Editor: Thanh Việt
Đại lão gia ngẫm lại nhiều năm qua Đại phu nhân đều giúp đỡ lo liệu trong nhà, ngày thường do bà có của hồi môn phong phú nên khó tránh lộ ra sự cao ngạo. Bây giờ được nhìn biểu hiện kinh ngạc trên mặt Đại phu nhân, ông ta đặc biệt cảm thấy thống khoái, mặt mày đều lộ ra thần thái khó có được. Lúc đầu Đại lão gia cười không nói, bưng chén trà thong thả ung dung uống vài ngụm, sau đó cảm thấy bịt nút đủ rồi, Đại phu nhân cũng đã toát ra vài phần không kiên nhẫn, mới nói: “Lần trước Hình bộ xử phạt một tiểu quan nói chuyện hàm hồ đắc tội người phía trên, phải nộp phạt. Lúc đầu ta cũng không để ý, nhưng chuyện này lại có người đến nhờ đại cữu ca rồi hắn đến tìm ta. Tuy ta không làm chủ được việc này, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nói vài câu trước mặt thương quan.”
“Tiền này là do tiểu quan đó cấp? Hắn ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Đại phu nhân che miệng hô nhỏ, tất nhiên Hộ bộ Thượng thư phủ không thiếu chút tiền này, nhưng cũng ít lấy ra được nhiều như vậy một lần. Huống chi nhiều tiền như vậy lại đưa cho mỗi Đại lão gia, trừ ông ta ra chắc chắn phải đút thêm cho Hình bộ Thượng thư và quan viên đương trị quản việc này, thậm chí còn cả huynh trưởng của Đại phu nhân.
Đại lão gia bĩu môi, khó tránh khỏi lộ ra một tia ghen ghét nói: “Tiểu quan kia là đại phú thương phía nam, quản lý cảnh và thuyền buôn, với nhà họ đây cùng lắm chỉ là chín trâu mất một sợi lông.”
“Như vậy là có tiền nha.” Đại phu nhân cũng không phải không biết đại thương nhân Phái quốc thế nào, từng được nghe qua nhà phú khả địch quốc, thậm chí tiền triều có thương gia bị xét nhà vì quá giàu.
“Có tiền thì sao chứ?” Nghĩ đến đây Đại lão gia cảm thấy cân bằng một chút, cười nhạo nói: “Nếu không có người trong triều nâng đỡ ở giữa, chút việc nhỏ cũng có thể bị lột một lớp da.”
Đại phu nhân cũng dạt dào cảm xúc gật đầu, nhưng sau đó lo lắng nói: “Vậy thả hắn đi sao? Về sau sẽ khó giải thích.”
“Chỉ là kẻ chết thay, không phạm vào sai lầm lớn gì, đại cữu ca đã tìm nhất định sẽ không hại chúng ta. Ngay Thượng thư đại nhân cũng nhắm một mắt mở một mắt, sợ là không phải tội lớn, cùng lắm giáng làm thứ dân, đuổi khỏi kinh thành là được.” Đại lão gia cảm thấy không sao cả, không phải chưa từng làm chuyện như vậy, chỉ cần không giết người cướp của hay buôn bán lậu, tội lỗi nho nhỏ có thể hoá không, vừa lấy được tiền vừa bán cho người ta một ân tình, có gì không tốt.
Đại phu nhân nghe thấy huynh trưởng nhà mình, trong lòng cũng kiên định, tuy đại ca tư chất bình thường, không bằng phụ thân, nhưng lại là người kiên định khéo đưa đẩy, tất nhiên sẽ không làm chuyện không an toàn. Hơn nữa phụ thân vẫn còn ở phía trên nhìn, nên đây chắc cũng không phải đại sự. Có thêm một số tiền, lòng Đại phu nhân càng thoải mái, càng săn sóc Đại lão gia hơn. Đương nhiên không cần phải nói, qua một đêm, Đại lão gia và Đại phu nhân đều cảm thấy dễ chịu, cảm tình cũng trở về lúc Đại lão gia chưa phạm sai lầm. Thậm chí giữa hai người còn có không khí ngọt ngào vừa thành hôn, có thể làm Tào di nương đang hoài thai phải tạm thời ngủ đông ôm chăn khóc.
