Duyên Làm Phu Quân

Chương 126



Editor: Thanh Việt

Không trung tối đen như mực không biết tự lúc nào đã có mưa phùn, không khí chung quanh cũng trở nên ẩm thấp lạnh băng theo, đại bộ phận người trong chính viện đều ở trong phòng ngủ, chỉ có mấy bà tử dậy sớm vừa xoa xoa tay, vừa chạy đến phòng bếp nhỏ bên cạnh nấu nồi nước, bởi vì hai tiểu chủ tử cũng ở trong chính viện của thiếu nãi nãi trong nhà, cho nên bọn thô sử bà tử bọn họ chỉ hầu hạ bọn nhỏ chỉ một lát sau đã đứng dậy, hiện tại tuy rằng dã nửa đêm, nhưng chính phòng đều phải có người trực đêm, thời điểm này đúng lúc thay ca, bà tử nha đầu đều ngáp một cái, khoé mắt kèm nhèm nước, những người trực đêm từ nãy tới giờ cũng đứng lên phủi phủi tro bụi đi đến nhà kề, gặp được mấy người không phải đang vội đi ngủ cũng có thể nói hai câu, tất cả thoạt nhìn đều không có gì khác bình thường, nhưng trong lúc lơ đãng ánh mắt giữa bọn nha đầu bà tử lại lặng lẽ lộ ra chút manh mối.

Có hai bà tử là bạn của nhau đi trước, hai người cũng không phải đi về phòng của mình, chính viện có một nơi chuyên để cho người thay cả nghỉ ngơi, Kim phủ từ trước tới nay đều đối xử tử tế với hạ nhân, hiện tại chính viện còn chưa tới giờ mở cửa thì họ chưa thể trở về nhà, nhưng bọn họ được nghỉ ngơi nửa đêm ở chính viện, buổi sáng ngày hôm sau làm việc tiếp, buổi chiều liền có thể trực tiếp về nhà, mà những người nhận ca từ nửa đêm đến sáng chỉ cần chờ buổi sáng chính viện mở cửa là có thể về nhà rửa mặt nghỉ ngơi, buổi chiều lại đến làm việc, căn bản không cần chịu mệt.

Hai bà tử này thay sư phó của phòng bếp nhỏ một chút, bởi vì sợ các chủ tử nửa đêm muốn ăn, phòng bếp nhỏ của chính viện bất luận là vào lúc nào, cũng sẽ để một bệ bếp không tắt lửa, họ vào ban ngày thì phụ trách thu thập rửa rau thịt các loại, đến chiều tối là canh lửa cho chủ tử. Hai lão tỷ muội này tuy nói là bà tử, nhưng cũng chỉ mới hơn ba mươi, tinh thần có vẻ không tồi, thức đêm giống như vậy, ở Kim gia chỉ có bà tử trước bốn mươi tuổi có thể làm, chỉ cần hơn số tuổi này, sẽ được phái cho chỉ làm vào ban ngày, tuyệt đối sẽ không làm cho họ bị mất ngủ, đương nhiên, tiền công thức đêm là gấp đôi, cho nên vẫn rất nhiều người muốn làm. Hai bà tử này có nhà gần nhau, nơi nghỉ ngơi thay ca cũng kê hai cái giường gần nhau, hai người trong nhà đều có tôn tử, trò chuyện phần nhiều là về mấy đứa nhỏ trong nhà, tự nhiên lại thấy có mấy hắc y nhân nhảy từ tường ngoài nhảy vào, một thân sát khí.

Hai bà tử này dường như bị doạ sợ, đứng tại chỗ không nhúc nhích, mấy hắc y nhân đó đi lại gần hơn, cầm ngang thanh đao, đè nặng giọng nói xuống: “Nói, thiếu nãi nãi nhà các ngươi đâu?”

Bà tử mắt thấy bị nhóm người này vây quanh, cũng may hai người không bị tê liệt, chỉ liếc nhau, cúi đầu.

“Có nói hay không!” Hắc y nhân kia không kiên nhẫn giơ giơ thanh đao lên.

“Nói mấy lời vô nghĩa với bọn chúng làm gì, giết hết đám người trong phòng, không sợ tìm không ra.” Một hắc y nhân khác nói.

Đề nghị này rất rõ ràng được đám người đến cùng tán thành, trong nháy mắt đều rút hết đao kiếm từ trên người ra.

“Ai nha…… Thật là, người già rồi muốn hưởng phúc phận thanh nhàn cũng không xong, những người trẻ tuổi các ngươi ấy……” Trong đó một cái bà tử cư nhiên âm hiểm cười ngước khuôn mặt bụ bẫm lên nói: “Quá nôn nóng.”

