Duyên Làm Phu Quân

Chương 20





 
Editor: Thanh Việt
 
Răng Tiên Y va lập cập vào nhau, nàng không biết hai người này vô tình hay cố ý xuất hiện trong phòng nàng, càng không muốn biết vì sao Tam thiếu gia không được sủng ái lại có một thân võ nghệ, có quan hệ với công công trong cung. Những việc này chắc Đại phu nhân không biết, nhưng nàng không rõ Đại lão gia có biết không. Nhưng cái Tiên Y không hiểu nhất là vì sao hắn có bản lĩnh như vậy lại luôn để Đại thiếu gia bắt nạt, để che giấu hay có tính toán gì khác? Không biết vì sao Tiên Y lại không muốn đoán bất cứ mưu tính nào trong đầu Kim Phong Hoa.
 

Qua nửa ngày trong phòng không hề vọng lại tiếng gì nữa, Tiên Y không dám nhúc nhích, người cứng ngắc dựa vào tường, cũng may màn che chắn tầm mắt bên ngoài nên nếu nàng không phát ra tiếng gì chắc chắn bên ngoài sẽ không phát hiện.
 
“Bên trong có con chuột nhỏ nào sao?” Kim Phong Hoa kéo dài giọng nói, giọng nói thanh thuý dễ nghe nhưng vào tai Tiên Y lại khiến bắp chân nàng run lên.
 

Chỉ một lát màn che đã bị người bên ngoài xốc lên, Kim Phong Hoa mặc một thân y phục màu trắng, trong tay là một thanh bảo kiếm, nghiền ngẫm nhìn về phía Tiên Y, hơi kinh ngạc nói: “Sao lại là ngươi, như vậy thì không dễ xử rồi.”
 
Tiên Y dùng sức cắn đầu lưỡi cố nén không bật ra âm thanh nào, Kim Phong Hoa đối diện như một người lạ, khẩu khí cường đại. Tthiếu niên chỉ nói chuyện mà tai đã phiếm hồng như là cảnh trong mơ của nàng, bị người ta chọc một phát mới hiện ra người trước mặt, dường như thiếu niên đang tản ra sát ý toàn thân mới là hiện thực.
 
“Nương ta nói ngươi rất tốt, nhưng ngươi đã thấy những thứ không nên thấy, ngươi nói…” Kim Phong Hoa ngồi xuống mép giường, như đang nói chuyện phiếm: “Ta có nên giết ngươi không đây?”
 
Ánh trăng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, rọi lên nửa mặt Kim Phong Hoa, không còn trong sáng đôi mắt mà ánh mắt có sự tàn nhẫn và nghi kỵ không hợp tuổi. Tiên Y không hề nghi ngờ lời nói của hắn, chỉ cần hôm nay nàng biểu hiện chút gì đó không ổn, có thể không còn được thấy ánh sáng ngày mai.
 
“Ngươi là ai?” Tiên Y không ngờ được biện pháp tốt, đành giả bộ hồ đồ hỏi.
 
“Ồ?” Kim Phong Hoa sờ sờ mặt mình, khẽ cười nói: “Ngươi rất thú vị.”

 
Tiên Y cố gắng xốc lại tinh thần, ho khan một tiếng nói: “Nhà ta không có tiền, nếu đại hiệp muốn có thể lấy hộp trang sức trên bàn ta, tha cho ta một mạng.”
 
“Nhưng sau khi ta đi, ngươi nói bậy thì sao đây?” Kim Phong Hoa nghĩ nghĩ, nhíu mày làm như cực kỳ khó xử.
 
“Sao, sao có chuyện đó được, ta không quen biết đại hiệp, hơn nữa ta chỉ là một nô tỳ, chắc chắn không thể đi báo quan.” Tiên Y cười hai tiếng, cảm thấy không khí vẫn chưa hoà hoãn chút nào, khuôn mặt nàng càng tái nhợt.
 
“Như vậy thì tốt.” Kim Phong Hoa vỗ lên đệm, quay đầu cười nói: “Ta nghe nói hậu trạch đều phải có nội gián*, nếu nương ta đã thích ngươi như vậy, ta không ngờ ngươi dám lộ ra bí mật này, vậy sau này ngươi làm người của ta đi.”
 

(*) Nguyên văn là “nhãn tuyến”: tức con mắt nhìn. Ở đây có nghĩa là nội gián
 
“Cái… Cái gì?” Tiên Y suýt nữa sặc nước miếng mà chết, nàng chưa từng nghe nói nam nhân nào dám đưa tay trong vào phòng của phu nhân, huống chi vị này lại là kẻ mạnh, cả thái giám võ công lợi hại cũng không thể làm hắn bị thương, trong phủ này còn cái gì mà hắn không biết? Hắn đang chơi nàng sao?
 
