Editor: Thanh Việt
Sau khi trở về, Tiên Y cởi vòng tay bỏ vào trong hộp, tìm một nơi ổn thoả để cất. Đây là đồ Hàn di nương mang đến, sao biết đã có bao nhiêu người từng thấy, nếu bên ngoài truyền tin đi thì nàng sợ mình và Trần ma ma sẽ gặp phiền toái. Nhưng cũng may từ khi Tiên Y và Kim Phong Hoa lừa gạt Hàn di nương xong thì bệnh tình của bà tốt hơn lúc trước một chút, tuy vẫn bệnh nặng nhưng không có chuyển biến xấu. Đây vốn là chuyện tốt, chỉ tiếc Kim Phong Hoa cứ nghĩ là Hàn di nương thích gặp Tiên Y nên luôn thừa dịp buổi tối đưa nàng đi gặp bà ấy. Tiên Y không thể phản bác, chỉ có thể nhận mệnh. Nhưng qua một thời gian dài, Tiên Y cảm giác Hàn di nương đã cảm thấy Kim Phong Hoa không giống bình thường, ít ra không có thiếu gia nhà ai đêm khuya có thể đưa một nha đầu trong chính phòng đến viện di nương.
Đây đều là chuyện của Kim Phong Hoa, Tiên Y cũng lười để ý. Nhưng ban ngày làm việc ban đêm còn không được ngủ yên ổn kết quả là cả ngày mê man, chờ đến khi nàng phục hồi tinh thần lại phát hiện thời gian mẫu thân hầu hạ trước mặt Đại phu nhân ngày càng ngắn, thời gian của Tằng ma ma lại ngày càng dài. Ngoài Thu Cảnh vẫn như cũ ra, Đại phu nhân tự dưng lại sủng ái nha đầu Lộ Song luôn phạm sai lầm, ngược lại lại lạnh lùng với Vân Song trước kia luôn được xem trọng.
“Nương, con sắp có tẩu tẩu* sao?” Kim Xảo Chân là ấu nữ của Đại phu nhân, lúc này còn nhỏ tuổi, nàng ta ngồi đong đưa chân ở trên ghế rất không có quy củ, để Đại phu nhân đút điểm tâm cho. Còn Đại phu nhân vẫn luôn có mắt không tròng, càng sủng nàng ta đến không có bộ dạng của tiểu thư.
*Tẩu tẩu (tẩu tử): chị dâu
“Đại ca ca con sắp đón dâu để có thêm một người đến yêu thương Chân Nhi, Chân Nhi có vui không?” Ngoài hai nhi tử là Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, Đại phu nhân còn có hai nữ nhi Đại cô nương và Tam cô nương. Trước đó vài ngày Đại cô nương xảy ra chuyện, vì thế Đại phu nhân càng thêm yêu thương tiểu nữ nhi vẫn còn ở bên người, gần như cả ngày đều mang theo. Tuy Trần ma ma từng khuyên nhưng rõ ràng bây giờ Đại phu nhân không nghe lọt lời khuyên của bà.
“Vậy nếu nàng ta không yêu thương con, con có thể cho người đánh nàng ta vài gậy được không?” Kim Xảo Chân còn nhỏ tuổi đã hoành hành bá đạo, từng vì muốn đánh lên mặt Nhị cô nương mà đặc biệt sai nha đầu thiếp thân của Nhị cô nương sang hầu hạ, kết quả lúc trở về nha đầu kia bị đánh như mất nửa cái mạng. Chuyện này bị một tay Đại phu nhân đè xuống, nhưng Trần ma ma biết nên Tiên Y cũng biết, nàng luôn cố gắng tránh xa cô nương còn nhỏ tuổi nhưng lại độc ác tàn nhẫn này,.
Mặt Đại phu nhân cứng đờ, định quát lớn nhưng vẫn phải ôn nhu nói: “Đó là tẩu tử con, là trưởng bối của con, con không thể đối xử như với nha đầu.”
“Không phải nương từng nói nàng ta gả cho đại ca chính là người của đại ca sao? Nếu nàng ta bắt nạt con thì làm sao bây giờ?” Kim Xảo Chân không có một chút hảo cảm với nữ nhân sắp chiếm ca ca của mình, đối với nàng ta mà nói, cha mẹ huynh tỷ đều là của mình, những người khác sớm nên biến mất, đặc biệt là những đứa con trắc thất di nương kia.
“Không sao nếu, nàng ta dám khi dễ con, con nói cho nương nghe, nương là trưởng bối của nàng ta, tất sẽ có thể trấn áp nàng ta.” Đại phu nhân vừa thấy nữ nhi chu cái miệng nhỏ lên liền nhịn không được che chở, nói. Trần ma ma đứng bên hầu hạ nhíu mi, nhưng vẫn không nói gì, bà đã khác ngày xưa, sợ là nếu mở miệng sẽ càng tăng khoảng cách với Đại phu nhân.
