưng cảm giác không phải, những người kia có gan rất lớn, nếu ông ấy muốn bắt anh, thì không cần tốn nhiều sức lực như vậy, chỉ cần bắt ngay trong ngày hôm qua.

Cửa vọng đến tiếng bước chân, hai người nhìn chằm chằm vào cửa ra vào.

Rắc rắc, cánh cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn bắp thịt cuồn cuộn xuất hiện trước mặt họ, chỉ thấy anh ta rút ra một điếu thuốc, sau đó rít ra một hơi: "nói, tụi bay tới nơi này làm gì?"

Húc Nghiêu nhìn người này, chắc chắn là anh không biết: "Người anh em này, nếu như tôi đoán không lầm, có phải là anh dẫn người kéo chúng tôi tới?"

Khóe miệng anh ta khẽ giật giật, vẻ mặt rất xem thường: "Tao nói là tụi bay nghe không hiểu tiếng người sao, ông đây nói rằng, hai người các ngươi lại tới nơi này làm gì. Còn muốn tham gia đánh cá ngọc thạch, còn muốn đoạt lấy mối làm ăn của tao? Xem bộ dạng của tụi mày không phải là người ở đây, lá gan thật sự cũng không nhỏ"

Thì ra là lo lắng họ tới tranh giành mối làm ăn, Húc Nghiêu nở nụ cười:"Người anh em này, có sự hiểu lầm ở đây, chúng tôi chỉ muốn đến xem náo nhiệt, hơn nữa, chúng tôi không mang theo tiền thì làm sao có thể đấu giá chúng?"

Kẻ cơ bắp tiến về phía thuộc hạ nói mấy câu, sau đó đám thuộc hạ kia bỏ đi.

Kẻ cơ bắp tiến đến gần, cẩn thận nhìn hai người họ: "Hai đứa tụi bay nằm yên đó, chờ khi cuộc đấu giá kết thúc, tự nhiên sẽ có người đến thả tụi bay ra".

Nhưng mà giọng nói của anh ta vừa dứt, lại có âm thanh ồn ào truyền đến, bước chân ngày càng dồn dập. Kẻ cơ bắp liếc nhìn, vội vàng cúi đầu: "Lão đại, sao lại người lại tới đây". Nói xong anh ta tát thuộc hạ một cái: "Đồ ngu, ai cho mày quấy rầy đại ca nghỉ ngơi?"

Mới đánh người xong, kẻ cơ bắp cũng bị người kia đánh một cái, anh ta quát một tiếng: "Cút nhanh cho tao"

Cửa đẩy ra, vị lão đại kia bước từng bước đến gần bọn họ, ông ta chăm chú nhìn Lăng Vi, mắt híp thành một đường. Chỉ nghe ông ta cười lớn: "Ha ha, thật là ông trời giúp tao, lại để cho mày rơi vào tay tao"

Trực giác của Húc Nghiêu cảm thấy sắp có chuyện: "Người anh em này, mới vừa rồi chúng tôi đã giải thích rõ với thuộc hạ của anh, chúng tôi không có ác ý"

Lão đại liếc mắt nhìn họ một cái: "Mày câm mồm, chuyện này không quan hệ gì với mày". Sau đó lão ta kẹp cổ Lăng Vi nói: "Có trách thì mày nên trách người mẹ nhiều chuyện của mày, ai bảo mụ ta cứ theo tao chằm chằm khôn rời, ông đây không phải là người năm đó được ba mày tặng chút tiền sao, lại nói ông đây chỉ là người khuân vác thuê, mẹ nó, từ thành phố G đuổi theo tao đến tận đây, hại tao chỉ có thể trốn ở trong vùng núi hẻo lánh này"

Trong lòng Lăng Vi chấn động: người này chính là người năm đó đút lót người kia, mà anh ta nói mẹ luôn luôn điều tra chuyện này? Nhưng mà cô không rõ, năm đó tại sao mẹ lại tuyệt tình quyết liệt mà bỏ đi, cô đã không còn quan tâm chuyện này, nhưng nhiều năm như vậy tại sao vẫn không cho cô biết?

Sức lực trên cổ ngày càng mạnh khiến cô không thể thở được, cô hung hăng trừng mắt nhìn tên đầu xỏ: "Đây chính là báo ứng, năm đó là do anh dùng tiền nên mới bị như vậy, nếu như biết có hôm nay thì ngày xưa sao phải làm như vậy"

Vị đại ca này bị chọc giận, động tác trên tay càng ngày càng mạnh, khiến trái tim của Húc Nghiêu căng thẳng, cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Không biết anh ngu ngốc hay là ngây thơ, lúc này còn muốn làm cho hả giận".

