Duyên Làm Phu Quân

Chương 132: Phiên ngoại 5



Editor: Thanh Việt

Khi còn nhỏ thực ra Kim Phong Hoa và Tiên Y đã gặp nhau, chỉ là lúc đó Tiên Y cho rằng Kim Phong Hoa là tiểu nha đầu trong nhà hạ nhân, còn Kim Phong Hoa lúc ấy còn chưa có trọng sinh, chỉ là một đứa tiểu tử con vợ lẽ ch.ảy nước mũi. Hai người đều đã năm sáu tuổi, không đúng, bên trong Tiên Y đã là một người đầy nữ tính trưởng thành, cho nên khi nàng nhìn thấy một hài tử mặc áo cũ, lại lộ ra vài phần không đành lòng, hơn nữa Kim Phong Hoa lại có dung mạo hơn người, khi đó nàng vừa mới xuyên qua cũng không hiểu được cách vấn tóc của nam nữ có gì khác nhau, Tiên Y chưa từng nghĩ tới một nam hài tử cũng xinh đẹp được như vậy, cũng có thể khóc như vậy.

Bọn họ gặp nhau sau giờ ngọ, khi đó Tiên Y còn giữ lại tư tưởng của hiện đại, Trần ma ma cũng không dạy dỗ nàng quá nghiêm, người trong phủ lại ngại địa vị của Trần ma ma nên càng không dám quản vị tiểu tổ tông này, Tiên Y ở trong phủ gần như là đi ngang, phải nói nàng so với cuộc sống của con vợ lẽ trong phủ càng thêm giàu có cùng tuỳ tiện, huống chi lúc ấy Đại phu nhân tín nhiệm Trần ma, lại thích tiểu Tiên Y ngọt ngào, luôn thích ôm nàng tới chính phòng, có đôi khi là đút điểm tâm, có đôi khi là đút nước đường, sủng ái giống như Đại cô nương. Chính phòng bởi vì nàng mà truyền ra rất nhiều hoan thanh tiếu ngữ (tiếng nói tiếng cười vui vẻ).

Tiên Y bình thường cũng không thích dạo chơi loạn khắp nơi, bởi vì kiếp trước nàng đã đọc tiểu thuyết, phần lớn đều do nữ chính loạn xa đi lung tung xảy ra tai hoạ, hoặc là hại người, hoặc là hại mình, nhưng hôm nay nàng không thể không ra cửa, bởi vì hôm nay vào buổi sáng lúc ở chính phòng nàng bị Đại cô nương làm bẩn quần, Tiên Y không thể nói là nàng ta trả thù mình, chỉ có thể coi như không cẩn thận, nhưng nàng không thể mặc quần ướt tiếp tục hầu hạ trong chính phòng, vì thế Đại cô nương liền sai nha đầu dẫn nàng về nhà đổi quần, kế tiếp, rất rõ ràng, chỉ mới một cái chớp mắt nha đầu dẫn nàng đi đã không thấy đâu.

Tiên Y cũng không phải không biết đường về nhà, nhưng nếu bị người ta dẫn đi lòng vòng đến nơi hẻo lánh như thế này cũng khó mà đi ra, đúng lúc này, nàng thấy Kim Phong Hoa trong rừng khóc chả.y nước mắt nước mũi, hắn ngồi xổm trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo trừ nước mũi thì là nước mắt, trên còn có dính ít bùn đất, một thân quần áo được dệt từ vải cũ xưa của nữ cũng bị phá hư, vừa thấy liền biết bị người ta bắt nạt.

Tiên Y vốn không định lo chuyện bao đồng, nhưng đứa bé kia khóc quá thảm, gần như là muốn ngất đi, tâm nàng cứng lại, cuối cùng cũng dừng bước chân xoay người đi qua, móc một chiếc khăn trong lòng ra: “Ngươi làm sao vậy?”

Kim Phong Hoa nức nở ngước khuôn mặt nhỏ lên, thanh âm rất nhỏ nói: “Quần áo hư.”

