CHƯƠNG 10
Hàn Lân đứng ngoài, chưa có ý định rời đi. Vừa rồi bị Hàn Băng dọa đơ người, hắn quên mất không để ý là chân y đã hoàn toàn hồi phục.
“Ngươi còn chưa đi?” Hàn Băng kéo Hạ Mẫn đang cúi gằm mặt phía sau tức giận nhìn Hàn Lân.
“Vi thần lập tức rời đi.” Hắn cúi xuống hành lễ, liếc qua Hạ Mẫn rồi rời khỏi đó.
Hàn Băng quay lại nhìn Hạ Mẫn. “Ngẩng đầu lên đi.”
Hắn lắc đầu quầy quậy.
Y cũng mất kiên nhẫn mà đưa tay nâng mặt y lên. Trên gò má trái là vết răng nho nhỏ rất ám muội.
Hắn có chút tức giận, gạt tay y, trèo nhanh lên giường, chùm kín chăn.
Trời đông gió thổi mạnh, từng đợt tuyết rơi dày, chậu than hồng thỉnh thoảng lại nổ tí tách nghe đến vui tai.
Lạnh thế này mà có được một người sưởi ấm chăn đệm thì thích thú biết bao. Y cười thoả mãn, ôm thân ảnh kia vào lòng từ từ ngủ. Hôm nay cả hai cùng đã quá mệt rồi.
Sáng hôm sau, khi hắn mở mắt thì mặt trời đã lên cao. Nhìn bóng lưng Hàn Băng đang ngồi thưởng trà trên bàn đối diện hắn không khỏi cảm thấy ấm áp.
“Ngươi lui ra trước đi.” Y phẩy tay rồi quay lại nhìn Hạ Mẫn cười. “Tỉnh rồi.”
“Ân…” Hắn tiếp nhận cốc nước từ tay Hàn Băng.
“Hạ Mẫn, chúng ta phải lên đường trở lại kinh thành. Vì chuyện vết thương của ta.”
Hắn liếc nhìn y có chút khinh thường.
“Đừng nhìn ta với ảnh mắt đó mà. Ta cũng là hạ sách lắm mới phải làm như vậy. Ai bảo ngươi yêu ta như vậy mà mãi chẳng chịu thừa nhận.” Hàn Băng giúp hắn chỉnh lại y phục, cùng hắn đi ra bàn ăn.
—–
Xe ngựa lắc lư qua lại, Hạ Mẫn ngồi cạnh cửa sổ, tay nâng miếng ngọc bội lên nhìn chăm chú. Quả nhiên đây không phải một viên ngọc tần thường.
Miếng ngọc cũng không lớn lắm, hình tròn, không quá hai đốt ngón tay. Chất ngọc màu trắng ngà, hơi đục, bề mặt cũng không được mài sáng bóng. Nhưng nó lại phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, không khoa trương, thanh bình như ánh trăng đêm rằm.
Bất quá, viên ngọc này lại là chiều khoá nắm giữ một bí mật lớn. Không chỉ là thân thế của phụ thân hắn, nó không chừng lại liên quan trực tiếng đến vương triều Thần quốc.
“Nghĩ gì vậy?” Hàn Băng đỡ lấy miếng ngọc trên tay hắn ngắm nghía một hồi. “Ngọc của Đoan Mộc bá bá.”
Hắn nhìn y không nói.
Ngập ngừng một lúc y nói tiếp”Bất quá, cũng là ngọc của Lăng Đạt hoàng hậu.”
Hạ Mẫn quay lại nhìn hắn có chút ngạc nhiên. “Sao ngươi biết?”
“Thực ra chuyện của Đoan Mộc bá bá, ta có tìm hiểu qua. Tuy không dám nhận là biết tất nhưng cũng không thể coi là không biết gì.”
Hắn có chút kích động, lay lay bả vai y. “Ngươi biết gì? Mau đem tất cả nói cho ta biết đi.”
