Duyên Đến Khó Thoát

Chương 8: Nghiệt duyên



Editor: Ngáo ộp

Diệc Trúc đứng ở phía trước cửa sổ nhìn một lúc lâu, phát hiện dưới lầu có một chiếc xe hơi màu đen đã dừng ở đó thật lâu, mà trước cửa xe có hai người đàn ông này đứng nghỉ, nhìn bộ dạng thật giống xã hội đen.

Lăng Vi mới từ trong phòng ra ngoài, liền nghe Diệc Trúc hỏi: “Gần đây cậu không đắc tội gì với người của xã hội đen chứ?” Lăng Vi nghe được mặt mờ mịt, theo ánh mắt nhìn của Diệc Trúc, cô mới phản ứng được lời này của Diệc Trúc là có ý gì.

“Quả thật nhìn rất giống xã hội đen.” Lăng Vi mặc một cái áo vest nhỏ tay lửng màu xanh dương đậm, đi tới chỗ thay giày, nói tiếp, “Mình muốn đi ra ngoài một chút, có thể tối nay sẽ về muộn, cơm tối cậu tự nghĩ cách giải quyết.”

Diệc Trúc quay đầu lại đã nghe được tiếng đóng cửa, cô lầm bầm một câu: “Con nhóc chết tiệt kia, cũng không phải là lửa thiêu mông, vội vã như vậy làm gì!” Nhưng mà kế tiếp cô liền nhìn thấy Lăng Vi lên chiếc xe kia bị cô cho rằng là xã hội đen, chủ động lên xe, không do dự.

Ngồi trên xe Lăng Vi vừa liếc nhìn trên điện thoại di động có tin nhắn: lão gia phái xe đi đón cô —— Chú Chung. Không lâu trước đây cô mới làm sợi tổng hợp bên trong Trương Quốc, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, người Chung gia đã tra được, hiệu suất này thật sự là cao. Nhìn ngoài cửa sổ lướt qua những tòa nhà cao tầng của thành phố G bán hoặc cho thuê, ba năm ngắn ngủn, nơi này dường như phát triển không ít, có thể tìm thấy đỉnh của một tòa nhà càng hiếm hơn.

Bên cạnh Lăng Vi là hai người đàn ông nghiêm chỉnh tuổi cũng không lớn lắm, một trái một phải, dọc đường đi cũng rất yên tĩnh, ánh mắt cũng không dừng lại trên người Lăng Vi. Bộ dạng của bọn họ, khiến Lăng Vi nhớ lại người huấn luyện quân sự Đại Nhất, không khỏi mỉm cười.”Chúng ta đây là muốn đi đến đâu?” Lăng Vi hỏi một tiếng, không có người trả lời.

Lúc này cô lại hỏi lần nữa, một người trong đó mắt nhìn thẳng nói: “Phía trên giao cho tôi chỉ cần đưa người đến nơi, những thứ khác nhất định không cần để ý đến.”

“Tôi không cần các người để ý đến, chỉ là hỏi nơi các người muốn đưa tôi đến là nơi nào, điều này cũng không thể nói sao?” Lăng Vi nhử lời.

Người vừa mới nói chuyện kia, mặt ửng đỏ nói: “Tôi xin ý kiến phía trên một chút.” Nói xong gọi điện thoại qua thật, hỏi đầu đuôi ngọn ngành.

Lăng Vi âm thầm nở nụ cười, Chú Chung quả đã tìm được người cũng ngu ngốc giống ông.

Xe dừng lại ở trước hành lang một căn phòng nhỏ, nằm ở gần trung tâm, được bao quanh bởi các tòa nhà thương mại phát triển mạnh, duy chỉ có chỗ này là có được sự yên tĩnh. Cửa chính hành lang nghệ thuật rộng mở, dọc hai bên đường trên vách tường bố trí không ít bức tranh, trong nước và ngoài nước, nét bút tinh tế, tranh phong cảnh dễ chịu, các loại phong cảnh đều có. Đối với lần này Lăng Vi cũng không cảm thấy hứng thú, vì vậy nhìn cũng không ra bên trong những bức họa này có cái gì huyền diệu, nhưng mà cô biết rất rõ mẹ của cô đối với mấy thứ này là cực kì yêu thích. Chung Nam Sơn thật đúng là biết cách làm hài lòng phụ nữ!

Càng đi càng vào sâu bên trong hành lang nghệ thuật, lại càng phát hiện có chút hơi thở của mùa đông lạnh, trong từng dãy cửa sổ thủy tinh trong suốt trưng bày các loại kim loại châu báu lộng lẫy, đặc biệt dưới ánh đèn càng trở nên lung linh rực rỡ.

Một người đàn ông tuổi trên năm mươi đứng trước một cửa sổ, ánh mắt yên lặng nhìn một viên đá quý nằm bên trong, ánh mắt mang theo một loại gần như ở cuồng nhiệt. Ông ta cũng không ngẩng đầu: “Vi Vi, tới xem cái này một chút.”

