Thủy Dạng Hề nhìn thân ảnh của hắn rời đi, lầu bầu nói
một câu: “Chỉ cần ngươi mỗi ngày đều không đến làm ta sợ, ta liền rất tốt.”
“Nga? Phải không?” Nam Cung Ngự Cảnh quay đầu lại,
cười nhìn nàng, “Ta sẽ mỏi mắt mong chờ.”
Thủy Dạng Hề có chút sững sờ, thanh âm nhỏ như vậy mà
cũng nghe được, không phải là so với Thuận Phong Nhĩ còn muốn thính hơn sao?
Trong lòng có chút không thích. Nàng không muốn tiếp thu quá nhiều thứ ở
nơi này. Ngay từ lúc nàng tỉnh lại, biết được thân phận mình thì một khắc kia,
nàng đã biết, từ nay về sau, cuộc sống sẽ có nhiều khó chịu. Nhưng nàng, đã tận
lực tránh khỏi liên lụy trong đó. Nàng đã nghĩ ở tại thế giới này, sống một
cuộc đời thật tốt, vì bản thân mình mà sống một lần nữa, nhưng là, hiện nay,
nàng đã là thân bất do kỷ. Mặc dù, vẫn không rõ rốt cuộc là như thế nào mà bị
dây dưa vào đó, nhưng chuyện này tựa hồ đã là sự thật. Có lẽ, là do thân
thể chủ nhân này, vẫn luôn nằm trong cuộc, chẳng qua vì mình một lòng
muốn trốn tránh mà thôi.
Ai, thôi, thôi, thôi, hiện nay, chỉ có thận trọng, đi
một bước tính một bước vậy, và làm những chuyện bản thân cần phải làm cho cuộc
sống. Nàng ở ngoài sáng, sự việc thì ở trong tối, huống chi, nàng cái gì cũng
không biết, đành cứ như vậy mà chờ xem thôi.
Từ đó mấy ngày sau, Thủy Dạng Hề mỗi ngày trừ đọc
sách, chính là ngủ, ăn cơm. Tựa hồ, rất chân thành để trải qua cuộc sống này.
Trong viện, nàng phái người làm một cái xích đu, nàng thích đu dây, ngồi
ở phía trên, giống như một loại tự do bay lượn. Có loại cảm giác nhẹ nhàng
như thoát khỏi trần thế này. Đêm đó, nàng đã hiểu, nàng muốn hưởng thụ cuộc
sống, thì phải lấy tim của mình đi hưởng thụ.
Nàng ngồi bên cạnh cái bàn đá ở trong viện , trên bàn
bày một chút nước trái cây cùng điểm tâm. Cuộc sống ở Tam hoàng tử phủ, thật
đúng là làm cho nàng rất hài lòng, mỗi ngày có ăn có chơi, cái gì cũng đều
không cần lo. Đây quả thực là cuộc sống mà ở hiện đại muốn theo đuổi lại không
thể được. Thật sự là tương đối thoải mái mãn nguyện a. Nàng một tay cầm sách,
một tay cầm điểm tâm, nằm nghiên trên cái võng tự chết, muốn có bao nhiêu tiêu
dao thì có bây nhiêu tiêu dao. Mặc dù chỗ viện nàng ở tương đối xa, nhưng mà
hoa lê vẫn không mất đi sự phong phú đa dạng của nó. Chẳng qua dạo này vào
thu mùa, hoa lê ngay cả bóng dáng cũng không có. Bất quá thật may
mắn, ngày đó lúc nàng vô tình đi dạo, ở góc tây bắc của nàng bắt gặp một cây
bạch quả, thật sự là cảnh đẹp như mộng ảo. Cánh rừng tuy là không lớn, nhưng
mật độ cây bạch quả khá dầy còn cao vút thẳng đứng, đồng thời có một cây Hoàng
Diệp được trồng ở nơi đây, lá cây rả rích rơi xuống, cảnh vật đó từ đầu đến
cuối không hề lộ ra vẻ đêu tàn vô tình của mùa thu mà ngược lại mang nét thanh
nhàn nhiều hơn, trên mặt đất lúc này đã đọng lại một tầng lá vàng thật dày, như
một con sóng màu vàng, khúc khủy quanh co ở trong rừng. Có bài thơ từng viết:
“Hương Sơn hồng diệp hồng mạn thiên”, hiện nay thì lại thấy “Ngân hạnh hoàng
diệp hoàng mãn sơn” nàng cho tới bây giờ cũng không biết, màu vàng có thể khả
ái như thế, trong sự tĩnh lặng, phảng phất dường như dù một giọt nước có rơi
vào mặt hồ yên tĩnh ở bên ngoài, cũng không làm nổi một gợn sóng sợ hãi nào. Mà
từng đợt sóng rung động trùng điệp ngoài kia, đẩy lùi sự yên tĩnh đến nơi xa
thôi, thật là đẹp đến chết người.