Y cười có chút tinh quái. “Ta nói cho ngươi, ngươi có gì để đáp lại ta?”
“Ân…” Hạ Mẫn ngập ngừng. “Ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn…” Y nhìn sâu vào trong mắt hắn, lấy thái độ nghiên túc cùng chân thành chậm rãi nói. “Ngươi về làm Hoàng hậu của ta. Ta tuyệt đối giải tán hậu cung, đời đời kiếp kiếp chỉ yêu mình ngươi. Cứ như vậy, an an ổn ổn sống qua ngày, sinh lấy thật nhiều tiểu hoàng tử, đương nhiên tiểu công chúa cũng được.”
Hạ Mẫn cười nhạt. “Ta làm sao sinh hài tử được đây?”
Y đưa tay lên cốc yêu vào đầu hắn. “Còn muốn gạt ta. Hôm qua ta đã thấy cái bớt hoa mai trên vai trái ngươi. Xác nhận ngươi là người Linh Hiên tộc.”
“A -” Hạ Mẫn có chút bất ngờ, bí mật mà hắn dấu diếm bao nhiêu lâu qua cuối cùng cũng có người phát giác. Mà người đâu tiên lại chính là Hàn Băng. (– không là hắn thì là ai? Anh còn định phơi thân ra cho ai ngắm hả?)
Y nhéo nhẹ cái mũi hắn. “Vậy nên ngươi ngoan ngoãn chấp thuận. Ta hứa sẽ đem hết nói cho ngươi.”
Hắn nhìn y một hồi rồi gật đầu. Hắn cũng muốn biết bí mật của phụ thân hắn. Nhưng trên hết, hắn muốn sống trọn đời bên Hàn Băng. Hoà hợp, vĩnh viễn không xa rời. Tuy biết trước Hàn Băng sẽ nói vậy, nhưng khi tận tai nghe những lời này, y không khỏi có chút xúc động. Coi như có những lời này, cuộc sống của hai người đã được buộc một nửa với nhau. Cái nút tơ hồng đã thắt được một nửa, giờ chỉ có đợi xem hai người có đủ bản lĩnh thắt chặt sợi dây hay không. (chấm nước mắt Ta biết ta ác rồi.)
Hàn Băng nhận được cái gật đầu, lòng không khỏi vui sướng. Xúc động không nói nên lời.
Hai người nhìn nhau một lúc, Hạ Mẫn mới khẽ cúi đầu hơi đỏ mặt. “Giờ ngươi nói cho ta được chưa?”
Ánh mắt Hàn Băng nhìn chằm chằm cái cổ trắng mịn của Hạ Mẫn, nước miếng đã trực trào ra. Quyết tâm nuốt nước miếng đánh ực một cái, y cười gian. “Chúng ta còn nhiều thời gian, giờ tạo hài tử đã.”
“A!” Hạ Mẫn còn chưa kịp định hình gì thì đã thấp Hàn Băng bổ nhào đến, bị y đem đặt dưới sàn xe mà bắt đầu hành sự.
Bên ngoài trời không đổ tuyết cũng chẳng nổi gió, nhưng mặt đất sớm đã nhuộn trắng một màu ảm đạm. Xe ngựa gặp đường sóc lắc lư, mà hai người trong xe lại còn làm nó lắc lư mạnh hơn. Xe ngựa a xe ngựa, ngươi sẽ chịu được bao lâu đây? (=))) hai bé hành sự nhẹ chút)
—–
Hạ Mẫn bình ổn nhịp thở. Một trận hoan ái vừa qua, tư vị vẫn còn nguyên vẹn trong cái không gian nồng đậm mùi hoan hảo. Hắn nằm trong lòng Hằn Băng, cúi xuống nhẹ nhàng ôm qua vòng eo săn chắc. “Giờ ngươi nói được chưa?”