Tâm trạng Đại phu nhân sảng khoái vài ngày, nhi tử còn trong khoa khảo, hôn sự của Đại nhi tử cũng tiến hành đâu vào đấy. Các di nương trong phủ thấy số ngày lão gia ở chính phòng ngày càng nhiều mà thêm trầm mặc phục tùng, bà ta cảm thấy hết sức an nhàn. Vì thế chuyện thiếp thất của Đại cô gia lại bị Đại phu nhân đang nhàm chán nhắc tới, nhưng lúc này ánh mắt bà ta nhìn Tiên Y thêm chăm chú, bởi vì hôn sự của Tiên Y đã có một bước ngoặt khác.
Tiên Y không phải người đầu tiên nhận được tin tức, thật ra lúc nghe Triệu ma ma đến sân Đại phu nhân nàng đã có dự cảm. Lúc ấy bên cạnh còn có nha đầu khác, hoặc hâm mộ hoặc trêu ghẹo, nhưng nàng không hề có chút chờ mong hay sung sướng. Nàng biết, chỉ sợ qua ngày hôm nay hôn ước của nàng sẽ coi như không tồn tại nữa.
Bởi vì lo cho mẫu thân, Tiên Y rời thiên phòng trong vui cười của mọi người, nhưng vừa đến dưới cầu thang đã thấy Vũ Song và Lộ Song cùng đứng ở bên sân. Tiên Y liếc mắt nhìn hai người một cái, Vũ Song có chút co rúm người lại trước ánh mắt của Tiên Y, không biết nghĩ cái gì, chỉ cúi đầu chớp mắt một cái liền ngẩng đầu lên, chống chọi đối mắt với Tiên Y. Tiên Y buồn cười nhìn tấm lưng thẳng của nàng ta, giữ tự tôn đạm mạc đi qua hai người đó, không nói chuyện một câu. Đi vào cửa chính phòng, quả nhiên thấy vẻ mặt âm trầm của mẫu thân và cái mũi đỏ hồng với khuôn mặt xấu hổ của Triệu ma ma, tâm Tiên Y hơi trầm xuống, xem ra sự việc đã xong xuôi rồi.
Trần ma ma lười để ý Triệu ma ma đang miêu tả chuyện khổ, sườn mặt bà nhìn về nữ nhi đang đi tới, hốc mắt chua xót ướt át. Tại bà không biết nhìn người, cũng do bà quá tin tưởng tình cảm chủ tớ nên mới có ngày hôm nay liên luỵ nữ nhi, để nữ nhi phải chịu nhục.
“Nương.” Tiên Y làm nũng ôm lấy cánh tay mẫu thân như thường ngày, ngọt ngào nói.
Tính tình Triệu ma ma bên cạnh luôn yếu đuối, nhìn bộ dạng tươi cười của Tiên Y, trong lòng bà ta hơi nuối tiếc, nhưng nghĩ tới tin báo từ nhà đến, bà ta vốn cảm thấy chột dạ bao nhiêu lại hoá thành dũng khí bấy nhiêu. Nhi tử bà ta thực sự không thú nổi tức phụ như thế này, thì không bằng bây giờ buông tay từ sớm trước khi tương lai xảy ra chuyện xấu mặt. Hơn nữa nhi tử bà ta đã có người thương, mình không thể vì tình nghĩa tỷ muội ngày xưa mà tổn hại đến thể diện toàn gia được. Lại nói, bà ta thoái nhượng như vậy, Tiên Y phải nên cảm tạ mới đúng.
“Triệu ma ma.” Tiên Y máy móc chào hỏi, từ Triệu đại nương đã biến thành Triệu ma ma. Nước mắt Trần ma ma rớt ra, nữ bà đã biết được rồi.
