Chiều dần buông xuống. Màu nắng như dát vàng lên chiếc thuyền buồm. Đứng tựa người vào thành tàu, Lôi Vi phóng tầm mắt ra xa. Núi sông như hòa vào làm một tạo nên một bức tranh thủy mặc đầy thơ mộng. Xa xa nàng nghe thấy tiếng nói cười. Có lẽ phía trước là một bến cảng. Vậy là thuyền lại sắp cập bến rồi. Hơn sáu ngày trôi theo dòng sông như một chiếc lá là hơn sáu ngày nàng trôi đi vô định. Ở thời đại này, số phận của nàng có lẽ sẽ giống như những chiếc lá kia, cứ trôi đi, trôi đi mà không thể nào đoán trước được điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước. Bỗng chốc nàng cảm thấy lo sợ. Ở lứa tuổi của nàng trong thời đại của nàng, nàng chỉ có mỗi việc đi học mà thôi, nàng không phải lo nghĩ nhiều đến vậy. Còn ở thời đại này mới thật sự đúng là dòng đời trôi đi vô định. Chỉ còn vài năm nữa thôi, chiến tranh sẽ xảy ra. Đến khi ấy, nàng biết sẽ đi về đâu đây?
_ Cát tiểu thư!
Chất giọng Tiểu An Tử vang lên phía sau khiến Lôi Vi thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Nàng hít một hơi đầy căng mang hương vị của gió rồi chậm rãi quay về phía sau.
_ Có chuyện gì vậy Tiểu An Tử?- Vừa mỉm cười, Lôi Vi vừa hỏi.
_ Chúng ta sắp tới Quang Dương thành rồi ạ.
_ Là bến phía trước?
_ Chính phải ạ!
_ Ta biết rồi! Vậy, ngươi vào thu xếp đồ đạc đi.
_ Nô tài...nô tài đã thu xếp trước đó rồi ạ.
_ Vậy thì tốt!- Lôi Vi gật đầu.- Khi nào thuyền cập bến chúng ta sẽ xuống.
_ Vâng! Nếu tiểu thư không có gì căn dặn, nô tài xin phép đi trước.
Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi gật đầu.
Gió mạnh lên đôi chút, đôi vai của Lôi Vi cũng theo đó mà khẽ run lên. Tử nhỏ, khả năng chịu lạnh của nàng không được tốt lắm. Chỉ cần gió hơi mạnh thôi, toàn thân nàng sẽ nhanh chóng lạnh toát. Đến mùa đông cả cơ thể nàng chả khác nào tảng băng cả. Trời vốn sinh cơ thể nàng lạnh lẽo nhưng bù lại nàng có một trái tim ấm áp, tràn đầy lạc quan. Có lẽ vì lí do này nên nàng luôn vững vàng dù ở trong môi trường, hoàn cảnh sống nào.
Bỗng nhiên một chiếc áo choàng phủ lên bờ vai khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Vội quay lại, nàng nhìn thấy Hàn Phong đang chậm rãi tiến về bên cạnh nàng.
_ Mấy ngày nay ta thấy mỗi khi trời xuống, muội lại co người lại. Người đã không khỏe, sao muội lại còn đi xa thế?
_ Không phải đâu!- Lôi Vi mỉm cười.- Là do từ nhỏ muội rất dễ bị lạnh chứ sức khỏe của muội vẫn bình thường.
Khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn, Hàn Phong đưa mắt nhìn Lôi Vi. Ánh mắt phức tạp vô cùng khiến nàng không khỏi bối rối mà vội vàng quay mặt đi.
Thấy vậy, Hàn Phong cũng thu ánh nhìn lại.
_ Vừa nãy ta có gặp Tiểu An Tử. Hắn nói, muội sẽ xuống bến phía trước.
_ Uhm!- Lôi Vi chậm rãi gật đầu.- Muội có hẹn với hữu bằng ở đó. Không biết họ đã đến chưa.
...Con thuyền chậm rãi trôi rồi dừng hẳn. Mọi người trên thuyền hết bàn tán rồi lại kéo nhau xuống thuyền. Xem chừng số người dừng chân lại Quang Dương thành này khá đông. Trong cái nắng của buổi chiều tàn, những bóng người đổ dài xuống lòng sông rộng tựa hồ như có một thế giới khác bên trong lòng nước khiến ta cảm thấy lòng sông sâu hun hút.