Hàn Băng khẽ cúi đầu nhìn hắn. Y có chút bất mãn. Hạ Mẫn nguyện ý cùng y chỉ vì thứ này thôi sao? Thôi, có ăn, y cũng chẳng để ý. Y cười. “Được. Bất quá, ngươi không được đem chuyện này đi nói lung tung. Nó là bí mật hoàng tộc.”
Hạ Mẫn trừng hắn. “Nghĩ ta như tiểu hài tử thối nhà ngươi?”
Véo yêu má người kia, y cười. “Nhìn ngươi cũng không phải không biết gì. Ngươi đã đoán được gì rồi?”
“Ân… Phụ thân ta… Phải chăng có liên quan đến Lăng Đạt hoàng hậu?”
“Rất liên quan…” Y gạt mấy loạn tóc của hắn. “Lăng Đạt nam hậu sát thực là phụ thân của phụ thân ngươi.”
Hạ Mẫn tuy đã đoán ra, nhưng tận tai nghe sự thật đột nhiên bất giác run sợ. Hắn nhổm dậy đối mặt Hàn Băng. “Ngươi nói… A-” hắn đột nhiên cảm thấy cơn đau truyền đến từ thắt lưng không khỏi nhăn mặt.
“Đã bảo đừng nháo rồi mà.” Y đỡ hắn lại vào trong lòng.
“Phụ thân ta… Là con của Lăng Đạt nam hậu với ai?” Hắn khẽ chớp mắt, tâm can không khỏi một đợt run sợ. Đừng nói phụ thân hắn là con của Lăng Đại Hoàng hậu cùng…
“Thánh Ân đế.” Hàn Băng trả lời lạnh Băng.
Hắn lắp bắp. “Thánh Ân đế… Chẳng phải… Chẳng phải Thánh Ân đế cùng với Lăng Đạt hoàng hậu chỉ có một đứa con chung thôi sao. Vậy vậy… Cha ngươi… Cha ngươi…”
Y ngó đi chỗ khác. “Không phải là con Thánh Ân đế.”
“Hàn Băng… Ta…”
“Người vốn dĩ nên làm vua là cha ngươi.”
Lòng hắn động mạnh, từng đợt sóng lớn thi nhau vỗ vào thần trí hắn. Sóng đợt sau lớn hơn, dữ dội hơn sóng đợt trước. Chúng liên tục đánh tạt, như muốn cuốn trôi tất cả suy nghĩ. Nguyên lai phụ thân hắn đã biết điều đó. Nguyên lai lúc đó phụ thân hắn không trở về do sợ có người sẽ phát hiện ra thân thế thật của mình mà uy hiếp đến cha hắn.
Hắn khẽ nắm chặt lòng bàn tay, trong đầu nghĩ thầm. ‘Phụ thân, quy ra người đó có cái gì tốt, hà cớ chi để người hi sinh. Xong cuối cùng lại bị kết cục như vậy.’
Thấy hắn có chút bất thường, y lay nhẹ cánh tay hắn. “Mẫn Mẫn.”
Hắn thần trí mông lung, không biết đang suy nghĩ đi đâu. “Ân…”
“Ngươi ổn chứ? Sắc mặt ngươi không tốt.”
Hạ Mẫn không để ý khuôn mặt mình giờ đã bị doạ đến xanh mét. “Ta… Hơi lạnh thôi.”
Lúc này Hàn Băng mới cúi xuống nhìn thân thể hai người. Hắn thật là vô ý mà. Biết hắn thân thể không tốt nay trời lạnh thế này còn bắt hắn… Y không khỏi vỗ đầu tự trách, vội vàng giúp hai người tẩy trừ qua loa rồi ôm lấy hắn ngồi trên ghế.
Xe ngựa vẫn lăn bánh đều đều, đường đi về kinh thành còn dài, mà gió tuyết đã bắt đầu nổi lên, bầu trời âm u, gió thổi từng cơn buốt giá. Bí mật đã bị tiết lộ, con đường phía trước liệu còn bằng phẳng như xưa? Đăng bởi: admin