Lời nói của anh thành công gây được sự chú ý của đại ca, mắt anh ta lạnh lẽo nhìn chằm chằm: "Tên nhóc, tốt nhất đừng có đùa giỡn với tao"

" Thật là, tôi làm sao có thể đùa giỡn với anh, anh cũng không có suy nghĩ, chúng tôi tại sao lại xuất hiện ở đây, Bà Lăng tìm anh nhiều năm như vậy,con gái của bà ta tại sao lại không có ai bảo vệ mà xuất hiện ở đây lại còn bị các anh dẫn đi, anh cho rằng chỉ là trùng hợp sao? Các người không dễ gì xuất hiện, thật đúng là làm người ta thấy lo lắng". Húc Nghiêu giả vờ nói bình thường.

Lão đại thả lỏng tay trên cổ Lăng Vi ra, ngược lại xoay người về phía Húc Nghiêu: "Mày dọa tao à? Nơi này là nơi chim không đẻ trứng, heo hút làm sao có ai tìm đến, hôm nay dù tao có giải quyết chúng mày cũng không có người phát hiện, chúng mày tin không?"

Vẻ mặt của anh vô cùng thoải mái nói: "Tin, làm sao mà tôi không tin. Chẳng qua là chúng tôi cũng không biết, nếu quả thật vắng vẻ như vậy, làm sao mà chúng tôi tới?"

Trên mặt người kia có sự kinh hoảng ( kinh hoàng + hoảng sợ), trong đầu anh ta nhanh chóng suy nghĩ, giống như nghĩ ra điều gì,nở nụ cười hả hê: "Tấn Húc Nghiêu, đừng tưởng rằng mày không phải họ Tiêu, thì tao không biết mày là a, ba mày không phải rất muốn tìm mày sao, nếu vậy tao liền dùng mày làm một cuộc buôn bán với lão, nhìn xem lão có thể hay không vì mày mà giúp tao giải quyết con bé này". Hắn ta chỉ vào mặt Lăng Vi, sắc mặt hung dữ nói.

Dây trói của Húc Nghiêu dùng sức mà hướng về phía Lăng Vi, tay kia cầm lấy tay cô, cười cười nói nhỏ với cô: "Nhớ lời anh đã từng nói, yên tâm"

Lúc này Lăng Vi không chú ý đến Húc Nghiêu, trên mặt cô tràn đầy hận thù nhìn người kia, vừa nghĩ tới người đó gián tiếp hại gia đình cô tan nát, cô không thể khống chế cảm xúc của mình: "ba năm trước đây, rốt cuộc ông nói với ba tôi cái gì, tôi không tin ông ấy không phải là người không kiên định".

Lão đại quay lưng đi, trong tiếng cười có chút cười nhạo Lăng Vi ngu ngốc: "Tao có thể làm gì với hắn, nếu hắn không cần, tao có thể nhét tiền vào tay hắn sao? Cô bé, tiền có sức quyến rũ to lớn mà không ai có thể chống cự".

Lăng Vi cười lạnh: "Đừng dùng tiêu chuẩn của mình mà đáng giá người khác". Húc Nghiêu nhẹ nhàng chọc chọc vai cô, ý muốn bảo cô không cần phải chọc giận người này.

Mà lời nói của cô cũng khiến bước chân của lão đại dừng lại, hắn ta vốn muốn đi ra ngoài. Sau đó hắn ta xoay người lại với vẻ mặt không vui: "Tao là loại người gì? Chẳng lẽ mày tưởng rằng mày cao thượng hơn tao ư? Ba mày nhận hối lộ, hắn ta cao thượng ở đâu, mẹ mày lợi dụng quyền thế nhà họ Chung tới tìm tao, bà ta cao thượng ở chỗ nào? Hừ tao ngược lại muốn nhìn xem, thời điểm tụi mày biết rõ mọi chuyện có còn nói được như vậy không?" nói xong hắn ta vội vã ra ngoài.

Lăng Vi nghi ngờ nhìn Húc Nghiêu: "lời hắn ta vừa nói có ý gì? Cái gì mà chân tướng, cùng chúng ta có quan hệ gì?"

Húc Nghiêu nhìn cô trấn định: "Đừng nghe hắn ta nói bây, hắn ta có thể biết chuyện gì..."

Lăng Vi khẽ thờ dài: "Em biết rõ không nên tin lời hắn, nhưng em không thể tha thứ cho chuyện hắn ta chửi bới những người thân của em, em muốn phản bác lại hắn, dù chứng cớ hay sự thật có gì đi chăng nữa. Chứng kiến lời nói của hắn, em có suy nghĩ, có khả năng năm đó ba em bị hắn ta hãm hại, hoặc uy hiếp.

Lăng Vi không hề chú ý, lúc này vẻ mặt của Húc Nghiêu thay đổi, chỉ trong tích tắc anh nhớ tới lời nói của Du Bá Niên: nếu như để cho Vi Vi biết được sự thật, cô còn có thể ở bên cạnh anh sao? Húc Nghiêu có chút lo lắng, anh vội vàng mở miệng: "Vi Vi, nếu như lần này chúng ta an toàn rời khỏi đây, em có thể lấy anh không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.