Duyên Làm Phu Quân

Chương 2





Editor: Thanh Việt
 
Tiên Y kể chuyện ngoại viện cho Đại phu nhân nghe, còn kể lại một hai sự việc nhỏ thú vị nghe từ ma ma gác cửa, tâm tình Đại phu nhân rất tốt, còn đặc biệt sai người đem chuỗi vòng tay mã não cho Tiên Y, lúc này Tiên Y mới theo chân Tú Châu ra khỏi chính phòng. Tiên Y ra ngoài cũng không về nhà ngay mà đứng nói chuyện với bọn nha đầu đang chờ ở ngoài và hai nha đầu nhị đẳng, nhìn rất vui vẻ hoà hợp. Theo quy định, Đại phu nhân chỉ có hai nha hoàn nhất đẳng và hai nha hoàn nhị đẳng, ma ma thiếp thân cũng chỉ có hai người, còn lại là các tiểu nha đầu. Tiên Y đang nói chuyện với hai nha hoàn nhị đẳng Tú Châu và Thuý Châu, đều làm việc ngoài chính phòng mà không được vào nội viện. Còn hai đại nha đầu thiếp thân Xuân Cảnh và Thu Cảnh đều hầu hạ bên người Đại phu nhân, đương nhiên đãi ngộ hàng tháng của nhất đẳng và nhị đẳng cũng khác nhau.
 

Đến trưa, bọn nha hoàn nhị đẳng đều ra ngoài làm việc, Tiên Y không được gọi đến hầu hạ nên đến thiên phòng dùng điểm tâm. Đến khi Trần thị bước từ bên ngoài vào, nàng mới dùng khăn lau tay, mỉm cười đi qua.
 
“Còn đói bụng không, mau về nhà ăn một chút đi.” Trần thị kéo nữ nhi nhìn từ trên xuống dưới, sờ vào chuỗi vòng mã não, ôn nhu nói.

 
Tiên Y lắc đầu: “Phu nhân đang ngủ trưa ạ?”
 
Trần thị gật đầu, vuốt mái tóc trên đầu nữ nhi cho thật gọn gàng mới nói: “Con đợi ở đây một chút rồi cũng trở về nghỉ ngơi đi, buổi chiều phu nhân muốn xuất môn, chắc sẽ không gọi con đến hầu hạ nữa.”
 
Tiên Y đáp lời, nhìn xung quanh không có ai liền nhỏ giọng tò mò: “Hôm nay Lão thái thái lại không nể mặt Đại phu nhân ạ?”
 
Trần thị gõ nhẹ lên mũi con gái, làm bộ không vui nói: “Đừng hỏi lung tung, không cẩn thận lại ăn gậy đấy.”
 
Tiên Y không sợ, làm nũng nói: “Nương, sao con lại không biết nặng nhẹ chứ, nói cho con nghe đi, dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta.”
 
Trần thị đương nhiên biết tính con, hơn nữa hôm nay cử nó đi xem tiền viện cũng không có bất mãn gì, liền biết nữ nhi là người biết phân nặng nhẹ. Hơn nữa nói cho con bé biết chuyện hôm nay cũng phòng ngừa con bé không hiểu tâm tình của Đại phu nhân mà chọc vào làm phu nhân không vui. 

 
Kéo nữ nhi đi vào phòng trong của thiên phòng, Trần thị cẩn thận tra xét bốn phía, rồi mới nhỏ giọng nói với con mình: “Hôm nay lão thái thái lại sờ tới phu nhân, nói hôm trước phu nhân mời người khác tới ngắm hoa quá tiêu hoang lãng phí.”
 
Tiên Y hiểu rõ, trước giờ lão thái thái và phu nhân không hợp tính nhau, phủ Kim Ngoại lang nhìn từ bên ngoài thì phú quý, nhưng thật ra Kim ngoại lang chưa từng thi đậu bảng vàng, cũng chỉ là nhi tử của địa chủ giàu có ở huyện Lâm Thanh, lão thái thái cũng chỉ là một phụ nhân nhà giàu. Nhưng Đại phu nhân lại khác, bà ta là út nữ của Hộ bộ Thượng thư đương nhiệm, Trần gia lại là gia tộc bậc nhất kinh thành, cho dù là thân phận hay địa vị đều không thể cùng một đẳng cấp với loại địa chủ như lão thái thái. 
 

Lại nói hoa yến lần trước là Đại phu nhân muốn giúp trượng phu tạo lập mối quan hệ trên quan trường nên kết giao nói chuyện cùng một số phu nhân khác. Nhưng trong mắt lão thái thái, Đại phu nhân lại là một người nhàn rỗi không có việc gì làm nên lãng phí tiền bạc mua vui, vì thế mẹ chồng nàng dâu liền xung đột. Tiên Y đoán do tiếp nhận tư tưởng và giáo dục khác nhau nên mẹ chồng nàng dâu sẽ còn xung đột dài dài trong tương lai .
 
“Chiều mai Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia sẽ từ trường học trở về, con nên tránh đi chỗ khác.” Trần thị thấy không có ai nên dặn dò con thêm vài câu.
 