Lăng Vi đứng bên cạnh người này, so với các loại đá quý càng quan tâm đến mục đích của ông ta hôm nay.

Chung Nam Sơn mặc một bộ comple màu cà phê nhạt.

Hóa trang, trên đỉnh đầu đội mũ kị sỹ màu đen, đó là loại kiểu dáng lưu hành thời kỳ dân quốc, Lăng Vi nhớ mẹ thích nhất《 bến Thượng Hải 》nhân vật Văn Cường, nói là Hứa Văn Cường đội một cái mũ lên, từ vành nón trở xuống lộ ra vẻ tự tin mỉm cười đây là lúc quyến rũ nhất của anh ta. Mà cha không bao giờ đội mũ, hoặc là nói ông cũng không biết tới mẹ thích đàn ông đội mũ….Bây giờ nghĩ lại, hôn nhân của hai người bọn họ thiếu sự cảm thông và quyến luyến.

Chung Nam Sơn nhớ lại lời nói kinh động của Lăng Vi: “Vi Vi, nhìn ra được không? Thanh Ngâm thích nhất viên đá quý này.”

Lăng Vi khống chế giọng nói của mình, cố gắng để cho giọng nói bình tĩnh một chút: “Rất xin lỗi, tôi nghĩ hay là ông nên nói thẳng ông muốn làm gì.”

Chung Nam Sơn khẽ thở dài một cái: “Cô với cha cô cũng không có kiên nhẫn nghe những thứ mà các người cho là hư vô mờ mịt gì đó.”

“Chú Nam Sơn, xin ông không nên bình luận thêm về cha tôi!” Lăng Vi nâng giọng lên.

“Được, tôi không nói. Tôi muốn nói cho cô chuyện tình có liên quan đến vật này, cô tốt nhất nên xem một chút.” Chung Nam Sơn chỉ vào viên đá Ruby chậm rãi nói, “Loại này màu sáng, màu đỏ thẩm mãnh liệt làm cho người ta cảm thấy ảo tưởng, nếu nhìn lại gần một chút, còn có thể phát hiện một chút màu xanh có như không, đây mới thật sự là Cáp Huyết Hồng [ruby (tốt nhất)], lúc còn trẻ Thanh Ngâm thích nhất loại đá quý này, ánh mắt của cô ấy luôn luôn rất tốt. Cho nên tôi bỏ ra thời gian mười mấy năm ở biên giới Miến Điện tìm được khối Cáp Huyết Hồng [ruby (tốt nhất)] thuần khiết này, định dùng cái này để cầu hôn với cô ấy.”

Lúc nghe được hai chữ “Cầu hôn” này, thân thể Lăng Vi bỗng chốc cứng đờ: rốt cuộc thì muốn gì nữa? Cho dù là tất cả mọi người đều biết hai người bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng bọn họ muốn một danh phận cũng là không thể làm được, cha mẹ cô còn chưa ly hôn, cho nên đến bây giờ Phó Thanh Ngâm còn là vợ của Lăng Tuấn! Trên mặt Lăng Vi hiện lên một nụ cười lạnh: “Giấc mộng này của các người hoàn toàn là làm thật.”

“Nằm mơ? Không, tôi chưa bao giờ làm chuyện không có nắm chắc.”

Nhìn bộ dáng Ông ta kiên định tự tin khiến Lăng Vi giật mình: “Ông đối với cha tôi là cái gì?”

Chung Nam Sơn thở dài: “Vi Vi, cô không cần giữ hận thù chống đối với tôi, cha cô đã giam Thanh Ngâm hơn nửa đời người rồi, đến lúc để cô ấy theo đuổi hạnh phúc của mình rồi. Năm đó nếu không phải cha cô liên kết ông bà ngoại cô, Thanh Ngâm làm sao sẽ gả cho ông ta năm đó nếu không phải nhà cha cô có thế lực khiến tôi bị điều ra nước ngoài, tôi và Thanh Ngâm làm sao có thể bỏ qua? Sự thật trong lúc này, cô đều không biết làm sao có thể vội vàng kết luận đây?”

Lăng Vi lui về phía sau một bước, trong đầu sinh ra một ý niệm kinh khủng: “Cho nên ba năm trước đây chuyện của cha tôi là do ông hãm hại? Mục đích của ông chính là mượn dao trả thù cha tôi năm đó? Hoặc là nói ông năm đó đến gần nhà chúng tôi vẫn là vì cái mục đích này?”

“Vi Vi, cái này cô nghĩ vậy cũng rất có lý, nhưng cô hãy nghĩ lại đi, nếu quả thật là tôi làm, Thanh Ngâm cô ấy còn có thể đi theo tôi sao? Thứ tôi muốn lấy được nhất đúng là cô ấy, như thế nào lại làm tổn thương hình tượng của tôi trong lòng cô ấy?” Chung Nam Sơn như giáo viên hướng dẫn từng bước một suy nghĩ của Lăng Vi.

Đối với lần này Lăng Vi nửa tin nửa ngờ, theo dõi ông ta, muốn từ trên mặt ông ta nhìn ra chút gì, kết quả thấy chỉ có một vẻ mặt bí hiểm.

