Duyên Làm Phu Quân

Chương 25





 
Editor: Thanh Việt
 
Thu Cảnh ở trong phòng chỉ muốn che miệng Đông Cảnh lại, nhưng thấy nàng ta khóc đáng thương như vậy liền khuyên nhủ: “Chỉ là lời đồn của mấy thứ không có đầu óc, tội gì ngươi phải chuốc khổ, còn liên luỵ đến người khác?”
 

Đông Cảnh lấy khăn tay ra, che mặt lại, khóc vài tiếng mới nức nở nói: “Ta sắp có ngày an lành rồi, nhưng lại xảy ra chuyện, như vậy là muốn mạng ta.”
 

Thu Cảnh thấy nàng ta khóc ít đi, liền trách cứ nói: “Người khác nói ngươi như vậy, trong lòng ngươi không dễ chịu gì, nhưng những lời ngươi vừa mới nói không đúng, Tú Châu và Tiên Y vô tội, lời như vậy sau này đừng nói nữa.”
 
“Lời này không phải ta nói, ai sáng mắt đều có thể nhìn thấy, người ta thường nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã*, không phải Thu Cảnh tỷ tỷ không biết Tú Châu như thế nào, còn nếu Tiên Y không có Trần ma ma luôn dõi mắt nhìn sợ đã sớm có chuyện.” Lòng Đông Cảnh không phục, nàng ta vẫn luôn chướng mắt Tú Châu và Tiên Y, nàng ta là người hầu, phụ mẫu lại mất sớm. Nàng ta luôn phải nhìn cảnh phụ mẫu bị người sai bảo, nhìn nãi nãi trông cửa phải nịnh nọt người khác, nàng ta không muốn trở thành người như vậy. Nàng ta có khát vọng được ra ngoài, khát vọng được trở thành một người tự do. Nàng ta vẫn nhớ rõ trước khi lâm chung mẫu thân đã nói nàng ta còn nhà ngoại cữu. Hiện giờ khao khát của nàng ta đã thành sự thật, cữu cữu nàng ta thật sự tìm tới, hy vọng đã ở ngay trước mắt, sao có thể để người khác làm mờ nó. Ngộ nhỡ phu nhân tin vào lời đồn đãi, nửa đời sau của nàng ta sẽ trở nên vô vọng, một khi đã như vậy, còn không thành toàn cho hai nữ nhân ái mộ hư vinh kia.
 
*Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: trâu đi với trâu, ngựa chơi với ngựa, đồng nghĩa với câu “vật họp theo loài”.
 
Thu Cảnh thấy nàng ta cực đoan như vậy thở dài nói: “Tú Châu là kẻ có tâm lớn, nhưng Tiên Tiên còn nhỏ tuổi, hơn nữa Trần ma ma đã chọn được hôn phối cho nàng ấy rồi, hà tất gì ngươi lại dính líu lên người nàng.”
 
“Cái gì mà hôn phối, chỉ là một câu ước định bằng miệng, làm sao thành được. Lại nói ban đầu Đại phu nhân vốn nhìn trúng Tiên Tiên, rồi Xuân Cảnh bị đưa đi. Ngươi nhìn đi, chỉ cần mục đích của Đại phu nhân chưa hoàn thành, chuyện của Đại cô nương không thành, sau này không biết bao nhiêu người bị đưa qua đó nữa.” Trong lòng Đông Cảnh chứa một bụng hoả, nàng ta vẫn luôn giấu bí mật này trong lòng, nhân lúc chỗ này không có ai, nàng ta nhịn không được bạo phát một lần.
 
Thu Cảnh sửng sốt nhưng không kinh ngạc.
 