“Vậy cũng đừng khóc thảm như vậy chứ.” Tự nhân mình lả một người lớn, nàng rất tự nhiên dùng khăn tay lau mặt cho hắn, chỉ chốc lát sau khăn tay liền nhão nhão dính dính, có hơi ghê.

“Tỷ tỷ, cái…… Ngươi cũng là bị người đánh sao?” Tầm mắt Kim Phong Hoa rất rõ ràng dừng ở trên cái quần bị dơ của Tiên Y.

Tốt lắm, ở mức độ nào đó nàng là đưa mặt cho người khác vả.

“Sao ngươi lại ở nơi hẻo lánh thế này, nương ngươi đâu? Không tới tìm ngươi sao?” Tiên Y đem chiếc khăn tay dính đầy nước mũi nhét vào túi hỏi.

Kim Phong Hoa cúi đầu, moi móc chỗ bị rách trên đùi, chưa nói cái gì.

Tiên Y cho rằng mẫu thân Kim Phong Hoa là nương tử thô sử trong phủ, cuộc sống chỉ sợ cũng không tốt lắm, bằng không cũng sẽ không dùng vải của người lớn để may đồ cho hài tử, nghĩ đến đứa nhỏ như vậy, nếu bị biết quần áo bị phá hư, sợ trở về sẽ bị đánh, vì thế nhất thời tốt bụng nói: “Ngươi có đói bụng không? Muốn tới nhà của ta hay không?”

Kim Phong Hoa xoa xoa bụng, bởi vì Đại lão gia không về, cơm trưa hôm nay chỉ sợ chỉ có cháo, nếu hắn ăn, di nương sợ sẽ bị đói bụng, khẽ cắn môi, Kim Phong Hoa ngẩng đầu hít hít mũi nói: “Tỷ tỷ, ta ăn rất ít, chỉ cần một chút.”

Tiên Y đột nhiên cảm thấy mũi có chút chua xót, trực tiếp duỗi tay kéo hắn lên, sau đó nói: “Không sao, ngươi ăn nhiều cũng không sao.”

Kim Phong Hoa kéo kéo quần áo đã bị rách, hốc mắt tuy còn hồng hồng, nhưng vẫn thẹn thùng cười, hắn lớn hơn Tiên Y, nhưng bởi vì một thời gian dài bị Đại phu nhân áp chế lại bị bọn nô tài chung quanh dẫm cao đạp thấp, còn có con của Đại phu nhân cố ý khó xử, Kim Phong Hoa có vẻ rất nhỏ nhắm, đứng lên còn lùn hơn Tiên Y một chút, đi theo phía sau Tiên Y giống như một cái đuôi nhỏ.

Tiên Y coi như đã làm được chuyện tốt đầu tiên ở nơi này, nàng dựa theo kí ức thuận lợi mang đứa trẻ đáng thương này ra khỏi cánh rừng, lại đi ra khỏi cửa nhỏ thứ tư, cũng may bên trong nàng là người lớn, còn đặc biệt ghi nhớ con đường này, bằng không chỉ sợ cũng đã để nha đầu bên người của Đại cô nương thực hiện được mục đích. Chỉ tiếc nàng cũng chỉ có xuất thân nô tỳ, nếu muốn trả thù là không thể, nhà của Tiên Y ở trong phủ, cơm trưa cũng có nha đầu chuyên phụ trách mang qua, số lượng thường ngày đều khá lớn, hơn nữa nàng lại là khuê nữ của Trần ma ma, trogn nhà sao có thể không có chút điểm tâm gì đó? Muốn cho một hài tử ăn no thì như vậy là đủ rồi.

Tới nhà, Tiên Y chắc chắn sẽ không để một hài tử ăn mặc như vậy, liền lấy quần áo cũ đởi trước nàng từng mặc từ hòm đồ ra, đi đến trước mặt Kim Phong Hoa nói: “Muội muội, ngươi đổi một bộ đồ đi.”

Kim Phong Hoa bị Tiên Y duỗi tay lại doạ sợ, cũng quên sửa lại cho đúng, che lại cổ áo lắc đầu nói: “Không cần, không cần đổi.”