“Chiều mai hai giờ trở lại nơi này, đến lúc đó có một viên đá quý được đánh giá cao, sẽ được gặp sỡ rất nhiều người thú vị.”

Lăng Vi giận tái mặt: “Xin lỗi, đối với nghệ thuật của các người tôi sợ rằng thưởng thức không được.”

Chung Nam Sơn ánh mắt yên tĩnh, trấn định nói: “Nếu như mà tôi nói ngày mai, chuyện cô muốn biết rất có thể sẽ được giải đáp thì sao? Chẳng lẽ không phải cô muốn biết đến cùng là tôi đã sắp xếp cái gì sao?” Nói xong ông ta bắt đầu đi ra ngoài, để lại Lăng Vi đứng một mình.

Mai có nên đến hay không, câu trả lời của vấn đề này đã rất rõ ràng rồi, Chung Nam Sơn nắm được Lăng Vi bảy phần, khiến cho cô nén lấy tức giận lại không phát tác ra được, ngược lại mặc cho ông ta định đoạt. Nhìn chiếc nhẫn đá quý màu đỏ ngòm này, Lăng Vi chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến buồn nôn.

Lúc đi ra khỏi cửa gặp phải Tấn Húc Nghiêu, anh dựa vào bên cạnh xe nhìn Lăng Vi từ bên trong đi ra. Lúc nhìn thấy, ánh mắt của anh không có chút nào kinh ngạc, giống như đã sớm biết Lăng Vi ở chỗ này.

Lăng Vi cau mày, người này ba phen mấy bận tham gia vào chuyện riêng của cô, nghĩ tới đây, ánh mắt cô nghiêm nghị đứng lại trước mặt Tấn Húc Nghiêu, dùng giọng nói lạnh lung xa cách nói: “Anh quan tâm đến Chung gia thật là vượt xa tưởng tượng của tôi, nhưng mà có thể làm phiền anh một chuyện hay không, lúc anh quyết định gia nhập Chung gia hay không thì không cần mỗi lần đều trùng hợp đụng phải tôi? Nếu không sẽ chỉ làm tôi cảm thấy là anh cố ý gây nên.” Lúc trước ở chỗ Chung Nam Sơn không thể phát ra được cục tức, giờ phút này toàn bộ tức giận đổ lên trên người Húc Nghiêu.

Húc Nghiêu bất đắc dĩ mở ra tay, xoay người: “Vốn dĩ vũ khí gì tôi cũng không mang, cho nên tạm thời có thể thương lượng hay không? Dù sao cho tới bây giờ, tôi cũng không có làm ra chuyện có lỗi với cô, cho nên tôi cũng chưa tính là kẻ địch của cô chứ?” Thấy bộ dạng Lăng Vi vẫn không có dãn ra, anh xoay người lấy từ trong xe ra một túi thức ăn, học tiếng hát của bé trai trong quảng cáo trên TV hát lên: “Bạn thân là người bạn tri kỉ không thể tách rời, đôi bạn thân; hiểu rõ không thể rời bỏ bạn, đôi bạn thân......”

Lăng Vi có chút giật mình nhìn Tấn Húc Nghiêu hành động ngây thơ như vậy, nửa ngày cũng chỉ có thể nói ra một câu: “Anh có bệnh à!”

Nghe được lời mắng người của cô, ngược lại Húc Nghiêu cười: “Như vậy tôi diễn xuất hết sức rồi, cô có thể tạm thời ngừng chiến hay không đây?”

Bị anh náo loạn như vậy, Lăng Vi cũng cảm thấy là phản ứng của mình quá khích rồi, chuyện của cô và Tấn Húc Nghiêu không có liên quan, cô hạ thấp giọng: “Thật xin lỗi, tôi thu hồi lời nói.”

“Được, nếu phải nói xin lỗi, không bằng cô mời tôi ăn cơm đi, vừa lúc tôi đói rồi, tôi có xe có thể chở cô, tôi biết xung quanh đây có một nhà hàng mùi vị cũng không tệ lắm.”

Nghe thế, Lăng Vi giận tái mặt nhìn mặt anh, do dự hỏi: “Rốt cuộc anh có mục đích gì?” Mấy lần gặp mặt, Húc Nghiêu vô tình hay cố ý đến gần, điểm này Lăng Vi vẫn có thể phát hiện được.

“Ai biết được, nói không chừng là tôi muốn cùng cô phát triển tốt quan hệ.” Húc Nghiêu nghiêm túc nói xong, trong đầu thoáng hiện lên lời nói của Âu Chấn Gia.

Câu nói này khiến Lăng Vi nở nụ cười: “Dựa vào câu nói đùa này của anh, hôm nay tôi mời anh, chỉ là vô tình gặp gỡ mấy lần với thân phận bạn học cũ. Còn có......” Cô giống như trước nghiêm túc thẳng thắn, “Tôi không có nhiều tiền, hi vọng nhà hàng anh nói tôi có thể trả tiền được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.