Hai mẹ con đang nói chuyện, Tằng ma ma đi từ bên ngoài vào, mới hơn một tháng Tằng ma ma đã có bạc thoa châu truỵ*, một thân váy áo cũ sợ là đã sớm bị vứt xuống đáy hòm. Tằng ma ma nhìn Trần ma ma ở trước mặt, thấy bà ấy đang ở một bên hầu hạ, khoé mắt liền lóe lên một tia chế nhạo, sau đó bộ mặt lấy lòng đi qua hành lễ nói: “Trong trù phòng phái người tới nói sợ tháng này không đủ đồ bổ.”
*Bạc thoa châu truỵ: trâm bạc và dây chuyền có mặt hạt.
“Sao có thể?” Đại phu nhân ngẩng đầu, không vui nói: “Trước kia mỗi tháng đều sẽ dư, sao đến tháng nay lại thiếu, chẳng lẽ có người tham ô?”
Tằng ma ma nói nhanh: “Nô tỳ cảm thấy bọn chúng không dám đâu, bây giờ Tào di nương có thai, Hàn di nương cũng đang có bệnh, rốt cuộc…”
“Đều là mấy thứ làm phá sản!” Nhắc tới các di nương, tâm Đại phu nhân liền không thoải mái, không nóng không lạnh nhìn Trần ma ma nói: “Trong phủ đều do ngươi quản, mắt ngươi nhìn thấy chưa?”
Lời này cũng rất khó xử, chìa khoá và quyền hành đều do Trần ma ma quản, nhưng Đại phu nhân vẫn là người cầm trịch, sổ sách trong phủ cũng do Đại phu nhân quản, dù phía dưới có người ăn trộm, tham ô cũng chỉ là số ít. Vốn không phải không có chuyện đồ bổ bị thiếu, chỉ là trước kia Tào di nương vừa vào phủ, Hàn di nương lại không được sủng ái, cắt bớt một chút là xong, chuyện này cũng giải quyết dễ dàng, ai cũng có phần. Dù Tào di nương mang thai nhưng cũng đã bỏ thêm phần rồi, nếu Tào di nương muốn thêm nữa phải tự bỏ bạc ra, không gì không giải quyết được. Nhưng Đại phu nhân vẫn không hài lòng, một phần do ngày thường được Trần ma ma khuyên bảo mới không làm quá mức với mấy thiếp thất kia.
Trần ma ma không biết vì sao dạo gần đây Đại phu nhân không thích mình, hay do Đại phu nhân bởi vì oán hận vì cách xử lý mấy thiếp thất kia của bà? Trong lòng bà khó tránh chua xót, Trần ma ma là do một tay Trần phu nhân đào tạo, đặc biệt chuẩn bị vì nữ nhi xuất giá, cho nên mỗi một lời nói hay hành động đều do Trần phu nhân dạy dỗ. Bà sợ để nữ nhi hay hành động theo cảm xúc này gả qua phu gia sẽ gây họa, để các thiếp thất khác chê cười. Mười mấy năm trước vốn vẫn tốt, dù sao lúc đó Đại phu nhân còn nhỏ, cũng chiếu cố người được nhà thân mẫu đưa qua, nhưng ai ngờ tuổi càng lớn tính cách bà ta lại càng nóng nảy, như muốn phát tiết hết những gì đã từng nhịn ra.
Hiện tại vì biến cố của Đại cô nương lại thêm tâm tư của đám thiếp thất làm Đại phu nhân hoài nghi rốt cuộc hành vi mấy năm trước của mình đúng không. Lại thêm Tằng ma ma ở bên xúi giục khiến cho bà ta sinh ra loại ảo giác, có phải nếu bà ta xài thủ đoạn sớm hơn thì có lẽ trong phủ đã không có tiểu thiếp và mấy đứa con trắc thất kia rồi. Nhưng bà ta chưa từng nghĩ rằng Đại lão gia là người như vậy, dù không có tiểu thiếp trong phủ cũng sẽ nuôi tiểu thiếp ngoại thất bên ngoài, lúc đó còn không biết nhiều ít ra sao, càng miễn bàn đến chuyện nếu bà ta nham hiểm thì làm sao có đến tận bốn người con dòng đích từ bụng mình ra.
Con người luôn tự hỏi chính mình, nhưng nếu Đại phu nhân gây ra sai lầm không muốn tự mình gánh vác mà luôn đổ cho Trần ma ma, từ đó oán hận bà ấy. Tiên Y ở bên cạnh tất nhiên thấy rõ, trong lòng nàng càng lạnh lẽo, nếu Đại phu nhân đã không đáng tin cậy như vậy thì Kim phủ sẽ không còn là nơi tốt để sống nữa.
Cũng may Đại phu nhân chỉ là nói vài câu phát tiết, sau đó vẫn để Trần ma ma đi xử lí. Tiên Y thấy mẫu thân ra ngoài cũng kiếm cớ rời khỏi chính phòng, nàng vừa mới tới thiên phòng đã thấy Tú Châu cầm một hộp phấn xem trái xem phải, mặt đầy vui mừng, còn mấy nha đầu Tam đẳng ngồi cạnh nhau lại không nói gì.