_ Thôi! Muội phải đi rồi!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cởi áo choàng ra.- Chiếc áo này trả lại cho huynh.
Khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn, Hàn Phong nhận lại áo nhưng rồi rất nhanh sau đó chàng lại choàng nó vào người Lôi Vi khiến nàng không khỏi ngạc nhiên.
_ Muội dễ bị lạnh đi đường lại không mang áo khoác. Muội cứ choàng vào đi cho ấm.
_ Vậy...còn huynh?
_ Ta thân nam nhi! Ta không sao!
_ Huynh làm thế này muội ngại lắm.
Vừa nói, Lôi Vi toan rút dây áo ra nhưng Hàn Phong đã kịp giữ tay nàng lại.
_ Đừng ngại! Cứ xem như là ta cho muội mượn. Khi nào gặp lại ta sẽ lấy.
_ Vậy được!- Lôi Vi mỉm cười.- Khi nào gặp lại, muội sẽ trả huynh. Hàn Phong huynh! Hẹn ngày tái ngộ.
_ Được! Hẹn ngày tái ngộ!
Nói đoạn Lôi Vi rời khỏi thuyền để lại một đôi mắt xa vời vợi đang dõi theo bóng hình của nàng. Cuộc đời tuy nói là ngắn nhưng cũng không phải là không dài. Trong suốt cuộc đời dài đằng đẳng của mình, ta sẽ gặp không biết bao nhiêu người dừng chân trong cuộc đời mình. Có những người chỉ dừng chân trong chốc lát. Có những người lại dừng chân rất lâu. Lôi Vi! Trong cuộc đời của Hàn Phong, nàng sẽ dừng chân bao lâu? Tự bản thân chàng cũng không thể nào biết được. Chàng chỉ biết rằng nàng đã vô tình để lại một dấu ấn khó phai trong tim chàng.
Có tiếng bước chân đều đều vang lên phía sau rồi sau đó dừng hẳn.
_ Ta biết ngươi định nói gì!- Vừa nói, Hàn Phong vừa ngẩng đầu lên cao nhìn màn đêm đang dần buông xuống.- Cũng đã đến lúc phải trở về.
Dứt câu Hàn Phong nhìn về phía bến tàu. Giờ, Lôi Vi chỉ còn là một cái chấm nhỏ xíu trong mắt của chàng.
_ Vi Vi! Hy vọng sớm gặp lại nàng!- Vừa nói, Hàn Phong vừa mỉm cười.
*
Con đường dài mỗi lúc một tối. Ngoại thành, đêm xuống không có lấy một bóng người khiến bầu không khí xung quanh vừa có cảm giác u tịch lại vừa lạnh lẽo. Đi men theo lối nhỏ, Lôi Vi cố nhìn mọi vật xung quanh thật tỏ tường.
_ Tiểu An Tử!- Vừa đi, Lôi Vi vừa gọi.- Ngươi nói gần đây có khách điếm, sao đi mãi chẳng tới thế?
_ Nô tài cũng không rõ nữa!- Vừa nhìn quanh, Tiểu An Tử vừa lo lắng nói.- Trời tối quá nên nô tài...nô tài nhìn không rõ.
_ Hả?- Lôi Vi hoảng hốt quay lại nhìn Tiểu An Tử.- Ngươi...ngươi nói thật hay đùa đấy?
_ Ngươi đừng hở ra một cái là xin ta tha mạng nữa được không?- Lôi Vi thở dài ngao ngán.- Trời tối thế này nhìn cái gì cũng không rõ cả. Có lẽ tối nay chúng ta không tìm được khách điếm nào đâu.
_ Vậy phải làm sao ạ?
_ Thì đành nghỉ ở đây chứ sao. Ngươi đi tìm một ít cây khô lại đây đốt lửa lên. Ta qua bên hồ kia tìm vài con cá.
_ Nô tài tuân lệnh!
Dứt câu, Tiểu An Tử vội quay đi nhưng đi được vài bước hắn lại vội vàng quay lại.
_ Tay nải của tiểu thư...
Lôi Vi khẽ chau mày nghĩ ngợi dù Tiểu An Tử là thân tin của Phúc Khải nhưng đồ của nàng đối với họ là những thứ đồ lạ lẫm nên nàng không thể tin tưởng tuyệt đối được.