“Tỷ tỷ tốt, không thể chỉ vì giúp một người như nàng ta mà đưa chúng ta ra lấp hố lửa, ngươi nhìn tuổi nàng còn nhỏ, nếu có thiếu gia nào cảm thấy nàng ta không tồi, lớn lên lại là dáng vẻ… Tỷ tỷ, ta biết chỉ một hai năm nữa là ngươi được gả ra ngoài, dù làm một nương tử cũng tốt hơn làm thiếp thất của Đại cô gia. Có thiếp thất nào ở Phái quốc chúng ta có cuộc sống tốt đẹp đâu, ngay cả làm phi trong cung cũng không dao động được địa vị của chính cung nương nương, chúng ta…” Đông Cảnh nói không chút cố kỵ.

 
Thu Cảnh kinh hãi một phen, thấp giọng mắng: “Nếu ngươi không muốn mạng nữa thì cứ chết một mình, đừng kéo ta theo.”
 
Đông Cảnh cũng phục hồi tinh thần, bị dọa đến đổ một thân mồ hôi lạnh, không dám nói nữa.

 
“Ta biết tâm tư của ngươi, ngươi cũng đừng tin lời đồn đại bên ngoài. Nếu thật sự có thân thích tới chuộc ngươi, dù Đại phu nhân nhất thời không thả ngươi đi thì cũng không làm khó dễ ngươi. Để bà ấy biết ngươi có thân thích bên ngoài thì dù có suy nghĩ đó bà ấy cũng sẽ buông xuống.” Thu Cảnh không dám tiếp tục nói chuyện này với nàng ta nữa, chỉ an ủi vài câu, đưa ra ý kiến rồi quay đầu làm việc khác.
 
Tiên Y tránh ngoài cửa rồi ra ngoài, nàng không đi lấy chỉ thêu nữa, chỉ là ôm một bụng hậm hực, chậm rãi đi về phía chỗ ở cửa mình. Nếu lời của Đông Cảnh là sự thật, lấy quan hệ hiện tại của Đại phu nhân và mẫu thân của nàng mà nói, sợ rằng sẽ có chuyện không tốt. Dù nàng đã có người hạ sính, nhưng chỉ cần Đại phu nhân nói một câu là nàng phải đi làm di nương, giúp đỡ Đại cô nương cố sủng. Nàng không tự chủ nhớ tới Tam thiếu gia Kim Phong Hoa, nếu hắn nói thì dù Đại phu nhân cũng không phải là đối thủ, nhưng nếu mình chặn kế hoạch không thể nói nào đó của hắn thì sao, hắn sẽ quan tâm tới mức nào? Xem ra gần đây phải chú ý Hàn di nương nhiều hơn.
 
Dọn dẹp trong nhà một chút, Tiên Y cầm chỉ thêu đến chính phòng, vừa vặn gặp mẫu thân nàng trở về, liền mang nàng đi đến cửa ngoại viện để dặn dò công việc. Tiên Y suy nghĩ một chút, sợ rằng dặn dò việc chỉ là lý do, mà cho nhà trai xem mặt mới là sự thật. Quả nhiên, Tiên Y vừa mới đi đến chỗ hành lang gấp khúc đã thấy một thiếu niên mặc trang phục sai vặt đang nói chuyện cùng bà tử. Trần ma ma để Tiên Y ở lại trên hành lang, còn bà đi qua một mình, cũng nói chuyện với bà tử kia. Thiếu niên đó nhìn thấy Trần ma ma vừa tới liền vội lui qua một bên, không tự chủ được nhìn về phía chỗ hành lang gấp khúc, Tiên Y hơi nghiêng người, cũng đánh giá thiếu niên đó. Vóc người hắn cao hơn Kim Phong Hoa một chút, làn da hơi đen, đôi mắt không lớn, nhìn thế nào cũng là một người cực kỳ bình thường, dung mạo cũng kém Kim Phong Hoa một phần nghìn. Nhưng nếu sống cùng người này cả đời, Tiên Y có thể cảm nhận được tương lai bình đạm và an ổn trước mắt, mà không phải khủng hoảng và khó hiểu như hôm nay.
 
