Duyên Định Tam Sinh – Đế Sư

Chương 34: 34: Khi Tuổi Trẻ Rực Cháy 4




Editor: QingWei
Tháng Chạp, tuyết đầu mùa rơi, hoa mai trong cung nở rất đẹp, Lâu Sanh Ca sau khi lâm triều trở về hưng phấn bước vào Hiên Chu viên, nhìn thấy người đang ghé lên cửa sổ bước chân của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mặt nàng tựa lên khung cửa sổ, toàn thân phủ một chiếc áo choàng lông chồn màu trắng, chỉ lộ bàn tay ra ngoài, bàn tay đó vươn ra ngoài cửa sổ, giống như muốn hứng tuyết rơi.
Trong phòng, Lục Trúc đang nhóm lửa, ánh lửa đỏ in vào đáy mắt nàng, tóc nàng được cài một cái ngọc trâm màu xanh biếc, lười nhác mà quyến rũ, hình ảnh đó tựa như bức màn của giấc mộng kiều diễm nhất.
Lâu Sanh Ca lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh nàng.
Phòng nàng ở lầu hai, cách không xa có thể nhìn thấy rất nhiều hoa mai nở rộ.

Bất chợt, sẽ có bông tuyết thổi qua khung cửa sổ, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng tia lửa, Lục Trúc ngồi bên lò lửa ngủ gật.
Cảnh tượng đẹp đến mức làm người ta không dám thở mạnh.

Sợ chỉ một hơi thở sẽ đánh thức sự yên tĩnh của căn phòng.
Lâu Sanh Ca rất thích thời tiết này, thời tiết này nàng luôn đặc biết lười biếng, nàng sợ lạnh cũng sợ nóng, thời tiết lúc này lạnh vô cùng, nên nàng luôn thích trốn trong phòng, để Lục Châu, Lục Trúc nhóm lửa biến cả căn phòng trở nên ấm áp dễ chịu.
Thời tiết này, nàng sẽ không còn đi tìm Mân Nhuận Nguyệt, không đi tới phủ Quốc sư, cũng không đi tới tiệm thuốc trên phố Vĩnh An làm đại phu nữa.
“Tiểu Lâu, người có nghe thấy tiếng tuyết tan trên cành mai không?” Nàng nhẹ giọng nói nhỏ.

Ngay khi hắn bước vào Lý Thanh La đã biết là hắn.
Thật kỳ lạ, một khi ở bên nhau quá lâu sẽ tự nhiên biết hơi thở đối phương.
Bên ngoài tuyết càng lúc càng lớn, Lâu Sanh Ca thu tay đang vươn ngoài cửa sổ của nàng vào.