Vừa dứt lời, hai tử rút ra một cái roi thép từ bên hông không biết có bao giờ, hai người tuỳ tiện động, rồng bay phượng múa, nhìn từ xa căn bản không giống như bà tử đã ba mươi tuổi, hai người này tốc độ cực nhanh, mấy hắc y nhân kia chỉ cảm thấy trước mặt có gió, sau đó từ cổ một cơn đau truyền đến, liền ngã sõng soài trên đất không còn tiếng động, hắc y nhân nói chuyện lúc đầu định phát tín hiệu, nhưng đã không còn kịp rồi, chỉ thốt ra bốn chữ “Bạc xà song sát”, hoảng sợ nuốt khí một cái.

“Chậc chậc, không thể ngờ được hai lão bà chúng ta thoái ẩn giang hồ nhiều năm như vậy mà vẫn còn có người nhớ kĩ.” Bà tử mặt gầy hơn bĩu môi, lộ ra một bộ răng hơi hơi vàng.

"Thời gian không còn sớm, nên đi ngủ.” Bà tử béo dùng roi lưu loát vứt hết đống thi thể đó ra khỏi tưởng, sau đó vẫn như cũ trò chuyện với bà tử gầy về tôn tử, cười tủm tỉm phảng phất như chuyện mới vừa rồi đều là ảo giác.

Cửa phòng nghỉ ngơi cho người trực đêm, một nha đầu hơi khờ vừa đen vừa béo, không biết đang nói khẩu âm kì quái nào, nếu không phải nàng ta đang vặn gãy một cái cổ người, căn bản nhìn không ra được nha đầu này có thân thủ, đợi đến khi nàng vặn gãy cái cổ của người thứ bảy, nàng mới ngốc nghếch hềnh hệch chạy tới nói: “Hai vị ma ma đã về rồi? Thiếu nãi nãi có gì sai bảo sao?”

“Sai bảo cái rắm, không ngủ được thì chạy ra đây làm gì, còn thô lỗ như vậy, làm đất dơ hết cả!” Bà tử gầy vẻ mặt không nén khỏi ghét bỏ nói.

“Yêm vừa mới ngủ dậy, thật sự quá trùng hợp, Yêm nhất thời không nhịn được… Ha ha.” Nha đầu đen béo vừa mới dùng tay giết người xong đã vuốt lên đầu, cười ngây ngô nói.

“Nhanh chóng dọn sạch sẽ rồi đi ngủ.” Bà tử gầy ngáp nói: “Thay ca rồi, đến lượt ngươi đó.”

Nói xong, hai bà tử thật sự bước vào đi ngủ. Nha đầu kia bĩu môi, tâm tình có chút sầu muộn, quay đầu nhìn bên tường lại xuống thêm mấy người, nàng trộm nhìn lại trong phòng, không nghe tiếng hai bà tử nói chuyện, lúc này mới đi qua, không nói gì hết mà đá chân xuống, làm cho mấy hắc y nhân kia bị đá xuyên bụng, đỏ đỏ trắng trắng chảy đầy đất, lúc này nàng mới mang vẻ mặt đưa đám nói: “Ôi chao, như thế này sao mà dọn đây, còn bẩn hơn so với khi nãy.”

Lúc này ở ngoại viện cũng đang đánh túi bụi, Mộng Cơ tâm loạn như ma, ả vốn tưởng rằng trong phủ Kim Phong Hoa không tới cầu viện ai chắc chắn là do không tìm được người cứu hoả, lần này muốn làm một nhà bọn họ thế nào cũng dễ như trở bản tay, lại không nghĩ rằng trong phủ hắn căn bản toàn là binh mặc áo dân, những nô tài nô tỳ nhát gan sợ sệt, mỗi người đều là kẻ độc ác tàn nhẫn, so sánh với quân Mạnh gia của ả tựa hồ càng có kinh nghiệm phong phú hơn, đặc biệt là ở phương diện đơn thương độc đấu, quân Mạnh gia lại có khuynh hướng chiến trường, người của Kim Phong Hoa lại giống như người giang hồ, một người lấy tính mạng của mấy người căn bản không phải nói quá, đặc biệt trong đó còn có người dùng độc ám sát, chuyện này làm cho ả lập tức cảm thấy áp lực tăng gấp bội, thật không biết Kim Phong Hoa sao có thể tìm được nhiều người như thế này, còn cam tâm làm trâu làm ngựa cho hắn, làm nô tài bảo vệ cái phủ Thị lang này.