Nhưng đại phu nhân sẽ để nàng được như ý nguyện sao?
 
Theo mẫu thân trở về, ngoài ý muốn mẫu thân nàng không hỏi gì cả, Tiên Y cũng vui mừng giả ngu, nhưng tâm lí vẫn mong ngóng sự tính toán của Trần thị để thực hiện.
 
Trở lại chính viện, Đại phu nhân đã ngồi dậy, đang ngồi ở ngoại sảnh nói chuyện với Liễu di nương. Vì Tào di nương còn trẻ tuổi lại mang thai, vui mừng đến độ muốn nhảy nhót, hơn nữa được lão gia sủng ái, tuy không đến mức vượt được Đại phu nhân nhưng cũng là một mối nguy, càng miễn bàn đến di nương lão nhân như Liễu di nương.
 
Lúc đầu Tiên Y đi lên hầu hạ có chút kinh ngạc, nhìn Nhị cô nương đang đứng bên cạnh Liễu di nương kia thì đã hiểu rõ. Chớp mắt Nhị cô nương đã lớn phổng, tuy rằng giờ vẫn là tiểu cô nương, nhưng cũng đã mười bốn tuổi, dù trước kia Liễu di nương im lặng thế nào nhưng hiện giờ cũng muốn đứng ra nịnh bợ Đại phu nhân vì nữ nhi. Nếu không chờ đến khi nữ nhi lớn tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được nhà nào môn đăng hộ đối, gả cho thương nhân nhỏ cũng coi như là tạm ổn, nếu bị coi như lễ vật mà tuỳ tiện tặng cho người khác thì có khi không giữ được mạng. Chu di nương, Hàn di nương khác với Liễu di nương, hai người trước đều có nhi tử, nếu Đại phu nhân không đến mức phát rồ thì cũng sẽ không để cho nhà người khác làm hư, cùng lắm là đuổi ra khỏi phủ, thế đạo luôn khoan dung với nam tử, luôn sẽ có cơ hội sống sót. Cho nên đừng nhìn hiện giờ Tào di nương được sủng ái, chờ đến lúc ả sinh hạ hài tử, chưa nói chuyện nam nữ thì nàng ta vẫn phải vì hài tử mà cúi đầu với Đại phu nhân.
 
Liễu di nương là con trắc thất một hạ quan của Đại lão gia đưa tới, ban đầu cũng là người biết chữ, không đến nỗi thô thiển, Nhị cô nương ở cạnh cũng có quy củ. Tuy Đại phu nhân không thích các nàng nhưng vẫn giữ mặt mũi cho họ, nói hai câu cũng có thể lộ ra ý cười, mà Tằng ma ma ở phía dưới tránh bên cạnh, thoải mái hào phóng hầu hạ Đại phu nhân, làm Trần ma ma mới vào có vẻ dư thừa.
 
Tiên Y hành lễ, còn chưa đứng yên đã nghe Đại phu nhân nói: “Ngươi mang thêm một nha đầu đến chỗ Tào di nương nhìn một chút, hình như lại làm ầm ĩ. Ngươi truyền những lời ta nói, bảo nếu còn vô cớ gây rối thì cắt một nửa phân lệ ba tháng tới, dù lão gia tới cũng không thay đổi được.”

 
Loại việc này là tốn công vô ích, trong quá khứ không bao giờ tới phiên Tiên Y làm, phu nhân sai Đại nha đầu trước mặt hoặc Tú Châu thích đắc tội với người khác. Từ khi Tiên Y nhận việc đều là Đại phu nhân ban thưởng hoặc trấn an người khác, đây là công việc dễ làm nhất. Tất nhiên Trần ma ma không muốn, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng, Tiên Y cười với mẫu thân, xoay người ra ngoài. Vừa khéo hôm nay bọn nha đầu Tam đẳng đều có việc chạy chân, chỉ có hai nha đầu Tam đẳng là Tuyết Song và Vân Song đang rảnh rỗi. Tuổi Tuyết Song còn quá nhỏ, không nên mang ra ngoài, Tú Châu cũng rảnh nhưng lại cùng cấp bậc với nàng, cuối cùng nàng phải mang theo Vân Song từng bị Đại phu nhân răn dạy mà không thoải mái đi.
 