Tiên Y không ngại phiền vội vàng đáp lời. Mẫu thân nàng luôn luôn nổi bật với trí thông minh, nói qua về việc của nàng một chút, nàng vừa mới 10 tuổi, mẫu thân đã chú ý không cho mình tiếp xúc quá thân cận với các thiếu gia vì bà không muốn để con mình bị người ngoài bàn tán. Sau này bà sẽ tìm một gã sai vặt hoặc quản sự để kết thông gia, tuy ngoài mặt Tiên Y làm bộ như không hiểu nhưng lại rất tán thành ý của bà. Nàng xuyên qua năm thân thể này 5 tuổi, từ 7 tuổi nàng đã vào nơi này làm việc, ở hậu viện phủ ngoại lang tám năm nàng đã nhìn thấy rất nhiều thông phòng và di nương tới tới lui lui, nhưng cuối cùng cũng không ai đọ được với phu nhân, chỉ có thể nơm nớp lo sợ sống dưới thủ đoạn cao cường của bà ấy. Ngoài mặt là vinh hoa phú quý, nhưng chua xót bên trong nào ai thấy, mà nàng thì không muốn sống như vậy.
 
Nàng là người thực tế, nàng biết mình không thể giống các nhân vật nữ chính xuyên không trong tiểu thuyết kiếp trước đã đọc. Ở nơi này tám năm, đã từng nghe thấy xem qua, nàng cũng có hiểu biết nhất định với hoàn cảnh bên ngoài. Ở thời đại phong kiến này, nô tỳ trong phủ quan chức như phủ ngoại lang có thân phận cao hơn dân đen, nhưng khế ước bán thân lại ở trong tay gia chủ tương đương với việc số phận bị người khác nắm trong lòng bàn tay. Thuế má, thiên tai, ốm đau hay bất cứ một việc ngoài ý muốn nào cũng có thể phá huỷ một gia đình bình thường. Tiên Y cũng từng nghĩ mình sẽ làm việc đồng áng, nhưng việc đó lại quá nặng nhọc. Nàng luôn tin rằng mình không phải nữ chính toàn năng nên cũng không thể thực hiện được việc buôn bán khi còn nhỏ tuổi. Hơn nữa dung nhan nàng khá thu hút sự chú ý, nếu không có một tấm đệm lưng thì nàng khó có thể sống tốt sau khi thoát kiếp nô dịch.
 
Sống trong thời đại như vậy, Tiên Y tự nhận kiếp trước mình chẳng phải nữ cường thiên tài, hay nhà giàu tâm cao khí ngạo. Đối với dạng nữ chính trong tiểu thuyết có phong độ nhẹ nhàng, có tài có sắc lại có nam nhân quyền lực ngập trời che chở thì nàng luôn khịt mũi coi thường. Hạng người gì thì phải ở vị trí của hạng người đó, chuyện bay lên cành cao không phải không có, nhưng nguyên nhân sâu xa của nó rất phức tạp. Nói đến chuyện lợi ích và địa vị, chuyện tình yêu gì đó chỉ là thú vui lúc nhàm chán của kẻ có tiền. Đối với việc lựa chọn trượng phu tương lai, Tiên Y luôn nhất trí với ý của Trần thị, nàng chỉ muốn gả cho nhi tử của một quản sự tiền viện nào đó. Tốt nhất người đó còn có thể ra ngoài làm chưởng quỹ, vậy thì nàng sẽ không phải hầu hạ trong phủ, đằng sau còn có người giúp đỡ. Nàng còn nghe mẫu thân nói qua những nương tử của chưởng quỹ cũng có thể ở lại trong viện, mua một, hai nha hoàn hầu hạ mình, tuy không phải đại phú đại quý nhưng cũng coi như có của ăn của để. Hơn nữa mẫu thân nàng cũng là người hầu bên cạnh Đại phu nhân, phu gia (nhà chồng) sẽ không dám tuỳ tiện làm khó nàng, đây là con đường hôn sự tốt nhất với nàng.
 
“Sáng mai con đến gặp Đại phu nhân sẽ trở về nhà ngay.” Tiên Y cũng chưa từng gặp qua tình huống như vậy, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đều do Đại phu nhân sinh ra, hiện tại đều đi học ở trường. Đại thiếu gia đã 16 tuổi, nghe nói Đại phu nhân đang cố gắng thu xếp hôn sự cho hắn.
 
“Con hiểu chuyện như vậy rất tốt, nương có thể yên tâm về con.” Trần thị thực vui mừng, bà biết rõ trong viện phu nhân có rất nhiều nha đầu ôm tâm tư với hai vị thiếu gia, cả ngày vọng tưởng sẽ bay lên cành cao, May rằng nữ nhi đồng lòng với bà, chỉ cần qua hai ba năm nữa nữ nhi sẽ đến tuổi cập kê, sau khi con bé lấy chồng, cho dù bà nhắm mắt vẫn yên lòng.
 