Nhìn người đối diện, Mộng Cơ thiếu chút nữa tức đến hộc máu, trong ánh mắt của Kim Phong Hoa rõ ràng là đang châm chọc, tựa như nhìn chăm chú một kẻ yếu thất bại, làm ả cảm thấy hôm nay mình mang theo người tới là quyết định ngu xuẩn nhất. Còn không phải sao? Lúc trước là do ả quá nóng vội, có thể nắm mỏ vàng trong tay nhiều năm như vậy lại không bị phát hiện thì có người nào là lương thiện? Chỉ là do Kim Phong Hoa thường ngày cho người khác cảm thấy hắn quá ôn hoà, ngay cả kẻ điên như Đại Hoàng tử cũng cảm thấy Kim Phong Hoa làm người khéo đưa đẩy, là một bằng hữu tốt để qua lại, cho dù ngày thường căn bản hắn không giúp gì được cho Đại Hoàng tử, nhưng chỉ cần nói mấy câu đã làm Đại Hoàng tử cảm thấy gặp được tri kỉ, vì vậy dù Mộng Cơ muốn động thủ từ sớm, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ả nhìn quanh bốn phía một chút, người của hai bên đều đang giằng có, nhàn rỗi chỉ có ả và Kim Phong Hoa, ả khẽ cắn môi, nhớ tới ả đã từng điều tra Kim Phong Hoa, hắn chưa từng nhận sư, thời điểm lúc ở Kim gia còn bị huynh trưởng bắt nạt rất nhiều, tư liệu trong tay đều thể hiện người này chưa từng học qua võ nghệ, như vậy bắt giặc phải bắt vua trước… Mặt khác một bộ phận người của ả đã đến chính viện, nơi đó chắc chắn cũng sẽ có một trận ác đấu, không bằng ả phất cờ trước, chỉ cần khống chế được Kim Phong Hoa, còn sợ bọn người hầu sẽ không chịu giơ tay chịu trói sao? Đến lúc đó mỏ vàng cùng tàng bảo đồ đều sẽ là đồ của Mạnh gia.

Quyết định chủ ý xong, Mộng Cơ để người của mình mang ả lặng yên đứng trên nóc nhà, khoảng cách càng ngày càng gần Kim Phong Hoa, chỉ là người chung quanh đã giết nhau đến đỏ mắt rồi, căn bản không có chút ý tới phía này, ngay cả hai gã sai vặt bên cạnh Kim Phong Hoa cũng không biết đi đâu, chẳng biết có phải bị doạ chạy rồi không, Mộng Cơ lặng yên chạm vào lưỡi dao sao băng bên hông, đây là một bảo kiếm thu nhỏ, phía trên có nạm nhiều viên đá quý như sao băng, dao tuy hẹp, chỉ cần một nhát đi xuống, bề ngoài thoạt nhìn miệng vết thương không lớn, nhưng lượng máu chảy ra tuyệt đối kinh người, không chết cũng tàn, đây là một thanh bảo dao, cũng là vật gia truyền của Mạnh gia.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai bên trong nháy mắt thoáng rời đi, Mộng Cơ động, dưới chân giống như đạp gió, một tia ánh sáng tím xông thẳng vào mặt của Kim Phong Hoa, cho dù người xung quanh muốn chạy lại cứu cũng không còn kịp nữa. Nhưng mà, ngay vào lúc Mộng Cơ cho rằng sẽ tuyệt đối đắc thủ, thắng lợi ở trước mắt, Kim Phong Hoa hơi cong môi, chỉ hai ngón tay, Mộng Cơ liền cảm thấy trước mặt như có lực cản rất lớn cản lại, muốn vung dao, cả người lại không thể quay trở về, chỉ có thể đứng trước mặt Kim Phong Hoa, toàn thân cứng đờ.

“Khinh công không tồi, chỉ tiếc hoả hậu không đủ.” Kim Phong Hoa nhẹ nhàng vung tay lên, Mộng Cơ chỉ cảm thấy thủ đoạn nháy mắt đã tan tành, con dao nhỏ bay ra, sau đó bị Kim Phong Hoa ném lên mặt đất.

“Ngươi…… Ngươi biết võ công?” Mộng Cơ hoàn toàn muốn điên, ả ngàn tính vạn tính không nghĩ tới Kim Phong Hoa cư nhiên biết võ công, ả đã điều tra Kim Phong Hoa rất sâu, bằng không sự tình mỏ vàng cũng không có khả năng bại lộ, ả luôn luôn cho rằng chỉ cần đã làm thì sẽ có dấu vết, cho nên trong lòng ả đối với chuyện tối nay là tuyệt đối nắm chắc, lúc trước định đánh lén Kim Phong Hoa trong lòng cũng nắm chắc, nhưng mà…… Nhưng mà Kim Phong Hoa lại biết võ? Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.