“Mua ở đâu vậy?” Tiên Y ngồi bên cạnh Tú Châu hỏi thử.
Tú Châu đưa tay, cầm phấn đưa đến trước mặt cho Tiên Y ngửi, đắc ý nói: “Ta mua làm sao được, một hộp này ít nhất phải nửa lạng bạc.”
Không nói thì thôi, vừa dứt lời bọn nha đầu vốn không nói chuyện kia đều đưa mắt qua.
Tiên Y xả một ống tay áo của Tú Châu xuống, nhỏ giọng nói: “Đại thiếu gia đưa?”
Tú Châu chớp mắt, không thể ngăn được tươi cười, vừa nhìn đã biết nàng đoán đúng rồi.
Tiên Y nhìn bộ dạng tươi cười như hoa của nàng ta, lại nghĩ tới Đại phu nhân nói qua mấy ngày nữa sẽ phải hạ sính, trong lòng nàng không khỏi bất an thay Tú Châu. Nhưng đây là con đường tự nàng ta chọn, đành phải để nàng ta tự đi vậy.
Các nàng đang nhìn hộp phấn thì Đông Cảnh đi đến, thật hiếm có, hôm nay nàng ta lại đeo ý cười nhàn nhạt lên mặt. Gương mặt vốn nhìn như đầu gỗ giờ sinh động hơn rất nhiều, lúc vào còn chào hỏi với Tú Châu, lấy đồ xong liền đi ra ngoài.
“Sao hôm nay nàng ta cao hứng thế?” Tiên Y chu môi, kì quái hỏi.
“Ta nghe nói có một người bà con nhà thân mẫu nàng ta tới.” Tú Châu nhìn hộp phấn yêu thích đến độ không buông tay, miệng tuỳ ý đáp.
“Không phải nhà nàng ta không còn ai sao?” Đúng là chuyện mới mẻ, Đông Cảnh và Tú Châu từng cùng làm nha đầu nhị đẳng, chắc Tú Châu sẽ biết rõ Đông Cảnh hơn.
“Nàng ta không có người nhà, nhưng bà con có quan hệ gần tìm tới.” Tú Châu buông hộp phấn, nhìn mấy nha đầu Tam đẳng kia, sau đó nghiêng người về hướng Tiên Y, nói bên tai nàng: “Ta nghe nói nàng ta có thể được chuộc ra ngoài, người tới là cữu cữu* ruột. Hình như trước kia mất tích, sau khi trở về phát hiện không thấy toàn gia của tỷ tỷ, lần này gì ngoại nữ tôn mà tới.”
*Cữu cữu: cậu, em trai mẹ, có thể ruột hoặc họ hàng.
“Không phải nàng ta là tôn nữ của bà tử trông cửa à?” Tiên Y khó hiểu, “Không phải cữu cữu ruột của nàng ta cũng là người hầu sao?”
“Đâu phải, mẫu thân nàng ta vốn là người đàng hoàng, sau lại tự bán thân vào phủ, nói là trong nhà khó khăn, thân đệ đệ cũng đi mất, bây giờ lại trở về.” Tú Châu cảm thán một câu, đầu năm nay muốn chuộc người có tử khế ra ngoài khó như lên trời, chứ đừng nói là người hầu trong phủ.
“Không phải người đó là người xấu chứ?” Tiên Y suy nghĩ, Đông Cảnh sinh ra trong phủ, đột nhiên lại nhảy ra một cữu cữu ruột thì cũng quá kỳ quái.
Tú Châu không nghĩ như vậy: “Cả nàng ta cũng đã nhận người thân, đâu quản người khác nói gì, hơn nữa người ta còn cầm tín vật tới, hẳn là không sai được.”
Không có ai nghĩ nhiều chuyện của Đông Cảnh, nàng ta là Đại nha đầu bên người Đại phu nhân, thường ngày Đại phu nhân đối xử với nàng ta không tồi, rất khó nói có thả người đi không, hơn nữa thả nàng ta đi thì ai có đủ yêu cầu để đi lên? Nhưng Tiên Y không chuyện của Đông Cảnh còn liên quan tới nàng. Đại cô nương vốn đã đưa một Xuân Cảnh qua phủ, nhưng ma ma của Đại cô nương lại đến truyền tin ngầm, nói sợ một Xuân Cảnh không đủ, phải phái thêm một nha đầu nữa làm thông phòng.
“Là ai giở tâm tư dính đến ta, sao nàng ta không nói Tú Châu, không nói Tiên Tiên, lại cố tình chỉ ta? Một người chưa đủ, ai lại để thêm một người nữa?”
Buổi trưa Tiên Y đi qua, vốn muốn tìm Thu Cảnh lấy chút chỉ thêu, không ngờ vừa đến cửa đã nghe một câu như vậy, đúng là châm chọc thật.