Hắn ôm bàn tay lạnh cóng vào lòng bàn tay và nhẹ nhàng xoa.
Ngọn lửa ấm áp kia khiến Lý Thanh La cảm thấy hoảng hốt.
Người trước mắt cao hơn nàng, bàn tay của hắn to hơn của nàng, người thiếu niên này có thật là đứa trẻ sợ thủy quỷ kia không?
Làm sao mà có thể có đôi lông mày, sóng mắt đẹp như thế, làm lu mờ tất cả những thứ tốt đẹp trên thế gian.
Mà người này hiện tại đang toàn tâm sưởi ấm tay cho nàng, như thể sưởi ấm tay nàng là việc quan trọng nhất đối với hắn trên đời này.
“Tiểu Lâu này, người còn sợ thủy quỷ không?” Trong tiềm thức, Lý Thanh La hi vọng hắn trả lời là có, nhiệt độ bàn tay nàng dần ấm lên khiến nàng cảm thấy bối rối khó hiểu.
Sự ấm áp như muốn lan đến tận đáy lòng nàng.
Lâu Sanh Ca cười “xùy”: “Nếu có thể, ta còn muốn quyết đấu với thủy quỷ đó để xem ai mạnh hơn đây này.”
Lông mày nhíu lại, Lý Thanh La rất không vừa lòng với câu trả lời: “Gạt người hả? Hay là muốn dùng lời nói để tiếp thêm can đảm cho mình.”
“Lão sư.” Lâu Sanh Ca nắm chặt tay Lý Thanh La trong tay hắn: “Người không thể chấp nhận hiện tại ta đã trưởng thành rồi sao, ta đã quá lớn để có thể hiểu được…”
Dừng một chút, Lâu Sanh Ca không nói hết.
“Quá lớn để hiểu gì cơ?” Lý Thanh La tiến lại gần hắn hơn, nàng tò mò không biết điều gì đã khiến Lâu Sanh Ca toát ra vẻ mặt như thế, trông khó nói, hoặc trông ngại ngùng.
“Tình yêu nam nữ!” Lâu Sanh Ca nhắm mắt, lông mi như quạt, hơi lay động mang theo vẻ xinh đẹp vô cùng, như nam châm rất có ma lực thu hút ánh mắt Lý Thanh La.
Hắn mở mắt ra, đôi mắt đen trắng của hắn dán lên người nàng.
Nàng luôn biết đôi mắt của Lâu Sanh Ca đẹp đến nhường nào, tại giờ khắc này nó giống thứ mê hoặc trái tim con người.
Khuôn mặt hai người chỉ cách nhau chừng hai nắm tay rưỡi, trong không khí có một mùi thối tựa như một bông hoa đang nở khiến cho mọi thứ trở nên khác thường.
Lý Thanh La lúc này cảm thấy mình như bị bỏ bùa mê, mọi suy nghĩ đều mách bảo nàng hãy trốn đi, nhưng thực tế nàng trơ mắt nhìn hắn tiến lại gần nàng từng chút một.
Chóp mũi hắn cọ nhẹ vào chóp mũi nàng, tay hắn đặt trên má nàng nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ.
“Lão sư.” Hắn gọi, giọng kéo dài đến tận xương tủy.
“Ừ.” Lý Thanh La nhẹ nhàng đáp lại.


Chỉ cảm thấy âm thanh lơ lửng giữa không trung dường như không phải của chính nàng.
Chóp mũi hắn nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi nàng.

Trong mắt mềm mại như có giọt nước chảy ra!
Lý Thanh La mơ hồ nghĩ, nếu Tiểu Lâu là nữ nhi, hắn nhất định sẽ là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Chóp mũi hắn lạnh ngắt, không biết vì sao lửa đốt lại quá nóng, Lý Thanh La cảm thấy trên mặt mình nóng rát đau.
“Cách cách” tiếng củi cháy làm bừng tỉnh ba người trong phòng.
Lý Thanh La bật dậy, đầu nàng đập mạnh vào đầu Lâu Sanh Ca, mà vừa khéo Lục Trúc giật mình dụi mắt, la lớn, chuyện gì, chuyện gì?
Sau khi điện hạ rên lên một tiếng, nàng ta ngơ ngác nhìn hai người kia, tự nhiên nàng ta cảm thấy bộ dáng của Lý tiên sinh nhìn có chút chật vật, còn điện hạ thì lại thẹn quá hóa giận.
Thở dài một tiếng, Lâu Sanh Ca kéo bàn tay đang chỉnh tóc của Lý Thanh La lại, dáng vẻ vô cùng ảo não, nói.
“Chỉ thiếu một chút? Chỉ thôi một chút thôi, ta biểu diễn ảo thuật trên người lão sư gần thành công rồi, đều là do tiếng chết tiệt kia, à đúng rồi, lão sư, người còn chưa biết đúng không? Ta đã học ảo tưởng hơn nửa năm rồi.

Vừa rồi, ôi… “
Giọng hắn lộ ra vẻ bực bội vô hạn.
“Ảo thuật? Ảo thuật à? Rất tốt, học cũng thật tốt quá.” Lý Thanh La cười gượng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hóa ra là Tiểu Lâu chỉ đang làm ảo thuật thôi.
Ảo thuật, trong kinh văn của Đại Sư phụ cũng có đề cập qua nó, nó còn được gọi là thuật thôi miên, cảnh giới cao nhất của ảo thuật có thể khống chế tư tưởng, đầu óc của một người, đôi khi y sư cũng dùng nó để điều trị bệnh mất ngủ của bệnh nhân.
Lý Thanh La lại một lần nữa cảm thấy xấu hổ vì bản thân, tiên tử nàng cũng quá vô dụng rồi, chút ảo thuật nhỏ này cũng có thể đánh bại nàng.
“Được rồi, lão sư!” Lâu Sanh Ca đi tới nắm tay Lý Thanh La, nói với người mặt còn đang ảo não rằng, “Chúng ta đi ngắm mai đi.”

