Rất đáng tiếc, lời nói này của Húc Nghiêu là thời cơ chưa đủ, bởi vì anh còn chưa kịp chờ đáp án của Lăng Vi, thì phát hiện có người đang nói chuyện bên ngoài: "Đi mời lão ta, hãy nói với lão, tao đã mời được tam thiếu gia, hỏi lão ta có hứng thú tới đây thương lượng không"
Xem ra lão đại thật sự muốn mượn tay Tiêu Vũ xử lý hai người bọn họ.
Húc Nghiêu nở nụ cười đồng tình: "đây là hắn ta muốn tìm đường chết". Thấy Lăng Vi có vẻ khong hiểu, anh giải thích: "Tiêu Vũ làm sao có thể tha thứ cho người uy hiếp ông ấy, cho dù giá có cao đi chăng nữa, ông ấy nhất định sẽ dạy dỗ cho người không biết trời cao đất rộng này".
Lăng Vi không thể tưởng tượng Tiêu vũ tại sao lại có thể độc ác như vậy.
Một đoạn thời gian sau khi bình tĩnh, bên ngoài cuối cùng cũng có tiếng vang: "có vẻ thành ý của lão ta chưa đủ, mày phái người đi xem là chuyện gì".
"Ha ha, nếu nói là giao dịch với địa vị khác biệt thì phải nhanh chóng tiến hành,, để tao đến nói chuyện cùng chúng mày là đã nể mặt lắm rồi". Giọng nói này là của Du Bá Niên
Ở trong nhà kho Húc Nghiêu lộ ra vẻ mặt: Tiêu Vũ chính là người như vây, bất kẻ kẻ nào cũng không có đáng để ông để ý, ông thích nhất vẫn là bản thân ông ta. Lăng Vi nhìn anh cảm thấy thật đau lòng, cha vốn phải là thần tượng của cn trai, nhưng Tiểu Vũ lại cho Húc Nghiêu ấn tượng xấu, tạo thành con như vậy làm sao có thể không đổ lỗi cho cha, cha không muốn cứu con, cuối cùng là lỗi tại ai?
"Rất tốt, chỉ có thể là Tiêu Vũ, lòng quả thật rất độc ác. Lão không có thành ý, vậy tao cũng không nên dùng tới..."
Lời nói của lão đại còn chưa hết, liền bị Du Bá Niên chặn lại: "Hai người bọn họ la ở trong nhà này sao? Mày cũng thật là ngu, cái này thì dễ dàng tiết lộ chỗ giấu người, thật là một chút khó khăn cũng không cho tao ". Lời nói của anh ta thật sự rất đáng đánh, lão đại nghe xong càng thêm tức giận, ra lệnh một tiếng, để cho thuộc hạ hai bên đánh nhau, đánh cái tên Du Bá Niên
Đang đánh nhau, thì có một tràng tiếng cười, là Du Bá Niên, anh ta còn thỉnh thoảng trêu chọc: "Chẳng lẽ mày chọn người ở đây sao, thật đún là không đủ để người của tao đánh". Nếu như lời nói của anh ta không sai thì rõ ràng là hai bên tình thế đã rất rõ ràng. Người canh giữ kho hàng thấy tình thế không ổn, vì vậy đi ra cửa tính toán sẽ gia nhập cuộc chiến
Lăng Vi nghe thấy có tiếng động ở đằng sau lưng, cô quay đầu lại, không biết lúc nào Húc Nghiêu đã mở trói cho cô, cô giật mình nhìn: "Làm sao anh có thể cởi dây trói?"
Húc Nghiêu đưa tay lên, phát hiện đồng hồ đeo tay của anh không biết đứt từ lúc nào, nơi sắc bén ấy, dùng để cắt sợi dây thừng thì không có gì là khó khăn.