Vu nhi ở một bên nhìn bộ dạng thong dong tự đắc của
Thủy Dạng Hề, thêm vẻ mặt điềm tĩnh, thanh thản làm cho nàng dời mắt không nổi,
tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp, là bắt đầu từ khi nào thế, chắc là từ sau khi
rơi xuống nước. Chẳng qua là, từ lúc ở hoàng cung trở về mấy ngày qua, tiểu thư
tựa hồ đã quên đi việc Hoàng hậu nương nương dặn dò, có phải nên nhắc nhở tiểu
thư một chút hay không đây.
Vu nhi đang do dự , thì lại nghe Thủy Dạng Hề thong
thả nói: “Vu nhi, ngươi có cái gì muốn nói sao? Không ngại cứ nói thẳng, cứ ở
đó do dự phun ra nuốt vào mãi.” Ánh mắt vẫn không có rời đi quyển sách trên
tay.
“Tiểu thư, Hoàng hậu nương nương không phải là cố ý
dặn dò ngài trở về tướng phủ một chuyến sao? Ngài không có ý định trở về sao?”
Vu nhi có chút kinh ngạc, nếu như như vậy, không biết có tính là kháng chỉ hay
không đây.
“Hử?” Đang bưng ly trà định ngửi một cái thì tay đột
nhiên dừng lại hạ xuống, “Phải a, hẳn là nên trở về tướng phủ đi xem một chút.”
Từ trên võng đứng dậy, “Vu nhi, đi chuẩn bị một chút đi, chọn ngày nào chi bằng
hôm nay đi” Thủy tướng phủ, dù nói thế nào, đó cũng là chỗ này duy nhất mà nàng
gọi là nhà a.
“A? . . . . . . Dạ, tiểu thư.” Luôn là làm cho người
ta đoán không được bước kế tiếp muốn làm cái gì, bất quá, tiểu thư vẫn luôn ưu
nhã như vậy, ngay cả đứng dậy cũng mang dáng vẻ xinh đẹp hàng vạn hàng
nghìn lần, “Ta đây đi trước thông báo một tiếng cho Tam hoàng tử.”
“Không cần, ngươi sai người đảm nhiệm việc này là được
rồi. Nói ta phụng ý chỉ Hoàng hậu nương nương, về thăm nhà.” Như vậy, có thể
bớt đi không ít phiền toái.
Không đợi người nọ hồi báo, Thủy Dạng Hề liền dẫn Vu
nhi hướng cửa phủ mà đi.
Vừa trở ra phủ, lại không nghĩ vừa vặn đụng mặt Nam
Cung Ngự Cảnh. Hắn đang ngồi bên trong một chiếc xe ngựa, xe ngựa này bốn phía
xung quanh được bao phủ bằng vải mỏng màu thủy lam thả xuống, mong lung mờ mịt,
mơ hồ có thể thấy được thân ảnh người bên trong đang lắc lư, ở phía trước chỉ
lấy một tầng lụa mỏng ngăn che, loáng thoáng có thể phân biệt được một vị nữ tử
áo hồng đang ngồi trong xe, dung mạo xinh đẹp mà đoan trang, có phong phạm tiểu
thư giàu có. Thủy Dạng Hề không khỏi thầm khen liễu một câu, quả thật là hương
xa mỹ nữ nha. Chẳng qua là, sau khi tạm biệt Nam Cung Ngự Cảnh , trong lòng
không khỏi nhiều ra một tia cảm xúc không thể diễn tả, có lẽ là oán, oán hắn
đánh nát giấc mộng của nàng.