Tiên Y cọ người vào người mẫu thân, khi nàng 2 tuổi, cha nàng cứu lão gia một mạng. Ông và Trần thị đều là người hầu ở nhà thân mẫu được Đại phu nhân mang theo làm lễ vật hồi môn, hơn nữa trước khi được đi theo làm nha hoàn hồi môn bà đã hầu hạ trong phòng mẫu thân Đại phu nhân là Trần phu nhân và rất được bà ta coi trọng, còn đặc biệt ban cho họ Trần. Vì thế Trần thị cố gắng giúp Đại phu nhân đứng vững gót chân trong phủ ngoại lang, bảo vệ Đại phòng. Nhiều năm trôi qua, Đại phu nhân sinh được hai nhi tử, hai nữ nhi, tuy rằng mỗi ngày đều không vui vì phải đối phó lão thái thái nhưng cuộc sống của Đại phu nhân cũng coi như cá gặp nước. Vì thế bà cũng rất kính nể và coi trọng Trần ma ma, đó cũng là nguyên do địa vị của Tiên Y khác những người khác.
 
Tạm biệt mẫu thân, Tiên Y đi men theo đường nhỏ về tiểu viện nhà mình. Vừa mới vào cửa đã nhìn thấy A Bích của phòng giặt giũ thẹn thùng đi từ bên ngoài vào, Tiên Y cười chào hỏi, sau đó lấy y phục dơ trong phòng ra giao cho A Bích. Nhìn nàng ta ra khỏi cửa, Tiên Y không khỏi thở dài. Đây đều do cấp bậc, tuy cùng là nô tỳ nhưng Trần thị là nhất đẳng ma ma, vì vậy trong nhà nàng có rất nhiều nha hoàn, cũng có người chuyên môn phụ trách y phục, không lo bếp núc, họ chỉ cần phục vụ Đại phu nhân tốt là được.
 

Vào phòng, Tiên Y tháo chiếc vòng mã não trên tay xuống cất vào hộp trang điểm, mấy năm nay Đại phu nhân thưởng cho nàng lẻ tẻ cũng đã chất được thành hai hộp, tuy phần lớn chỉ là đồ bạc nhưng như vậy cũng đã là người có gia sản giàu có trong phủ ngoại lang rồi.
 
Trong lịch sử nơi đây, ban đầu chỉ có Chu quốc, nhưng từ rất lâu về trước đã bị chia ra, biến từ một quốc gia rộng lớn thành mười mấy vương quốc nhỏ. Phái quốc là tiểu quốc tập trung ít khoáng sản nhất, cho nên từ Hoàng cung đến nhà triều thần, vàng bị biến thành một món đồ xa xỉ. Ở trong nhà một số quan viên, bạc ròng đã tính là quý giá, có người cả đời còn chưa nhìn thấy vàng bao giờ. May mắn rằng Phái quốc ngoài đất đai phì nhiêu còn có rừng có biển có hồ. Tuy rằng ít núi đồi nhưng những lúc các quốc gia khác náo loạn vì nạn đói, Phái quốc lại không lo cơm áo, cũng coi như là đầy đủ.
 
Lười đến phòng bếp ăn cơm, Tiên Y rửa mặt một chút liền bò lên giường mình, đánh một giấc thật ngon.
 
Tiên Y không có chức vụ cố định, tuy nói là theo mẫu thân học quy củ, lãnh lương tam đẳng nhưng nha hoàn tam đẳng luôn làm việc vẩy nước quét nhà hoặc chạy việc, những việc này không tới phiên nàng làm. Ngay cả lần này Trần thị bảo nàng đến tiền viện xem một chút đều do sợ nàng nảy sinh tâm tư không tốt, cũng để cho vị Đại phu nhân có tính đa nghi nhìn thấy. Buổi sáng không được Đại phu nhân gọi nàng cũng rất ít đến chính phòng, đa phần luyện chữ ở trong phòng đọc sách, hoặc thêu thùa để giết thời gian.
 
Đêm qua Trần thị không về, Tiên Y cũng đã quen với tình huống này rồi. Vì là tâm phúc của Đại phu nhân nên mẫu thân nàng chẳng những phải bầu bạn với Đại phu nhân ban ngày mà còn phải trông cửa cho bà ta ban đêm. Tiên Y còn nhớ rõ lúc mình còn nhỏ, Tiên Y luôn sống cùng với mẫu thân ở tiểu viện bên cạnh viện Đại phu nhân. Nhưng khi nàng dần dần lớn lên, bản thân Trần thị cũng là người chú trọng quy củ, nàng và mẫu thân liền dọn khỏi chính viện, ra ở tiểu viện hạ nhân được cấp, may mà địa vị của mẫu thân nàng cao nên nàng cũng không phải ở chung với người khác.
 
Hôm nay Tiên Y cứ nghĩ do hai vị thiếu gia trở về nên Đại phu nhân sẽ không gọi mình qua. Nhưng không ngờ vừa dùng cơm sáng xong thì một nha đầu tam đẳng đã tới gọi, nói là Đại phu nhân tìm có việc. Tiên Y không dám chần chờ, vội thay quần áo, khoá phòng đi đến chính phòng.
 
*Chuỗi vòng mã não:

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.