Thả tín điểu đi, Phúc Tuần hé nở một nụ cười. Cuối cùng mọi chuyện cũng đã được giải quyết rồi. Giờ việc còn lại là chờ đợi và chuẩn bị thực hiện kế hoạch. Đã đến lúc rồi và chàng muốn đưa mọi chuyện ra ánh sáng. Chỉ có như vậy chàng mới có thể tiến lên nắm lấy điều mình mong muốn.
_ Vương gia!- Tiếng Tiểu An Tử từ sau vọng lên.- Canh gà hầm đã chuẩn bị xong rồi.
Chậm rãi mở nắp ra xem, Phúc Tuần gật gù.
_ Được rồi! Ngươi mang đi đi! Và hãy đem đến cho nàng ấy tin tức tốt đẹp.
Hiểu ý, Tiểu An Tử cúi đầu để tuân mệnh và cũng để giấu đi một nụ cười thật tươi rồi quay người bước đi.
*
Chỉ còn hai ngày nữa cuộc thi thăng cấp sẽ bắt đầu vậy mà giờ này Lôi Vi vẫn chưa chọn được bài múa phù hợp với mình. Lướt Ipad xem hết các clip ghi lại những bài múa của Hạ Huyền, nàng không khỏi thở dài. Mới "vào nghề" nàng làm sao có thể múa được những động tác khó như chị của mình được. Lại chưa nói đến sức của nàng bây giờ không được tốt cho lắm.
Còn nhớ tám ngày trước, Nhân Chính phủ thả Lôi Vi ra vì nàng có chứng cứ ngoại phạm thêm vào đó họ cũng không có chứng cứ để buộc tội nàng. Vừa về đến Xuân Hoa viện, ngay đêm hôm ấy nàng lên cơn sốt và mê man năm ngày liền. Quân Đài và Đồng Thảo phải thay phiên nhau chăm sóc nàng trong khi đó sức khỏe của họ vẫn chưa bình phục hoàn toàn. Nhớ lại chuyện này, nàng lại cảm thấy áy náy vô cùng. Sau khi tỉnh lại nàng phải nằm trên giường hai ngày nữa nên thời gian luyện tập của nàng bị rút ngắn trầm trọng. Vì vậy, bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải luyện tập thật chăm chỉ để lọt qua kỳ thi này. Công sức luyện tập gần hai tháng trời không thể để trôi sông trôi bể được. Nghĩ vậy, nàng càng hạ quyết tâm hơn.
Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi dựa đầu vào gốc cây. Với tình hình như thế này, xem ra mọi việc sẽ không khả quan cho lắm. Nhưng chưa đến phút cuối cùng, nàng tuyệt không bỏ cuộc. Không thể dùng những bài múa của Hạ Huyền nhưng nàng có thể cắt ghép những động tác trong các bài múa đó lại với nhau chỉ cần hợp lý và đúng nhịp là ổn. Nghĩ vậy, nàng hít một hơi thật sâu rồi đứng lên và bắt đầu luyện tập. Không còn nhiều thời gian cho nàng nữa. Trong hai ngày tới nàng buộc phải hoàn thành một bài múa để tham dự kỳ thi. Cứ thế nàng miệt mài tập luyện mà không để ý rằng trời đã bắt đầu tối.
...Chậm rãi hạ đôi tay xuống, Lôi Vi khẽ thở ra. Tập luyện không ngừng nghĩ trong nhiều giờ liền khiến toàn thân nàng bắt đầu mỏi mệt. Sương đêm đang dần xuống trong khi người nàng đang đẫm mồ hôi.
_ Nàng nên nghỉ ngơi thôi! Mới khỏe lại đừng tập quá sức.
Chất giọng quen thuộc vang lên sau lưng khiến Lôi Vi không khỏi khó chịu. Quay ngoắt về phía sau, nàng nhìn người đối diện với đôi mắt đầy tức giận.
_ Tôi có chết cũng không cần anh quan tâm.
_ Đang giận ta vì ta không tới thăm nàng phải không?- Chất giọng của Phúc Tuần đầy buồn bã.
_ Nhờ có sự vụ này tôi mới hiểu được lòng dạ người ta.
Dứt câu Lôi Vi rảo bước đi. Nhìn thấy tên cuồng thư này, nàng thật không chịu nổi. Chi bằng nàng đi chỗ khác còn hơn.
_ Khoan đã!
Bực mình quay lại, Lôi Vi trừng mắt nhìn người đối diện.
_ Anh muốn gì?
Khẽ thở ra, vừa tiến về phía Lôi Vi, Phúc Tuần vừa chậm rãi rút khăn từ trong tay áo ra và nhẹ nhàng lau mặt cho nàng. Hành động này khiến nàng không khỏi bất ngờ.
_ Luyện tập vất vả thế mồ hôi vả ra nhiều không tốt cho sức khỏe của nàng đâu. Vừa mới khỏe lại, nàng đừng cố gắng quá. Việc gì cũng có cách giải quyết cả vậy nên giờ quan trọng nhất là nàng phải giữ gìn sức khỏe.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa cởi áo choàng ra choàng cho Lôi Vi.- Sương bắt đầu rơi rồi, nàng lại không quen chịu lạnh nên choàng áo ta vào đi. Sau này, khi ra ngoài nhớ choàng nó vào phòng khi về muộn còn có áo để giữ ấm. Còn nữa, nàng mới khỏe lại, nên đừng nên tắm nước lạnh, không tốt đâu.