Mà lúc này, bởi vì sự xuất hiện của nàng, xe ngựa cũng
không lập tức đi về phía trước. Thủy Dạng Hề đang cảm thấy kinh ngạc, thì nghe
vu nhi ở bên tai nói: “Tiểu thư, đây là đầu bài của Phong Ngâm Các, Nguyệt Mộng
cô nương, nghe nói là hồng nhan tri kỷ của Tam hoàng tử!” Trong lời nói mơ hồ
hàm chứa một tia khinh thường.
Hồng nhan tri kỷ? Khóe miệng câu ra nụ cười giễu cợt,
chẳng tỏ rỏ ý kiến gì cả.
Nam Cung Ngự Cảnh nhìn Thủy Dạng Hề, thấy nàng không
phản ứng vô nghĩa, giọng mỉa mai hay vẻ mặt thậm chí có chút ít oán giận, cũng
chỉ mĩm cười tựa hồ tâm tình rất tốt.
Nàng đúng là thay đổi, hôm nay, cả người lộ ra một cổ
linh khí. Phảng phất giống như vạn sự đều hiểu. Hắn khoanh tay nhìn nàng, bình
tĩnh và bình tĩnh, nghĩ tới, cũng không phải là ta muốn đem ngươi kéo vào cuộc,
mà ngươi vốn là bị vây ở trung tâm cơn gió. Chẳng qua, mỗi người đều xem nhẹ
ngươi. Nhưng ngươi bây giờ, . . . . . . Khóe miệng triển lãm nụ cười như hoa
nở. . . . . .
Mà Thủy Dạng Hề hôm nay mặc trang phục, cũng có
thể nói là mới mẻ độc đáo và rất khác biệt, ít nhất là trong mắt một số người ở
vương triều này sẽ thấy lạ lùng. Từ trong ra ngoài đều là màu bạc, áo trong màu
bạc, nhưng vẻn vẹn chỉ dùng đề che bộ ngực, từ bộ ngực trở đi da thịt nhìn một
cái thấy không sót chỗ nào, rõ ràng lóng lánh và trong sáng, phảng phất sóng
sắc sinh hương; đai lưng màu bạc, mà tua cờ buộc cũng màu bạc, uốn lượn thả
xuống trên mặt đất, ở trong cơn gió nhẹ hết lần này tới lần khác muốn bay lên;
màu bạc làn váy, cùng áo sơ mi hòa nhập một chỗ, được bao quanh và bố trí giống
như hình tháp thả dốc từ trên xuống, khi ánh nắng mùa thu chiếu rọi vào nó hiện
ra ngân quang; áo khoác màu bạc hơi dài, cùng quần tạo thành một tầng rung động
riêng biệt, nhưng lại không lộ vẻ đột ngột, thật giống như bản thân nó đã dính
liền vào váy này. Tay áo có
thêm một tầng lụa thật mỏng, được may khéo léo và rộng thùng thình ở cánh tay,
phiêu diêu theo từng bước di động rất đẹp. Cái loại trang phục này mang theo
tính cùng phiêu dật, trầm tĩnh cùng nhẹ nhàng khoan khoái, mà những tiểu thư
khuê trung khác không thể bằng được . Thật sự là nhân vật phi tử thần tiên. Có
thơ ca nói:
Ngân quang liễm diễm, thao tẫn hàn giang tuyết, băng
cơ vi phu ngọc vi dung, u ảnh thiên nhiên như mộng.
Lục yên hương trần hồn tiêu, bắc tuyết kháp ánh hàn
Mai. Mông mông nhiên hề hà xử, mông khê thủy y tây lâu trường. (TT:
cái đoạn thơ ca này thông cảm ngôn ngữ nghèo nàn nên ta giữ nguyên hán việt)
Mà ánh mắt nàng trong trẻo linh động, thản nhiên bình
tĩnh, tinh khiết không lẫn một tia tạp chất, thật giống như dơ bẩn hết thảy của
thế gian đều không vào mắt được, nhìn vào làm lòng người tình bình tĩnh, thoải
mái