- Tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến tình cảm của Đình Quân. Anh yên tâm!
Vẻ mặt nghiêm túc của Vương Khánh không khỏi làm Đình Huy ngạc nhiên. Anh thầm vui mừng trong lòng.
" Được rồi, tôi tin cậu. " Đình Huy mỉm cười, nhấp miếng trà nóng.
Vương Khánh lúc này thở phào một cái, nghiêm túc như vậy không phải phong cách của cậu. Khó làm quá chừng. Cậu không thèm nghĩ ngợi nữa mà chuẩn bị sẵn đôi đũa để gắp mì ăn. Bao tử nãy giờ reo tưng bừng rồi.
Đình Huy ngồi đối diện cảm thấy người con trai này thật dễ đối phó, có chút ngốc ngốc. Dường như sựt nhớ chuyện gì đó, anh dùng đũa gõ lên dĩa mì của Vương Khánh, ôn tồn nói:
" Còn chuyện này nữa, chuyện về thư ký của Đình Quân, cậu có đồng ý không?"
Sợi mì đang được gắp đến miệng thì bị tuột xuống, Vương Khánh gương mặt buồn thiu, tay sờ sờ chóp mũi:
" Chuyện đó...chuyện đó...tôi sợ tôi không làm được..."
" Thư ký của tôi sẽ hướng dẫn cậu. " Đình Huy điềm tĩnh trả lời.
" Anh chắc là ổn chứ? Tôi chỉ giỏi về pha chế thôi, mấy chuyện của công ty, sắp xếp, bày trí, hay gì gì đó tôi đều không biết một chút. " Vương Khánh mặt nhăn mày nhó, lắc đầu nguầy nguậy.
" Tôi bảo cậu làm được là làm được. " Giọng nói của anh có phần chuyển sang hạ lệnh. Đúng là vị chủ tịch đáng sợ.
Vương Khánh ngồi đối diện toát mồ hôi lạnh, không biết phải trả lời thế nào, có lẽ do quá sợ mà ăn nói lung tung:
" Bộ công ty của anh không thể tuyển ai vào làm thư ký sao mà lại phải cực lực tuyển tôi vào vậy?"
Không thể tuyển? Ý cậu là công ty tôi không ai thèm vào xin việc làm đúng chứ? Cậu...lời lẽ đã quá to gan đi?
Đình Huy trầm mặc, đũa cũng đã buông, anh đang nghĩ ngợi gì đó. Vương Khánh dường như nhận ra mình đã động chạm đến chủ tịch ác ma nên đành cúi đầu im thin thít.
" Cậu thắc mắc không sai. Lý do tôi tuyển cậu vào vị trí đó đơn giản là phụ giúp Đình Quân, giống như loại động viên tinh thần ấy với cả trông chừng nó hộ tôi nữa. "
Ách, anh nói vậy khác nào tôi như bảo mẫu của Đình Quân? Còn loại động viên tinh thần nữa? Cứ như lợi dụng tôi vào để em trai anh siêng năng đi làm ấy?
[ Vương Khánh bị tự tin quá mức rồi =)) ]
" Chuyện này Đình Quân biết chưa? "
" Cậu đồng ý thì thằng nhóc ấy sẽ biết ngay ấy mà. Sớm hay muộn thôi! " Đình Huy cười đầy ý vị thâm trường.
" Ừm...vậy ngày mai bắt đầu đi làm? " Vương Khánh chớp chớp mắt, hỏi.
" Nếu được thế thì quá tốt. " Nụ cười của Đình Huy ngày càng tươi hơn.
" Thế ngày mốt tôi sẽ bắt đầu làm việc. "
Ặc, thằng nhóc con này lời lẽ cứ trật đường trật nẻo thế. Sức chịu đựng của mình hôm nay thật phi thường nha. Đình Huy nhíu mày, thở dài:
" Ừ, khi nào tới cứ lên thẳng phòng tôi, thế nhé. Cậu cứ ngồi đây ăn đi, tôi trả luôn phần cậu. " Dứt lời Đình Huy đứng dậy trả tiền rồi rời khỏi quán.
Người anh trai này, quả thật đáng sợ.
---------------------------------
Đình Quân hôm nay tâm tình rất tốt, cả buổi sáng anh cười nói vui vẻ khiến Phi Phi có chút tò mò.
" Sao hôm nay trông anh vui thế? "
" Đang yêu. " Đình Quân sờ sờ mũi, nhếch môi.
".............. " Phi Phi nhất thời đứng ngây một chỗ. Hôm bữa nhìn hắn ta còn trông sầu đời thất tình, hôm nay lại đang yêu. Đáng ngờ.
" Này Phi Phi, cô đang thích ai đúng chứ? "
Hả? Hắn nói gì vậy? Sao hắn nhìn ra mình đang thích ai đó nhỉ?
" A ha ha...làm gì có a. " Phi Phi cười ngây ngốc, tay với lấy cốc nước uống ừng ực.
" Cứ tâm sự với tôi đi, dù sao tôi với cô cũng khá thân nhau rồi mà. Có gì tôi còn tư vấn tình cảm cho cô nữa nha. " Đình Quân chống cằm, chờ đợi Phi Phi phản ứng. Chắc chắn sẽ rất thú vị.