Tươi cười trên mặt Triệu ma ma cứng lại, cũng không cố nói thêm gì, qua loa hai câu liền xoay người rời đi.
“Tiên Tiên, là nương không tốt…” Trần ma ma không dám rơi lệ ở cửa chính phòng, đành phải vội vàng kéo nữ nhi đến vườn sau mới dám móc khăn tay ra lau khoé mắt.
Tiên Y cảm thấy không sao cả, vốn Triệu gia lang cũng chỉ là kế sách đối phó tạm thời, nàng không có tình cảm với hắn, chỉ nghĩ là môn đăng hộ đối, không ngờ người ta có tâm tư khác. Nhưng vậy cũng tốt, thà phát hiện ra vấn đề trước hôn nhân còn hơn sau khi cưới mới biết trượng phu có ý với tiểu nha đầu dưới quyền, hơn nữa nhớ tới Tam thiếu gia Kim Phong Hoa… Không biết sao tự nhiên Tiên Y lại có thêm tự tin.
“Nương, thôi đành bỏ chuyện này đi.”
“Con đã biết? Hắn trước mặt chúng ta một vẻ, sau lưng một dạng, chính viện này ai không biết hai nhà chúng ta đã có hôn ước bằng miệng. Nhưng đến phút cuối cùng lại thay đổi muốn thú Vũ Song, chuyện… chuyện này thật là…” Trừ lúc bạn già mất sớm, cả đời Trần ma ma coi như xuôi chèo mát mái. Lúc ở với Trần phu nhân cũng được sủng ái hơn các tỷ tỷ khác, đến khi nắm giữ hậu viện cũng coi như hô mưa gọi gió nhiều năm, lại không ngờ nữ nhi của mình tài năng vượt trội lại bị ngã đau như vậy.
“Chẳng qua thấy Đại phu nhân và nương có khoảng cách, lại truyền ra lời nói không tốt, thay đổi cũng là bình thường.” Người này biết xem xét thời thế, nhìn chuẩn tâm tư Đại phu nhân, cũng biết Đại phu nhân sẽ không làm chủ cho bọn họ.
Trần ma ma cầm lòng không đặng ôm lấy nữ nhi, nức nở nói: “Sao lại tốt…Sao lại tốt chứ…”
“Không sao, sẽ không có chuyện gì!” Tiên Y an ủi mẫu thân, trong đầu không khỏi nhớ tới lời hứa hẹn của Kim Phong Hoa, tuy tính cách hắn vặn vẹo, biến thái, nhưng Tiên Y chưa thấy hắn nói dối bao giờ.
“Tiên Tiên, con thành thật nói cho nương nghe, con thật sự không muốn làm di nương người ta sao?” Trần ma ma cảm thấy con gái mình không chút để ý, lòng đột nhiên trầm xuống, vội kéo nàng ra, nghiêm nghị hỏi.
Tiên Y cười khổ, lấy chiếc khăn tay từ trong lồng ngực ra giúp mẫu thân lau mặt: “Nữ nhi là do mẫu thân dạy dỗ, người còn không hiểu bản tính con sao? Nếu nữ nhi muốn làm thiếp, ngần ấy năm nhiều cơ hội như vậy sao còn khổ sở kéo dài đến hôm nay.”
Trần ma ma nhìn thẳng vào vẻ mặt Tiên Y, không hề bỏ qua chút chi tiết nào trên mặt nàng. Đột nhiên hai vai bà buông lỏng, cúi thấp đầu xuống, tự giễu nói: “Thật là già rồi sẽ hồ đồ, người khác tính kế nữ nhi ta, ta lại tin người ta. Bọn hỗn đản kia chỉ không muốn nhìn thấy hai chúng ta tốt, sao ta lại…”
“Nương, người thành thật nói với con, có phải phu nhân đã định chuyện kia rồi không?” Tiên Y không lo lắng những cái khác, chỉ lo lắng chuyện kia hết đường cứu vãn.