_ Ngươi cứ để trên phiến đá kia cho ta!- Vừa nói, Lôi Vi vừa chỉ tay về phía đá gần đó.
Đặt xong tay nải xuống phiến đá, Tiểu An Tử quay lại nói với Lôi Vi:
_ Trời tối xin tiểu thư cẩn thận.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ gật đầu. Lúc này Tiểu An Tử mới yên tâm đi hẳn. Dõi theo hắn một đỗi, nàng chậm rãi mở chiếc áo khoác ra đặt lên phiến đá vừa nãy rồi vội tìm cho mình một cành cây dài và chắc sau đó lấy đoản đao ra rồi vót phần đầu cho thật nhọn.
_ Trời tối thế này hy vọng đừng đâm trúng chân.- Vừa vót, Lôi Vi vừa thầm ai oán.- Sao nhìn mình giống như người thời nguyên thủy thế nhỉ? Ơ! Mình phải hơn chứ! Haizzz!!! Thiệt tình! Sao lại cập bến vào buổi tối cơ chứ?
Đang mải miết vót chợt Lôi Vi thấy lạnh cả sống lưng. Tay cầm chắc đoản đao, nàng bắt đầu vót chậm lại. Nhưng khi nàng kịp quay lại để hiểu chuyện gì, một mùi hương đã bay xộc vào mũi nàng khiến nàng lịm đi. Còn sót lại chút mẫu lý trí cuối cùng, nàng biết được mình vừa bị trúng thuốc mê.
..........................
Tiếng cười nói vẳng vẳng xa gần khiến Lôi Vi dần lấy lại được từng chút ý thức. Nàng cố gắng mở mắt nhưng không tài nào mở ra được. Không rõ mình đang ở đâu nhưng nàng biết chắc mình đang ở trên một con thuyền. Bởi cái cảm giác tròng trành của sóng nước lại quay về.
_ Thế nào rồi?
Một giọng nữ cao chậm rãi cất lên. Nghe ngữ khí có vẻ như người này đã đứng tuổi. Nàng cố mở mắt ra để nhìn cho rõ nhưng vì tác dụng của thuốc mê vẫn còn nên mọi hình ảnh trong mắt nàng hãy còn mờ.
_ Hội trưởng! Đã chuẩn bị xong cả rồi.
_ Tốt! Hãy thông báo cho bên đó biết để chuẩn bị hành động.
_ Rõ!
_ Nhớ phải mềm mỏng với chúng. Về lâu dài, chúng ta vẫn cần đến bọn thương buôn bên đó.
Qua những gì bọn chúng nói với nhau, Lôi Vi biết được rằng nàng đang ở trên một chiếc thuyền buôn của một thương hội. Bọn thương hội này bắt cóc nàng nhằm mục đích gì? Tự đặt cho mình câu hỏi để rồi tự giật mình trả lời. Quang Dương thương hội! Cái tên ấy lập tức hiện rõ trong đầu nàng. Vậy là nàng vẫn đang ở thành Quang Dương. Làm thế nào để thoát thân được đây.
Có tiếng bước chân qua lại khiến Lôi Vi không khỏi giật mình hoảng sợ. Kế tiếp, nàng nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, tiếng cười nói...tất cả mọi thứ tạp âm lọt vào tai nàng khiến nàng thất kinh hoàng sợ mà liên tưởng tới những tay cướp biển trong bộ phim Cướp biển vùng Caribe. Trong phút chốc tim nàng tăng nhịp rồi ngất đi lúc nào chẳng hay.
*
"_ Vương gia! Vương gia!
Lôi Vi chậm rãi tiến bước về phía Phúc Tuần khiến chàng không khỏi ngạc nhiên. Ngạc nhiên bởi bộ dạng lúc này của nàng. Nàng khoác trên mình bộ Nguyệt y chàng tặng hôm nào nhưng bộ đồ ấy đã rách rưới từ khi nào, tóc tai nàng rối bù và toàn thân nàng hằn đầy những vết thương.
_ Vi Nhi! Vi Nhi! Nàng gặp phải chuyện gì?
_ Vương gia! Hãy cứu tiểu nữ!
_ Vi Nhi! Kẻ nào...kẻ nào đã khiến nàng bị như thế này?
_ Hãy cứu tiểu nữ! Hãy cứu tiểu nữ!