Tiên Y cho rằng hắn cảm thấy ngượng ngùng, liền cười nói: “Đều là áo cũ của ta, không phải là cái gì đáng giá, ngươi cầm rồi mặc đi rồi.”

Kim Phong Hoa lùi ra sau hai bước, sợ Tiên Y lột quẩn áo của hắn, rơi vào đường cùng, đành nhận lấy bộ đồ cũ, nói hừ hừ như muỗi: “Vậy… Ta tự thay được.”

Tiên Y nghĩ thầm cùng lắm chỉ là nha đầu lông tơ chưa mọc hết nhưng lại hiểu chuyện như vậy, cũng không kiên trì, đưa hắn đi đến phía sau bình phong thay quần áo, Quần áo của Tiên Y không nói có thể hơn cả cô nương trong phủ, nhưng khẳng định so với mấy di nương không được sủng ái thì tốt hơn, đều có màu sắc tươi đẹp, tiểu hài tử lớn rất nhanh, quần áo cũng phải đổi nhiều, tuy rằng không tính là hoàn toàn mới, nhưng cũng mới bảy tám phần, Kim Phong Hoa mặc quần áo dài màu bột củ sen đứng trong đại sảnh cúi đầu, hắn còn chưa đến mức có thể phân biệt được quần áo nam nữ thế nào, chỉ cảm thấy trên bộ đồ này thơm ngào ngạt, cũng rất mềm mại, so với đồ di nương làm thì tốt hơn không ít, ít nhất mặc vào cũng không cứng đến hoảng, Tiên Y nhìn thấy bộ dạng của hắn rất tốt, cũng chải cho hắn một búi tóc nụ hoa, tuy rằng tay nghề bình bình, nhưng do Kim Phong Hoa xinh đẹp, mềm mại như nước lại tươi mới, Tiên Y suy nghĩ, nha đầu xinh đẹp như vật tương lại ngàn vạn lần đừng gieo tai hoạ cho các thiếu gia trong phủ.

Chờ Kim Phong Hoa đỏ mặt ngây thơ quay mặt đi, Tiên Y cũng khong keo kiệt, lấy cái vòng bạc bích diệp từ trong tráp trang điểm của mình ra, đây là thứ lần trước nàng ra ngoài cùng mẫu thân nhìn trúng, giá trị không cao, nhưng thú vị ở chỗ trên chiếc vòng bạc có lá cây xanh bích, Tiên Y cắm trang sức vào búi tóc hoa của Kim Phong Hoa, lúc này hắn giống như một đoá hoa đào, vừa nót nớt vừa mềm mại, Tiên Y nhìn hận không thể đi qua hôn hai cái, nhưng cũng may nàng kiềm chế lại, còn dẫn Kim Phong Hoa đi rửa sạch tay, lau mặt, nhìn khuôn mặt trắng như phấn của Kim Phong Hoa, Tiên Y vuốt mặt mình, quả nhiên người đẹp còn có người đẹp hơn.

Nha đầu đưa cơm trưa rất đúng giờ, Tiên Y nhận hộp đồ ăn đi vào trong phòng, Kim Phong Hoa sớm đã ngẩng đầu nhìn chằm chằm hộp đồ ăn kia, cặp mắt to ướt dầm dề biểu lộ “Ta rất đói bụng, nhưng ta không dám lộn xộn.” Tiên Y nhìn hắn như vậy thì nhịn không được nữa, nhanh chóng đặt hộp đồ ăn lên bàn, hôm nay đồ ăn rất ngon, có giò thuỷ tinh, vịt nướng, khoé miệng Kim Phong Hoa mím thật chặt, sợ làm cho nước miếng rớt ra để Tiên Y thấy.

Tiên Y cũng không vạch trần, đặt đồ ăn lên bàn giúp Kim Phong Hoa ăn cơm, hai đứa nhỏ thừa dịp đồ ăn nóng hổi, ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ, đặc biệt là Kim Phong Hoa, hắn còn nhớ rõ lần cuối được ăn đồ ăn ngon thế này là vào tết, là Trần ma ma bên người Đại phu nhân tặng riêng đồ ăn qua, lúc ấy di nương ăn thừa mấy ngày, toàn là vào bụng hắn, đồ ăn trước mắt bởi vì còn nóng lại mới lạ, cảm giác còn ngon hơn lúc trước rất nhiều lần. Nhưng hắn lại nhớ đến di nương của hắn… sợ là còn đang uống cháo.