Đi tới cửa, Lâu Sanh Ca xoay người vào lại, khi bước ra, hắn cầm một chiếc áo choàng lông trên tay, hắn khoác chiếc áo choàng lên người Lý Thanh La và buộc dây áo choàng cho nàng.
Tình huống này, Lý Thanh La cảm thấy bối rối không thôi, từ khi nào mà, vai trò của nàng và hắn bắt đầu chuyển đổi, mà nàng cũng dường như tiếp nhận sự chăm sóc của hắn như là điều hiển nhiên, thậm chí bất tri bất giác sinh ra ỷ lại vào hắn.
Khi nàng gặp nguy hiểm, nàng rất tin tưởng hắn sẽ đến cứu nàng.
Khi nàng thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn lẻ loi vô cùng, nàng sẽ tìm hắn.
Khi nàng không vui, liền bất tri bất giác càu nhàu với hắn.
Hơn nữa, những thời khắc đó đang tăng lên từng ngày một.
Nàng thở dài trong lòng, về sau, ly liệt với hắn, có lẽ nàng sẽ nhớ người thiếu niên này rất lâu, có lẽ nàng sẽ dùng một khoảng thời gian rất dài để quên được người thiếu niên này.
Ở nơi sâu nhất trong cung, có rất nhiều cây mai lớn, nghe nói là do đích thân vị vua thứ sáu của Chiêu Thục trồng để tưởng nhớ tình cảm chân thành của mình.
Có lẽ xuất phát từ mẫu thuân và dì, cảm giác thân thiết của Lý Thanh La với hoa mai chẳng khác gì người nhà, dưới cành hoa mai đỏ trong tuyết, hắn đã dùng giọng nói nhẹ nhàng để kể về câu chuyện tình yêu giữa vị vua thứ sáu của Chiêu Thục và hoàng hậu của ông.
Nghe nói, vị vua đó đã làm được cả đời trọn đời trọn kiếp với bà ấy.
Tuyết rơi càng lúc càng nặng hơn, chiếc hài trên chân của Lý Thanh La đã bị nước tuyết làm ướt, Lâu Sanh Ca xót xa vì đã không thay ủng tuyết cho nàng trước khi đến đây.
Lâu Sanh Ca  càng ngày càng giống mẹ của nàng, Lý Thanh La cảm thấy buồn cười, cuối cùng, vì tuyết đã phủ kín con đường bọn họ đến, nên bọn họ đành đi tới hang động của núi giả Mai Lâm.
Thật may, cái hang đó lớn và ấm áp, ngay Lý Thanh La vừa bước vào Lâu Sanh Ca đã kéo chân nàng, trước khi Lý Thanh La kịp phản ứng, hắn đã cởi hài của nàng ra.
Vừa cởi chiếc hài ra, bàn chân nhỏ xíu như củ hành trắng lộ ra ngoài, Lâu Sanh Ca ngẩn ngơ, nhanh chóng cởi ủng tuyết của mình ra luống cống thay cho nàng.
Nhìn mặt biến đổi của Lâu Sanh Ca khiến Lý Thanh Ca cảm thấy buồn cười, nàng đứng lên, nhưng đôi ủng đi tuyết không vừa chân khiến trọng tâm của nàng không vững, cơ thể nàng ngả về phía sau, Lâu Sanh Ca vội vàng bắt tới, tay bảo vệ ót của nàng, tránh đầu nàng va vào tảng đá trong hang, cứ như vậy, Lý Thanh La không ngã sấp xuống, nhưng một tình huống cực kỳ ái muội được hình thành.
Thân thể của bọn họ ôm nhau bị một tảng đá đè lên, điều tồi tệ hơn nữa là bọn họ không biết ai đã đụng vào những tảng đá bắt chước bày trí như đá trong nham động, tảng đá thứ hai nhanh chóng ngã về phía bên trái, những tảng đá đó ngã xuống như quân cờ bàn ngã*, cuối cùng ngã lên tảng đá bên trái, tảng đá đó treo trên đầu rung chuyển sắp đổ, như thể trong giây tiếp theo liền sẽ rơi xuống, Lý Thanh La nín thở vì sợ nếu thở quá nhiều sẽ làm tảng đá đó rơi xuống.
*Quân cờ bàn ngã: cờ domino.
Chết tiệt, đến cùng là thiết kế gì vậy, chết tiệt, tại sao mình không để ý một chút chứ, Lý Thanh La mắng trong lòng, nàng khôi phục lại tinh thần phát hiện môi mình đang dán ở yết hầu của Lâu Sanh Ca.
Ô! Lý Thanh La nghĩ, nếu không phải vì tay nàng bất tiện, nàng muốn vén tóc lên, nàng hơi nghiêng đầu muốn tránh lần tiếp xúc khó xử này, người trên người ồm ồm nói, lão sư, người đừng có lộn xộn.