Cứ thế hình ảnh của Lôi Vi mờ dần, mờ dần trong mắt của Phúc Tuần. Rồi chẳng mấy chốc nàng biến mất và để lại cho chàng một nỗi sợ đang mỗi lúc một tăng lên. Sương dăng dày dần khiến chàng không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh.
_ Vi Nhi! Vi Nhi! Nàng ở đâu? Nói cho ta biết đi! Vi Nhi! Vi Nhi!"
Choàng tỉnh giấc, Phúc Tuần vội ngồi dậy. Cả tấm lưng của chàng đã ướt đẫm mồ hồi từ khi nào. Thở ra những hơi thở có phần khó khăn, chàng đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.
_ Ta không sao!- Cố lấy lại bình tĩnh, Phúc Tuần chậm rãi nói.- Chỉ là ta nằm mơ nên nhất thời kêu lên thôi. Ngươi lui ra đi!
_ Dạ!
Đợi tiếng bước chân của Tiểu Đậu Tử xa dần, Phúc Tuần mới rời khỏi giường tiến về phía cửa sổ. Trăng hôm nay sáng đẹp nhưng lại bị bao phủ bởi một áng mây đen. Nó dường như báo hiệu cho chàng biết rằng, chờ đợi chàng phía trước là một cơn giông tố. Chợt nhớ đến những gì vừa nhìn thấy trong giấc mơ, lòng chàng nhanh chóng ngập trong nỗi lo lắng.
_ Vi Nhi! Xin nàng hãy cho ta biết rằng nàng vẫn bình an. Rằng những gì ta vừa nhìn thấy không phải là chân thật.
*
Ba ngày! Kể từ khi tỉnh lại sau cơn ngất vì sợ, đây là ngày thứ ba Lôi Vi bị nhốt trên thuyền. Ban đầu nàng nghĩ rằng đây thuyền của thương hội Quang Dương. Nhưng không! Đây là thuyền của một thương hội khác, một thương hội của vùng biên giới phía Nam, thương hội Khải Phát. Tại sao bọn chúng lại bắt cóc nàng quả là một điều khó hiểu.
Ba ngày trôi qua, Lôi Vi bị nhốt trong một căn phòng tối. Ngoài trừ việc đem nước đến cho nàng uống để duy trì sự sống ra, còn bọn chúng không cho nàng ăn bất kỳ thứ gì. Ba ngày trôi qua sợi dây trói mỗi lúc một quấn chặt lấy thân hình nàng khiến nàng đau ê ẩm khắp mình mảy. Ba ngày trôi qua cũng là khoảng thời gian nàng cố gắng để tinh thần của mình không bị khủng hoảng. Bởi có nằm mơ nàng cũng không ngờ được rằng có ngày nàng lại bị bắt cóc. Và ba ngày bị nhốt là ba ngày nàng kiên nhẫn chờ thời cơ để thoát thân.
Chăm chú nhìn vào khe cửa hẹp, một ít ánh sáng phát ra từ ngọn đèn bên ngoài giúp Lôi Vi biết được rằng đám người làm đã đi ăn cả rồi. Trong cái im ắng nàng nghe thấy tiếng hò reo rất nhỏ từ xa vọng tới chứng tỏ bọn chúng vẫn còn đang say sưa với bữa ăn của mình. Nhân cơ hội, nàng cạ hai tay mình nhanh hơn vào cạnh của một tấm ván gỗ dựng đứng.
"Bựt", trong bóng tối tiếng dây thừng bị đứt khẽ kêu lên một âm thanh rất nhỏ. Lôi Vi khẽ thở phào. Nàng cố lê cả thân người đang sắp kiệt sức của mình đến bên cánh cửa. Không thể đi được thì lết. Không thể lết được thì bò. Bằng mọi giá nàng phải thoát khỏi nơi quỷ quái này. Nghĩ vậy, nàng cố gắng dùng lý trí của mình để chống chọi, để phản kháng lại hoàn cảnh hiện tại. Cố hết sức, cuối cùng nàng cũng tới nơi và đẩy cánh cửa ra.