“Xem như vậy đi.” Kim Phong Hoa chậm rãi đứng lên, buộc Mộng Cơ phải lui ra đằng sau, rất nhanh người của ả bị lên lên, bao bọc quanh ả, cảnh giác nhìn Kim Phong Hoa.

“Thật ra nếu ngươi không tới tìm ta, ta cũng sẽ muốn đi tìm ngươi.” Kim Phong Hoa chậm rãi về phía ả, hoàn toàn không bận tâm đao kiếm trên tay hắc y nhân.

“Ngươi tìm ta……” Mộng Cơ hoàn toàn không hề hiểu được tình huống hắn nói.

“Trả lại!” Kim Phong Hoa vươn tay, cười lạnh nói: “Tìm ngươi báo thù!”

Nói xong hắn không dông dài nữa, di hình đổi ảnh không tốn chút sức lực nào đã ném năm cao thủ đứng đầu của Mộng Cơ, bọn chúng chỉ run rẩy vài cái thì không còn nhúc nhích nữa, chỉ chừa lại Mộng Cơ sợ hãi đến mức thét chói tai, đương định bỏ chạy. Nhưng Kim Phong Hoa sao có thể để ả làm vậy, duỗi tay trực tiếp bóp cổ ả, cái cổ non mịn trắng noãn ngay lập tức tím tái sưng đỏ.

“Ngươi…… Ưm……” Mộng Cơ lập tức cảm thấy mình thở không nổi, hai chân quơ quào loạn xạ, hiển nhiên là bị Kim Phong Hoa nhấc lên giữa không trung.

“Thiếu chủ!” Chung quanh có mấy hắc y nhân lập tức chú ý tới tình huống này, muốn xông tới cứu người, chỉ tiếc rất nhanh lại bị người của Kim Phong Hoa chắn ở nửa đường.

“Giết hết!” Kim Phong Hoa nhướng mày, nhàn nhạt nói, loại việc này kiếp trước đã làm nhiều, chỉ là chân chính làm ở địa bàn của mình vẫn là lần đầu tiên, sự tình mạo hiểm như vậy nếu không phải vì bắt lấy nữ nhân này, hắn mới không thèm đi làm.

“Khụ khụ…… Ngươi…… Dám!” Mộng Cơ nghĩ tới Đại hoàng tử, nghĩ tới Trịnh Dịch Hiên, liền cảm thấy váng đầu hoa mắt, ả không thể chết được, ả còn muốn chấn hưng Mạnh gia, ả còn muốn gặp lại Trịnh Dịch Hiên một lần, hối hận…… Thật hối hận, hối hận không nên xem nhẹ đối thủ, càng hối hận không nên vì Mạnh gia rời khỏi Trịnh Dịch Hiên, cũng chính là giờ này khắc này ả mới hiểu được, trong lòng ả chỉ có Trịnh Dịch Hiên, chỉ có y! Nhưng mà, tới kịp sao?

“Yên tâm, sau đó ta sẽ để tình lang của ngươi đưa ngươi đi.” Kim Phong Hoa dần dần dùng sức nắm chặt tay lại, trước mắt tựa hồ lại nhớ tới buổi đêm kia của kiếp trước, cũng là mưa phùn tung bay, nhưng khi đó hắn bị đè ở trên mặt đất, hỗn hợp bùn đất cùng máu tươi, khí vị làm hắn buồn nôn, hắn muốn phản kháng, nhận được lại là áp chế càng mạnh hơn, toàn thân hắn đều đau, nhưng càng nhiều lại là không cam lòng, giống như Mạnh Dạ Lai hiện tại đang ở trong tay hắn.

Tựa như cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc phẫn nộ của Mộng Cơ, Kim Phong Hoa khó được phen tốt bụng nói bên tai ả: “Đừng nghĩ, ta tự báo thù cho kiếp trước của mình, muốn hỏi cái gì, đi một chuyến đến điện Diêm La đi.”

Lúc sau, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, thân mình Mộng Cơ run rẩy một cái, một dòng máu theo khóe miệng ả chảy xuống, ả trợn to đôi mắt tựa hồ không thể tin tưởng ả liền thật sự như vậy dễ dàng chết đi.

“Thiếu chủ!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.