Tào di nương lăn lộn trong phủ không phải ngày một ngày hai, nhưng hình như hiện tại đặc biệt lợi hại, làm Tiên Y nổi lòng nghi ngờ. Cho nên nàng mang theo Vân Song tới cửa cũng không có đi vào, chỉ kêu một tiểu nha đầu bên trong gọi người ra. Người đi ra là Phấn Hà ngày ấy tranh chấp với Bàn Đào và làm Tiên Y tức giận, hiển nhiên nàng ta còn nhớ rõ chuyện đó nên khi nhìn thấy Tiên Y có chút lo sợ bất an, cười cáo lỗi nói là di nương đang nghỉ ngơi, không thể triệu các nàng vào.
 
Tiên Y nhíu mày, cho dù trong khoảng thời gian này Trần ma ma có chút không hoà hợp với Đại phu nhân, nhưng bà xây dựng tầm ảnh hưởng ở trong phủ từng ấy năm, làm gì có nô tỳ, hoặc thậm chí là di nương dám không cho bà sắc mặt tốt. Tuy Tào di nương kiêu căng nhưng cũng không xốc nổi đến vậy, rõ ràng nàng ta mới làm loạn đến nỗi truyền tin đến chỗ Đại phu nhân xong mà nói ngủ là ngủ nhanh như vậy, đây không phải ra oai phủ đầu với nàng thì gì? Đứng tại chỗ, Tiên Y cúi đầu nhìn một lát, liền tính truyền hết những lời Đại phu nhân nói ra ở cửa, mặc kệ nàng ta ngủ thật hay ngủ giả, ít nhất đã truyền lời cũng coi như xong việc, ai cũng không thể nói gì được nàng.
 
Nhưng vừa lúc nàng định há miệng liền nghe được Tịch Mai trong phòng hô một tiếng: “Di nương!”
 
Tiên Y vốn định đi vào theo bản năng, nhưng nàng lại tự cưỡng chế dừng bước, qua một cái chớp mắt tâm nàng đã lạnh, muốn giữ Vân Song lại thì không còn kịp. Vân Song kia tính tò mò cùng tâm địa thánh mẫu chắc chắn sẽ không bỏ mặc, trực tiếp đi vào viện, lại có một tiếng thét chói tai lớn hơn phát ra.
 
Tiên Y thở dài, vẫn muộn rồi, một giây trước nàng đã nhìn thấy cửa sổ viện có một cái roi ngựa phóng ra, roi đó nhìn vào đã biết là nam tử dùng. Lúc này dù bên trong là ai, chỉ cần là nam thì chuyện sẽ trở nên khó khăn. Nếu là Đại lão gia thì cùng lắm Đại phu nhân chỉ giận chó đánh mèo với mấy nha hoàn bà tử chứng kiến, đánh vài gậy là xong chuyện. Nhưng nếu là người khác thì chỉ sợ tất cả hạ nhân nơi này đều sẽ bị diệt khẩu vì thanh danh của Đại lão gia. Nàng không khỏi thầm hận Vân Song luôn làm điều thừa, hảo tâm là tốt, nhưng ít nhất đừng liên lụy người khác, càng đừng để lòng hiếu kỳ quấy phá, giờ thì tốt rồi, không có cách giải quyết.
 
Lòng vừa nghĩ, Tiên Y lập tức nhận ra chuyện hôm nay Tào di nương làm ầm ĩ quá mức kì lạ, nỗi sợ chết trong lòng nàng bớt đi một chút.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.