Bám vào thành cửa, Lôi Vi cố đứng lên để hoạt động gân cốt. Nhưng vì sức chẳng còn bao nhiêu nên nàng không thể để phí nó được. Vì vậy nàng vội men theo lối nhỏ để tìm nơi xuống thuyền. Nhưng ngay đầu tàu, bọn người làm vẫn đang tụ tập chè chén còn chưa kể các khoang của tàu đều sáng đèn. Ấy là còn chưa nói đến giờ nàng chả còn sức đâu để mà chạy thoát nữa.
Thoáng thấy một thiếu nữ trong bộ trang phục của một bộ tộc phía Nam, tay bưng một khay đồ đang tiếng về phía mình. Lôi Vi vội vàng tìm chỗ nấp. Chờ nàng ta đến gần nàng vội dùng cây gỗ đánh vào gáy nàng ta rồi kéo nàng ta vào nhà kho.
_ Thật xin lỗi! Tôi làm thế này cũng là vì bất đắc dĩ.- Vừa nói, Lôi Vi vừa thay đồ.- Tôi không muốn chưa về đến nhà đã phải bỏ mạng nơi đất khách.
Hít môt hơi đầy căng để lấy lại khí lực, Lôi Vi chậm rãi ngồi xuống mặc bộ đồ của mình cho nữ tử kia sau đó nàng trói nàng ta lại.
_ Thành thật xin lỗi! Nhưng tôi không còn cách nào khác.
Dứt câu, Lôi Vi nhét nùi giẻ vào miệng nàng ta rồi bưng khay đồ lên, sau đó vội vàng rời đi. Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa nàng đã nhìn thấy một người đàn ông to béo đang tiến về phía nàng khiến nàng không khỏi giật mình. Vội đeo mạn che lên, nàng nhanh chóng rời đi.
_ A Sa!- Người đàn ông to béo cất tiếng gọi.
Lôi Vi đứng sững người nhưng rồi nàng cũng phải quay lại. Cố hít một hơi thật lâu, nàng lấy lại bình tĩnh.
_ Có tiểu nữ!- Lôi Vi cố tình làm cho chất giọng của mình khàn đi.
_ Tiếng của ngươi bị sao thế?- Người đàn ông to béo nhăn trán nghi ngờ.
_ Dạ! Tiếng của tiểu nữ bị khàn ạ.- Vừa nói, Lôi Vi vừa giả vờ ho.- Chắc có lẽ thời tiết ở đây không thích hợp với tiểu nữ.
_ Thôi không lằng nhằng nữa! Hội trưởng chờ ngươi đem thức ăn từ nãy giờ đấy. Nhanh lên thôi!
_ Vâng! Tiểu nữ đi ngay!
Dứt câu Lôi Vi vội bước theo người đàn ông to béo đó mà trong lòng không khỏi lo lắng. Vốn nàng muốn tìm đường trốn thoát khỏi nơi đây nhưng không ngờ lại bị gã ta bắt gặp. Đúng là xúi quẩy! Giờ có muốn trốn cũng không trốn được nữa. Nếu lỡ bị lộ ra nàng sẽ chết chắc. Quả đúng là ngàn cân treo sợi tóc. Giờ chỉ còn cách uy hiếp hắn mới mong thoát thân. Vừa đi, nàng vừa liếc nhìn xung quanh rồi chầm chầm đưa một tay lên để rút cây trâm ra. Nhưng người đàn ông đó bất ngờ dừng lại.
_ Tới rồi! Ngươi vào đi!- Vừa quay lại, người đàn ông đó chậm rãi nói.
_ Dạ vâng!
_ A Sa! Hãy nhớ cho rõ, tính mạng của gia đình ngươi đang nằm trong tay bọn ta. Nếu ngươi dám tìm cách bỏ trốn thì đừng có trách bọn ta độc ác. Vào đi!
Nghe thấy người đàn ông đó nói vậy Lôi Vi không khỏi thất kinh khi nghĩ đến việc cả nhà nữ tử ấy sẽ không được yên thân. Nếu lỡ vì nàng bỏ trốn mà gia đình nàng ta bị liên lụy, chẳng phải nàng đã gây tội lỗi rồi hay sao?
_ Ngươi mau vào đi!
Bị người đàn ông khi giục, Lôi Vi vội vàng gật đầu và tiến vào bên trong với sự lo lắng và sợ hãi. Nhưng...biết đâu đây là cơ hội duy nhất để nàng tìm ra được manh mối gì đó. Về lí do tại sao nàng bị bắt.