Kim Phong Hoa hơi nheo mắt, đột nhiên cười lạnh nói: “Không muốn hả?”
 
Tiên Y vội vàng lắc đầu, nàng không phải là nô tài thề chết trung thành với Đại phu nhân, bây giờ đồng ý với hắn thì có thể giữ mạng, nàng cứ đáp ứng trước đã, ổn định tên điên này rồi tính sau. Nếu thế gian này chỉ còn mỗi mẫu thân nàng, nếu nàng chết cũng không an tâm.
 
“Không… Chỉ là cảm thấy hơi ngạc nhiên. Dù sao cũng làm nội gián thôi mà.” Tiên Y không quên để đường lui, nàng không muốn bị Đại phu nhân giết chết.
 
“Ừm… Thật là thú vị nhỉ?” Kim Phong Hoa xoay người, chậm rãi bò lên giường, kéo được Tiên Y đến bên người không tốn tí sức lực nào, nhìn thân hình nàng tuy đang run rẩy nhưng biểu cảm vẫn vững như bàn thạch, hắn không biết điều sờ lên mặt nàng một cái: “Ta để ngươi lại, nhưng không thích bị người phản bội, làm sao bây giờ?”
 
Tiên Y không dám nhìn thẳng, chỉ rũ mắt, lắc đầu.
 
“Cho ngươi chút ký hiệu nhé.” Hai mắt Kim Phong Hoa sáng lên, giống như đứa bé mới tìm được món đồ chơi mới thú vị. Trong tay hắn xuất hiện một chiếc kim thêu kẹp giữa hai ngón tay. Sau đó hắn thổi một hơi vào Tiên Y nói: “Đây chỉ là bước đầu tiên, ta sẽ làm ngươi không còn đường lui, phải làm người bên cạnh ta.”
 
Tiên Y bị khí mê làm choáng váng, chỉ cảm thấy cả người vô lực, ngoài những lời này trong đầu thì không nghe được lời phía sau nữa. Nàng rất không tình nguyện mà tiến vào mộng đẹp.
 
Sáng sớm hôm sau, Tiên Y tỉnh lại đúng giờ như mọi ngày, nhìn mình vẫn mặc trung y nằm trên giường, nàng chỉ muốn những gì đêm qua là ác mộng. Thậm chí nàng còn cười bản thân tưởng tượng phong phú, có thể mơ Kim Phong Hoa thành một tên điên giết người không chớp mắt. Đầu tiên nàng tự chế nhạo mình, sau đó duỗi tay lấy y phục, y phục vẫn đặt chỗ cũ trước khi nàng ngủ, không có dấu vết bị người khác động vào, vì thế Tiên Y càng cảm thấy chuyện hôm qua là một giấc mộng. Nhưng nàng vừa duỗi tay đã thấy xương quai xanh truyền đến một trận đau đớn, Tiên Y đưa tay sờ không khỏi cả kinh. Chỗ da thịt trơn nhẵn lại có một thứ dị thường.
 
Tiên Y chưa mặc y phục vào đã vừa lăn vừa bò xuống giường, vào lúc chưa kịp mang hài thì phát hiện trên đôi hài có thêm một bông mai hồng đậm hơn những bông khác. Khi nhìn cẩn thận lại Tiên Y lập tức ném đôi giày xuống, đó nào phải hoa mai mà là một giọt máu, có lẽ do đọng lâu nên màu máu tươi bị thẫm đi. Bỏ qua đôi hài, Tiên Y nhìn căn phòng có gì thay đổi, ngay cả viên gạch lát sàn cũng được nàng xem xét kỹ lưỡng, ngoài vết máu trên đôi hài thì căn phòng vẫn giữ nguyên trạng vốn có, không có chút dấu vết nào. Tiên Y để chân trần ngồi sụp xuống ghế, nàng không rõ đây là thực tại hay đang mơ, lúc nàng ngồi đối diện bàn trang điểm, nàng ngừng tay một chút, ma xui quỷ khiến sao mà kéo trung y ra.
 

Lúc này, trên xương quai xanh Tiên Y là một ký hiệu, giống như bản đơn giản hoá của hoa mẫu đơn.
 