Lúc này Trần ma ma không thấy kỳ quái khi nữ nhi mình biết được, bà kéo tay Tiên Y nắm chặt, trên mặt lại tỏ ra bình tĩnh: “Bây giờ Đại cô gia đã khảo thí xong rồi, dù đậu hay rớt, trong viện hắn tất nhiên sẽ phải thêm người. Nếu phu nhân và Lang trung phu nhân không đối phó với nhau, chắc chắn phải có thêm một người qua viện cô gia, nhưng lúc này…”
Hàng năm ở chính viện, nghe nhiều nhìn nhiều, Tiên Y đã lí giải ngụ ý của mẫu thân rất nhanh. Xuân Cảnh có thai bởi vì không được sủng, nhưng lúc này vì muốn ngăn chặn bà bà của Đại cô nương tặng thiếp thất từ bên ngoài tiến vào, Đại cô nương và Đại phu nhân có khả năng sẽ đưa một thiếp thất nhất lao vĩnh dật* , sợ rằng người đó cả đời sẽ không thể có con. Tuy rằng Tiên Y cảm thấy thiếp thất không nên có hài tử để kéo dài thống khổ nhưng không muốn sinh và không thể sinh là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn.
(*) Nhất lao vĩnh dật: làm một lần, yên vui suốt đời.
“Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách.” Trong nhất thời, lòng Tiên Y cũng rối loạn.
Mẫu nữ Tiên Y mặt ủ mày chau, Tằng ma ma lại ngầm đắc ý, hầu hạ Đại phu nhân cẩn thận, không quên đâm chọt Trần ma ma một cái: “Trần ma ma cũng thật là, bát tự còn chưa có một phiết* đã gặp mặt nói chuyện. Bây giờ thì tốt rồi, làm ra việc náo loạn đáng chê cười thế này, phu nhân thật thiện tâm, còn cho người qua thăm hỏi.”
*Bát tự còn chưa có một phiết: nghĩa là sự việc còn chưa thành công, giống câu “ba mươi chưa phải là tết” của Việt Nam vậy. Từ bát (八) có hai nét, nhưng bây giờ ngay cả nét đầu tiên cũng chưa viết được.
“Cũng không hoàn toàn do bà ấy làm sai, dù sao Triệu gia cũng không phải đạo lắm.” Tuy phu nhân bất mãn vì chuyện Trần ma ma không muốn để cho nữ nhi làm thiếp Đại cô gia mà qua loa định ra hôn sự với Triệu gia, nhưng dù sao cũng là lão nhân theo mình đã lâu. Mặc dù Triệu gia làm đúng ý bà ta, nhưng cũng đã đánh mặt bà ta một cái.
“Nghe nói nhi tử nhà họ muốn ra khỏi phủ kinh doanh, không thể chọc tức trước mặt phu nhân nữa.” Tằng ma ma trộm liếc mắt nhìn sắc mặt Đại phu nhân, vội thuận theo nói.
“Cái kẻ tên Vũ Song kia, không cần ở lại chính phòng nữa, đưa đến phòng giặt tẩy chờ mười tám tuổi thì đưa đến cho Triệu gia.” Đại phu nhân không thèm để ý, một câu đã định ra tiền đồ của một nha đầu. Vốn Vũ Song có hy vọng lên được nha đầu nhị đẳng, nhưng giờ lại có biến cố thì sợ phải ở phòng giặt tẩy vượt qua bốn đến năm năm nặng nề nữa.
Phu nhân không để bụng, tất nhiên Tằng ma ma sẽ không nhắc lại việc đó, chỉ là một nha đầu tam đẳng nho nhỏ, chẳng gây trở ngại gì cho đại cục cả. Người đó không đáng để Tằng ma ma chú ý: “Phu nhân, lần trước người nói cho ta gửi thư đến Trần phủ sao?”