Thật vất vả mới cởi được dây trói, hai người họ đang muốn đi ra cửa, lại phát hiện cửa bj mở ra, thì ra hai người phụ trách trông coi bọ, phát hiện con tin lại đang hoạt động tự do, cũng không quản bên ngoài ra sao, lập tức cầm vũ khí xông về phía hai người
Húc Nghiêu đem Lăng Vi bảo vệ ở phía sau, trước đây không dám đánh nhau, là vì khi ấy bọn họ có nhiều người, mà khi anh đánh nhau thì không thể bảo vệ sự an toàn của Lăng Vi, nhưng bây giờ thì không giống nhau. Húc Nghiêu thuận tay nhặt một cái ghế lên, gia tăng sức lực mà ném về phía hai người, thừa dịp hai người kia né, mà đến gần, tung một đòn chân phải đá ào bắp chân 1 người, còn tay chế ngự thanh đao của người kia. Sau đó anh bắt lấy, kề lên cổ người đó. Mà người khác nhìn thấy như vậy, hướng về phía Lăng Vi, với ý đồ muốn bắt cô, khống chế Húc Nghiêu.
Húc Nghiêu chợt đá văng người trong tay, cũng hướng về phía Lăng Vi mà chạy
Lăng Vi không còn kịp lo lắng, cô chỉ có thể lùi về phía sau, chờ lúc lưng chống vào bức từng, tay của cô hình như đụng phải đồ lạnh lẽo. Cô thậm chí còn không kịp nhìn kỹ, liền cằm lên hướng về phía người đàn ông kia mà ném.
Phịch, đó là tiếng va chạm nổ, còn có âm thanh của gió. Lăng Vi không nhìn thấy rõ cái gì, thì phát hiện trước mặt mình có một bóng người, hình như là anh nhào tới trước mặt cô. Thì ra là cô cầm phải một cái bóng đen, khi đồ này rơi xuống đất vỡ ra, khí bên trong bóng đèn thoát ra, dẫn đến nổ. Mặc dù chỉ là mô hình nhỏ nhưng cũng dẫn đến không ít tác hại. Người vừa mới cầm đao kia, bưng mặt gào khóc không ngừng, hình như là bị bóng đèn làm bị thương, vậy còn anh thì sao?
Lăng Vi lo lắng muốn anh quay lại, vừa rồi anh nhào đến che chở cho cô, cô cũng không biết đằng sau lưng của anh bị thương bao nhiêu
Húc Nghiêu quay một vòng, bình tĩnh cười:" Em nhìn xem, anh làm sao có chuyện gì sao"
Lăng Vi nâng cao giọng lên: "Làm sao mà không có chuyện gì, em không phải là không nghe thấy tiếng nổ mạnh, anh đem quần áo vén lên cho em nhìn một chút". Vừa nói chuyện vừa muốn vén áo của anh lên
Húc Nghiêu bắt lấy tay cô: "Chuyện quan trọng bây giờ là chúng ta ra ngoài trước, chờ đến chỗ an toàn anh đảm bảo sẽ cởi sạch sẽ cho em nhìn"
Lăng Vi dở khóc dở cười nhìn người đàn ông giờ phút này mà anh còn có thể trêu chọc cô được.
Ngoài kia trận đánh đã có kết quả, mấy vị thuộc hạ của người đại ca đã ngã xuống gần hết, mà mấy người bên phía Du Bá Niên thì ít người bị thương. Du Bá Niên cười cười với mấy người kia: "Lão Thái, lão gia nhà tao cho phép mày núp ở Vân Nam, đó là nể mặt mày, cũng như niệm tình cũ cho mày chút việc làm ăn, chỉ là mày còn tự đem mình làm nhân vật chính, lúc này động đến người của lão gia, thật là cũng không thể tha thứ rồi". Giọng nói của Du Bá Niên không lớn, bất kể anh nói cái gì, anh ta đều sử dụng giọng nói rất dịu dàng. Rõ ràng là không có một chút khí thế nhưng làm cho người ta có một cảm giác rét run, đại khái có thể nói là uy lực của người lòng dạ thâm sâu khó lường
Nhưng Húc Nghiêu và Lăng Vi cũng xuất hiện ở đó, lão đại bị kích động đứng lên: "Được, hay lắm, chúng mày cho rằng như vậy là kết thúc sao? Ha ha, không có đơn giản như vậy đâu". Hắn ta quay đầu đối diện với Du bá Niên mà nói: "Mày vừa rồi mới nói tại sao tao lại đem chỗ giấu lộ ra, bởi vì tao muốn tụi mày tụ tập lại chung một chỗ, vốn là muốn cho lão ta tới, để cha con mày cùng với con gái của Lăng Tuấn Dật xuống dưới cùng nhau tâm sự. Nhưng mà bây giờ cho mày đi theo cũng được.