"...."
" Thế tôi thắc mắc điều này, làm sao để biết người đó thích mình hay không? " Phi Phi gương mặt đỏ ửng, ánh mắt không dám nhìn thẳng Đình Quân.
" Ặc, cái này...theo tôi thì người đó sẽ quan tâm, để ý, đôi khi hay hờn vô cớ. " Đình Quân nhíu mày suy nghĩ.
" Người đó lạnh lùng lắm. Làm sao để biết a? " Phi Phi ủy khuất trông đến thương.
" Lạnh lắm à? Cỡ anh trai tôi không? " Nói xong, khóe miệng nhị thiếu gia cong lên một chút.
Còn Phi Phi thì như bị một búa của thiên lôi bổ xuống đầu, toàn thân lạnh ngắt, đứng hình đến mấy giây. Lát sau, cô gái đáng thương mới từ từ khép mở miệng:
" Ừm..ha..ha...chắc chắc là gần giống chủ tịch.................. " Âm thanh câu nói ngày càng nhỏ dần.
" Cô thích Đình Huy đúng chứ? " Một câu hỏi rất thẳng thắn, đáng khen cho Đình Quân. Độ mặt dày của anh phải được tán dương rồi.
Nhát búa thứ hai bổ xuống Phi Phi làm cô muốn khóc cũng không được. Đình Quân à, anh tha tôi đi, gì mà như hỏi cung vậy? Tôi thề nếu có hành hạ tôi tôi cũng không nhận a.
Phi Phi không thèm trả lời, ném cho Đình Quân cái nhìn khinh thường rồi đứng dậy đi đến cửa. Cùng lúc đó chủ tịch Đình mở cửa đi vào.
" A! " Cú va chạm xảy ra trong chớp nhoáng, cả người Phi Phi đều nằm gọn trong lồng ngực Đình Huy. Hai người bây giờ chỉ cách nhau một lớp quần áo:v.
" Có sao không? " Đình Huy đỡ hai tay Phi Phi, giọng nói anh vẫn lạnh băng không cảm xúc. Hình như anh đang bực bội...
" Chủ tịch!! Tôi không sao... " Hơi thở của Phi Phi có chút rối loạn, tim đập cũng mãnh liệt hơn.
" Ừ. Vậy cô làm việc tiếp đi. Tôi có chuyện cần bàn với Đình Quân. " Dứt lời, Đình Huy đứng sang một bên cho Phi Phi thuận lợi rời khỏi đó.
" Ha, thần giao cách cảm chuẩn thật nha. Em cũng định gặp anh bàn một số chuyện. " Đình Quân lúc này mới chịu đứng dậy, đi sang chỗ anh trai.
" Được, em nói trước đi. " Đình Huy điềm tĩnh trả lời.
" Ừ, là chuyện công ty. Dạo gần đây, em có ghé qua trung tâm thương mại Elec City để quan sát nhân viên cùng khách hàng. Tổng thể thì mọi chuyển đều vẫn tốt. Nhân viên của tập đoàn ta phục vụ khách rất tận tình, khách hàng xem qua thì cũng hài lòng lắm. " Ngừng một chút, gương mặt Đình Quân trở nên nghiêm trọng hơn.
" Ba ngày trước, Phi Phi báo cáo lại ở quầy ăn uống xảy ra chuyện. Thực phẩm chúng ta nhập vào một nửa là bị hư hỏng. Phi Phi đã gọi cho chỗ giao thực phẩm để hỏi ra lẽ thì họ bảo chắc chắn không có chuyện đó. Lần đó chúng ta coi như bỏ qua. Nhưng hôm qua, thực phẩm bị thiêu một nửa vẫn tái diễn. Chuyện này không phải đã quá kỳ lạ đi? Trong khi họ có bằng chứng cho việc thực phẩm họ giao hoàn toàn tươi. "
" Anh nghĩ thế nào? " Đình Quân hơi nghiêng đầu dò xét ý kiến của anh trai.
" Ồ, đây cũng là chuyện anh đang suy nghĩ. Nó...khiến anh vô cùng khó chịu. " Giọng nói Đình Huy ngày càng lạnh tanh khiến em trai anh ngồi kế phải chịu đựng một luồng khí hắc ám...
" Ực...em biết anh rất khó chịu. Nhưng anh có nghĩ chuyện này có người hại chúng ta không? "
" Ừ. Anh cũng nghĩ như vậy. Mà chuyện này cứ để anh lo, em có trách nhiệm đi quan sát thu thập thông tin như vậy cũng rất đáng khen rồi.. " Dừng một chút, Đình Huy nhìn sang em trai, cười lên đầy ý vị:
" Ngày mốt anh sẽ tặng em một món quà. Coi như khen thưởng chuyện lúc nãy đi. Vậy nhé, anh đi đây."
Anh trai tặng mình quà sao? Chỉ vì chuyện mình chịu khó làm việc nên được tặng quà? Hãy nói đây là anh trai tôi đi?!!!!!!
-----------------------------------------
Tác giả: Đình nhị à, đó đích thị là anh trai của anh đấy:">.