Tiên Y phát hiện Kim Phong Hoa ăn cơm rõ ràng chậm lại, vừa định hỏi một chút có phải đồ ăn không hợp khẩu vị hay không, liền thấy ánh mắt Kim Phong Hoa đột nhiên khác lạ, đột nhiên chạy từ bên kia qua băng ghế bên này, sau đó Tiên Y thấy Kim Phong Hoa dùng sức đập xuống mặt đất, một cái rồi một cái, hình như còn đang lầm bầm cái gì đó. Tiên Y có chút ngây ra, đứa bé vừa mới nãy còn ngại ngùng hướng nội, nhưng đứa nhỏ trước mắt này, ánh mắt chăm chú, mang theo hận ý, khoé miệng coi hơi nhếch lên, phảng phất như là một người khác.

“Cái kia……” Tiên Y không biết muốn nói gì.

Nhưng rõ ràng giọng nói của nàng làm Kim Phong Hoa sợ hãi, sau đó cái ghế nhỏ rơi xuống đất, hai mắt Kim Phong Hoa trào nước, Tiên Y cúi đầu liền thấy được, vốn là một con gián đã bị đập thành bã.

“Ta…… Ta không biết, chúng nó rất xấu, chúng nó bò qua, đồ ăn liền không thể ăn.” Kim Phong Hoa lau nước mắt, nức nở nói.

Tiên Y làm sao còn cố suy nghĩ về vẻ mặt lúc nãy của hắn, theo bản năng đi qua, kéo hắn vào trong lòng, vỗ vỗ lưng hắn nói: “Không sao hết, đã chết rồi, sẽ không làm đồ ăn bị hư.”

“Ô ô…… Ta thật đói……”

Tiên Y dở khóc dở cười, mang theo hắn rửa mặt, lại lần nữa quét sạch đồ ăn dư lại. Tiếp theo Tiên Y lấy ra một ít điểm tâm từ tráp đặt đặt vào trong bọc, nói với Kim Phong Hoa: “Đây là cho ngươi mang về ăn, đói bụng thì ăn cái này, sẽ không bị đói nữa.”

Kim Phong Hoa gật gật đầu, cẩn thận v.uốt ve điểm tâm, sau đó bắt đầu đầu gật gà gật gù.

Tiên Y thấy thế, cũng thấy có chút buồn ngủ, liền mang theo Kim Phong Hoa đi vào phòng mình, hai hài tử mềm như bông, cùng nằm ở trên giường lớn mềm mại, đùa giỡn một lát, Tiên Y vỗ lưng của Kim Phong Hoa, hai người rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp.

Nhưng mà, chờ đến khi Tiên Y tỉnh lại, Kim Phong Hoa đã không thấy bóng dáng, trừ bỏ điểm tâm trên bàn không còn thấy nữa, Tiên Y thiếu chút nữa cho rằng mình gặp yêu tinh hoa đào…

“Làm sao thế? Còn chưa muốn đi ăn à? Đợi lát nữa Linh Linh sẽ đến đây nói cha chậm chạp.” Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Tiên Y.

“A, tới liền.” Kim Phong Hoa đem vòng bạc bích diệp có chút cũ bỏ vào tráp, nếu không phải hôm nay hắn đi tìm đồ vật, cũng sẽ không thể phát hiện ra thứ này, chỉ là đối với hắn mà nói, kí ức trước 7 tuổi quá xa xôi, đời này hắn trọng sinh vào năm 7 tuổi, về cái vòng bạc này, hắn cũng không có ấn tượng gì, ít nhất kiếp trước hắn không có thứ này.

Nghĩ không ra, cũng sẽ không nghĩ tiếp nữa, đem đồ vật bỏ hết vào trong ngăn tủ, hắn xoay người đi ra cửa phòng, thê tử còn ở nơi đó chờ hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.