Hắn ta như bị điên mà đào bới đống đá lấy ra một cục, sau đó ném về phía Húc Nghiêu và Du Bá Niên và nói: "Đây là thuốc nổ mới chế, uy lực như thế nào tao vẫn chưa thử nghiệm, muốn biết thế nào thì để tụi mày thử thôi".
Húc Nghiêu khẩn trương kéo tay Lăng Vi bỏ chạy, chạy khôn được mấy bước, bước chân của anh bắt đầu chậm lại, ngược lại là Lăng Vi kéo anh. Cô biết, là lúc nãy làm anh bị thương, cô cắn răng, cố tìm động lực lôi kéo anh
Mắt thấy thuốc nổ sẽ nổ tung, Húc Nghiêu lại một lần nữa nhào lên người Lăng Vi, dùng thân bảo vệ cô. Người phụ nữ ở trong ngực anh là người anh muốn bảo vệ cả đời.
Khi thuốc nổ tung, Lăng Vi bị Húc Nghiêu đè chặt dưới thân không thể động đậy, cô có thể cảm nhận được loại khí nóng bỏng tỏa ra mãnh liệt, còn có trên người mình chấn động mạnh, ánh sáng mạnh tỏa ra sau lưng họ, sau đó bốc khói mờ mịt.
Mặt của Húc Nghiêu lập tức tái nhợt, anh nhìn thấy Lăng Vi không có gì đáng lo, vì vậy an tâm một chút,
Lăng Vi chống dậy, muốn xem vết thương của anh lại bị anh ôm chặt trong ngực. Cô lo lắng phát run: "Em là người không có tiền đồ, nói sẽ không để anh bị thương, nhưng lại làm liên lụy đến anh. Hôm nay nếu không phải em theo anh ra ngoài, sẽ không có chuyện, có lúc em tự hỏi có phải mình là kẻ tai họa, lần trước cũng thế, lần này cũng vậy, anh đi cùng em, người bị thương luôn luôn là anh".
Húc Nghiêu ráng cười: "Cô bé ngốc, anh ngược lại cảm thấy may mắn em không có việc gì, nếu không anh không biết mình sẽ ra sao, sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì. Em yên tâm, cơ thể anh khỏe mạnh, sẽ không có việc gì"
Lăng Vi che miệng anh: "đừng lãng phí hơi sức nói chuyện, em hiểu ý của anh"
Du Bá Niên cũng bị thương nhẹ, anh ta cung kính hướng đến người gọi một tiếng: "Lão gia"
Húc Nghiêu quay đầu nhìn, thấy người đàn ông tóc bạc hình như khuôn mặt không còn lạnh lùng khó khăn như trước đến gần.
Tiêu Vũ rất nhanh cho người đến chế ngự cái người tính uy hiếp ông, không cần nói kết quả của hắn nhất định sẽ rất thảm. Chỉ là lão Thái kia nói một câu: "Tiêu Vũ, ông nhìn kỹ một chút, người kia chính là con gái của Lăng Tuấn Dật, thấy nó cùng con trai của ông gần như vậy, ông không có chút lo lắng nào cho chuyện xấu của mình sẽ bị vạch trần sao? Ha ha, mặc dù tao không thể thấy cảnh đó, nhưng mà tao rất mong đợi, dù làm quỷ cũng chờ nhìn"
Nghe nói thế Lăng Vi sửng sốt một chút, cuối cùng chỉ cho rằng ông ta đang nói bậy, không để ý nhiều, mà điều quan trọng nhất bây giờ là cơ thể của anh thế nào,
Tiêu Vũ mang theo Húc Nghiêu cùng Lăng Vi đến nhà họ Tiêu,giống hệt như một cung điện nhỏ xa hoa đến khó có thể tưởng tượng.