Ta sẽ nghĩ cách, người yên tâm đi.
“Tiểu Lâu, người có nghĩ ra cách nào không?” Sau một lúc, Lý Thanh La hỏi.
“Không có.” Lâu Sanh Ca đáp.


Ở cái dạng hiện tại này đầu óc y làm sao có thể nghĩ ra được cách chứ.
“Tiểu Lâu, người vẫn chưa nghĩ ra cách nào à.” Một lúc sau, Lý Thanh La lại hỏi.
“Người có thể im lặng một chút cho ta không, ta đang nghĩ đây!” Lâu Sanh Ca không kiên nhẫn.

Miệng nàng đang ở trên cổ của hắn, khi nàng nói chuyện khiến hắn khó chịu như có một con sâu lông…
Tuy nhiên, lúc này dường như có người tiến vào trong hàng động, Lý Thanh La ngậm miệng lại, tình huống hiện tại này có chút không gặp được người.

Nhưng… nhưng…
Mặt Lý Thanh La nóng lên, hai người đi vào giống như thiên lôi và địa hỏa, chỉ chốt lát sau, tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ tử cùng với tiếng thở hổn hển của nam tử lần lượt vang lên.
Nàng khó chịu vặn người tránh xa Lâu Sanh Ca một chút, tư thế hiện tại của bọn họ cùng âm thanh không đúng đắn kia khiến bọn họ vô cùng xấu hổ.
“Lão sư, xin người, đừng cử động.” Giọng Lâu Sanh Ca khàn đặc nói, Lý Thanh La không nhìn biểu hiện của hắn, mà chỉ nhìn yết hầu di chuyển lên xuống của hắn.
Khi nàng ý thức được thân nhiệt Lâu Sanh Ca đang nóng lên, nhưng còn có thứ còn nóng hơn cả nhiệt độ cơ thể…
Đầu óc Lý Thanh La “oanh” một tiếng, sau đó trở nên trống rỗng.
Đôi nam nữ vội vã rời đi vì tiếng người quét tuyết bên ngoài, Lý Thanh La vẫn còn ngơ ngác như cũ, cho đến khi hắn ở trên đầu nàng nói, lão sư, ta nghĩ ra cách rồi, Lý Thanh La mới hồi tỉnh hồn.
Lâu Sanh Ca dùng thanh kiếm của mình chống tảng đá phía trên, để Lý Thanh La đi ra trước.
Chờ Lâu Sanh Ca rút thanh kiếm ra từng chút một, Lý Thanh La theo bản năng đi tới che trước mặt hắn, sau đó nàng bị một lực mạnh ôm vào trong ngực hắn.
Khi những tảng đá đó rơi xuống, hắn ôm nàng bảo vệ trong lòng mình.

Khi đó, đôi mắt hắn sáng ngời, nụ cười mang theo chút lưu manh, lão sư, học sinh vừa rồi chứng minh ta đã thực sự trưởng thành.
Thật lâu thật lâu về sau, khi nhớ lại khoảng khắc này, Lý Thanh La biết, thật ra rất nhiều thứ đã thay đổi quỹ đạo từ rất sớm rất sớm rồi, chỉ là nàng không muốn thừa nhận mà thôi.
- Hết chương 34-.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.