Tiên Y thở dài, quả nhiên trong lòng có chuyện sẽ sinh ra chột dạ, hôm nay nàng cứ kéo cổ áo lên không biết bao nhiêu lần chỉ vì sợ nó tuột xuống lộ ra hình trên xương quai xanh. May rằng trang phục nơi này bảo thủ hơn triều Đường nhiều, chỉ cần là nữ tử đàng hoàng thì tuyệt đối sẽ không mặc đồ lộ xương quai xanh nên không lo bị nhìn thấy trên đó có gì. Nghĩ đến nó, Tiên Y lại cảm thấy phần da xương quai xanh hơi đau xót, có lẽ là hình xăm nhưng nàng luôn cảm thấy nó là hình được thêu lên. Không biết dùng phương pháp gì mà màu sắc không những diễm lệ còn cực kỳ rõ, dù nàng cố gắng chà đi cũng không được. Nếu nàng đủ nhẫn tâm thì có thể dùng lửa đốt, nhưng nàng rất sợ đau, hơn nữa nếu Kim Phong Hoa biết thì nàng sẽ biến thành thi thể mất. Rơi vào đường cùng, Tiên Y chỉ có thể cố gắng che giấu, tìm cách khác.
 
Quay đầu nhìn phu nhân và mẫu thân nàng nói chuyện, Tiên Y chỉ có thể xin lỗi trong lòng, không phải nàng muốn làm nội gián, nhưng tình thế ép người, không làm không được.
 
Đại phu nhân bây giờ lửa giận đầy bụng, vốn dĩ chuyện trượng phu lên chức và chuyện hôn sự của nhi tử thuận lợi, không ngờ Đại nữ nhi luôn an ổn lại có chuyện giữa đường. Nghĩ đến nữ nhi khóc trên giường và ngoại tôn gầy yếu kia nữa, nhỏ xíu, làn da như trong suốt, Đại phu nhân không thể nuốt trôi lửa giận. Nhưng… Đại phu nhân nhìn Trần ma ma cúi đầu không nói chuyện bên cạnh lại thấy hối hận khi lúc trước đáp ứng cho Tiên Y tự do lựa chọn hôn phối. Khi đó Tiên Y mới vài tuổi, chưa lớn hết, bà ta cho rằng chỉ là cho nô tỳ một ân điển, không ngờ lúc này lại làm bà ta tiến thoái lưỡng nan.
 
Tình huống của nữ nhi bà ta không tốt lắm, Xuân Cảnh lớn lên không tồi, nhưng hiền tế bà ta lại không quá yêu thích. Nếu bỏ một Tiên Y có thể làm hiền tế hồi tâm, làm nữ nhi an tâm thì bà ta không có gì luyến tiếc. Nhưng nếu khiến Trần ma ma lạnh lòng thì cũng không tốt lắm. Đại phu nhân muốn tìm một nha đầu khác, tìm tới tìm lui thậm chí tìm trong cả nhà thân mẫu nhưng không ai xinh đẹp như Tiên Y. Hơn nữa nếu nhà thân mẫu bà ta giữ một cô nương mỹ mạo thì chắc chắn có tác dụng với Trần gia, chuyện nữ nhi tốt mà lại làm hỏng đại sự của phụ thân thì không ổn cho lắm. Đại phu nhân cũng từng nghĩ đến chuyện mua bên ngoài nhưng chẳng có cô nương nào tuyệt sắc hợp mắt cả, bà ta và nữ nhi thật sự khóc cũng không xong. Nhưng Tiên Y lại bị bà ta giữ mẫu thân trong tay, lại lớn lên trong Kim phủ từ nhỏ, ngày sau cũng chỉ có thể dựa vào Kim Phủ, Tiên Y là thích hợp nhất.
 
Thật khó xử, Trần ma ma theo hầu ngần ấy năm, hầu hạ từ mẫu thân đến bà ta, trước giờ luôn cẩn trọng, ngay cả mẫu thân bà ta cũng nhiều lần nói phải đổi xử tử tế với Trần thị, nhưng nói thế nào thì Trần thị cũng chỉ là một nô tỳ bán đứt. Đại phu nhân nhíu mày, nhớ tới lời nói của Tằng thị trước đó không khỏi nghi ngờ Trần ma ma không biết điều, không tin vào chủ tử là mình. Hay tại bà ta đã cho Trần thị quá nhiều quyền lợi, làm Trần ma ma nảy sinh ra tâm muốn leo lên đầu chủ?
 
Đại phu nhân cúi đầu, càng nghĩ càng cảm thấy Tằng ma ma nói rất đúng, thấy không tốt lắm.
 
Lúc này Vân Song đang ở ngoài phòng lại vội vàng tiến vào nói: “Hồi phu nhân, Tịch Mai tỷ tỷ bên người Tào di nương tới báo, nói là hình như Tào di nương động thai khí…”
 
“Cái gì?” Đại phu nhân đột ngột đứng lên, ngực như muốn chết vì nghẹt thở, nghe được tin tức này trước mắt bà ta như biến thành màu đen. Không biết tại sao lại nghĩ tới lời nói của Tằng ma ma theo bản năng, nếu không phải Trần ma ma quá mức nhân từ thì sao Kim phủ lại có nhiều nghiệt chủng thế này? 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.