Trong nhà có bác sĩ, anh ta thay Húc Nghiêu xử lý vết thương trên lưng, nhưng lại nghe anh ta nói với Tiêu Vũ: "vết thương trên lưng không có gì đáng ngại, vấn đề quan trọng, quan trọng là vết thương trên đùi cậu ấy, vết thương ấy khá nặng, tốt nhất là nên đến bệnh viện, như vậy có lẽ có thể sẽ nhanh chóng phục hồi
Lăng Vi nghe vậy tim lập tức đập mạnh: "Cái gì mà có lẽ có thể, ý của anh là chân của anh ấy xảy ra vấn đề sao?". Lúc này Húc Nghiêu mở mắt kéo tay Lăng Vi
Mà Tiêu Vũ giận tái mặt, lập tức đi ra cửa. Mà rất nhanh, Húc Nghiêu biết ông làm cái gì, bởi vì nơi này cách bệnh viện hơn 1 tiếng đồng hồ, huống chi đường xá còn rất kém, nếu như trên đường lắc lư có thể khiến chân của anh bị tàn phế. Mà Tiêu Vũ liên lạc tất cả thuộc hạ, chuẩn bị 1 băng ca, bốn người thay nhau khiêng Húc Nghiêu suốt một chặng đường này. Ông sắp xếp một xe hơi hộ tống Húc Nghiêu đến bệnh viện, mà trong bệnh viện lúc này đã chuẩn bị xong xuôi giường ngủ cùng bác sĩ, chỉ chờ Húc Nghiêu đến là có thể khám bệnh.
Lăng Vi cũng đi với Húc Nghiêu, trên đường đi hiểu ra một điều rằng: hổ dữ không ăn thịt con
Mặc dù Tiêu Vũ có an bài những thứ này, nhưng mà đoạn đường này rất dài, Húc Nghiêu bắt đầu sốt, đợi đến lúc đến bệnh viện, anh bắt đầu hôn mê, ý thức không còn rõ ràng. Khi bị đẩy vào phòng cấp cứu, anh cố gắng mở mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Em nghri ngơi trước đi, đợi lát nữa chúng ta có thể gặp mặt"
Lăng Vi dùng sức gật đầu, chỉ là anh không nói lời này thì không sao, nhưng khi anh nói ra, cô cảm thấy trong lòng mình giống như đang sụp đổ, có gì đó rất khó chịu
Lăng Vi ngồi trên ghế chờ ngoài phòng cấp cứu, cô muốn là người biết đầu tiên tình trạng của anh, mà cách đó không xa truyền đến một giọng nói: "Đừng lo lắng, thằng bé luôn chú trọng rèn luyện thân thể, nên cơ thể vô cùng tốt". Người nói là Tiêu Vũ, Lăng Vi ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi" Thật ra bác cũng rất quan tâm anh ấy, nhưng mà vì sao..."
Tiêu Vũ nở nụ cười chế giễu: "Bác cho rằng bác làm mọi chuyện đều đúng, nhưng mấy đứa bé lại cảm thấy bác sai, đây chính là mâu thuẫn giữa chúng ta. Ai mà chẳng có lý lẽ riêng, nhưng mà chúng ta đều không phục nhau, tính cách của bọn chúng khá giống ta, khi quyết định chuyện gì thì không dễ lung lay"
Trong yên tĩnh, Lăng Vi chợt nói một câu: "Bác thật cho rằng mình không làm sai sao? Hay là bác biết mình làm sai nhưng không chịu thừa nhận". Nhớ lại những câu nói của vị đại ca kia, trong lòng cô càng thêm lo lắng.