Hàng loạt những hành động kỳ lạ của Sước Xuyên khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Nàng như sốc toàn tập trước những gì vừa xảy ra với mình. Nàng thật không hiểu được hôm nay hắn bị làm sao. Tại sao lại có những hành động kỳ lạ như thế? Nhưng phải công nhận một điều rằng những gì hắn vừa làm đã hạ hỏa nàng khá tốt. Giờ ngoài sự ngạc nhiên ra, nàng còn cảm nhận được sự ấm áp. Thế nhưng chưa hiểu được nguyên do của cảm nhận ấy, hắn đã quay lưng bước đi khiến nàng không khỏi tiếc nuối. Được quá nhiều nam nhân ân cần quan tâm, nàng thật không biết mình dành tình cảm cho ai. Không hề cố tình nhưng tính cách hiện đại của nàng xem ra đã thu hút những cây si thời cổ đại mất rồi. Sự quan tâm của họ khiến nàng cảm thấy ấm áp và được bảo bọc giữa thế giới đầy xa lạ. Nhưng nàng chỉ có một trái tim. Và trái tim nàng đã có một bóng hình. Nàng nên làm gì đây?
_ Vi Nhi!
Hắn gọi tên nàng khiến nàng thoát ra những suy nghĩ hỗn độn. Vội ngước nhìn nàng thấy hắn đã dừng chân và quay đầu lại từ bao giờ.
_ Nàng vẫn còn nhớ tên của ta chứ?
Câu hỏi khiến Lôi Vi không khỏi khó hiểu. Rốt cuộc con người ấy đang úp mở điều gì? Hay là hắn có điều gì muốn nói cho nàng biết?
_ Nhớ!- Lôi Vi chậm rãi trả lời.
_ Ta không muốn giải thích bất cứ điều gì vào lúc này cả. Ta mong nàng có thể kiên nhẫn chờ đợi. Đến khi đó ta sẽ cho nàng biết tại sao ta không vào ngục của Nhân Chính phủ thăm nàng.
Dứt câu Phúc Tuần quay đi. Lần này chàng đi hẳn. Lòng chàng lúc này đầy những tâm trạng. Đau lòng. Buồn. Vui. Hồi hộp. Lo lắng...Chúng như đan xen vào nhau, quyện hòa vào nhau tạo nên một thứ cảm xúc từ trước đến nay chàng chưa hề trải qua.
Lôi Vi vẫn đứng đó ngẩn ngơ. Nàng thực sự không hiểu lắm về những gì người đó nói. Chỉ biết rằng con người ấy đang giấu nàng một chuyện. Và giờ, người đó rất muốn nói nhưng lại chưa phải lúc. Rốt cuộc đó là chuyện gì? Nó có quan trọng hay không?
Vừa bước đi Lôi Vi vừa miên man nghĩ mãi. Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nàng. Tuy nàng không thông minh nhưng cũng không đến nổi ngốc, không hiểu chuyện song những gì hắn vừa nói nàng thật sự không thể nào hiểu được. Người cố đại thật sự khó hiểu. Toàn nói chuyện theo kiểu bóng gió xa xôi. Đúng là nàng không hợp để sống ở thời đại này. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy bực mình.
Dừng chân trước một điếm nghỉ, Lôi Vi nhẹ nhàng kéo áo choàng vào. Một mùi hương đầy nam tính bay vào mũi nàng. Gió nhè nhẹ thổi càng khiến mùi hương ấy như quấn chặt lấy nàng khiến nàng không thể nào cưỡng lại nó. Nàng còn nhớ rất rõ có lần nàng trút bầu tâm sự với Sước Xuyên bên bờ hồ, nơi nàng vẫn thường hay tập múa, hắn đã nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy bờ vai của nàng. Vòng tay ấy thật ấm áp và vững chải. Giờ, dường như vòng tay ấy vẫn đang ôm nàng. Một người hay trêu chọc nàng, khiến nàng không ít lần nổi giận, một người có phần vô tâm...tại sao trong lúc này nàng lại nhớ đến. Những câu nói của người đó chợt hiện rõ trong đầu nàng từng chữ một. Tuy toàn là những câu nói ngông cuồng, hoang đường nhưng lại khiến nàng an tâm. Song nào chỉ có mình người ấy để lộ tấm chân tình của mình với nàng...Trong đời người sẽ có ít nhất một lần ta phải đứng trước sự chọn lựa và ta chỉ có thể chọn một. Nàng nên làm gì bởi trong tình cảm sự lựa chọn quả thật rất khó khăn.
Vũ Linh từng nói với nàng hãy nghe theo trái tim. Nhưng trái tim nàng lại thích cả ba. Đối với Phúc Hoằng, nàng thích chàng bởi chàng đem đến cho nàng sự trưởng thành chín chắn, bên cạnh chàng nàng có cảm giác được bảo vệ. Đối với Sước Xuyên, hắn đem đến cho nàng những niềm vui, tuy rằng hai người cãi nhau rất nhiều nhưng nàng thấy rất thoải mái, bên cạnh hắn nàng cảm thấy vui vô cùng. Còn đối với Phúc Khải, chàng đem đến cho nàng sự thích thú, bên cạnh chàng nàng nhớ lại tuổi học trò của mình. Mỗi người nàng thích một kiểu khác nhau. Đúng vậy! Chính là như thế! Ở tuổi của nàng, vẫn còn sớm để nói đến chuyện yêu đương dù rằng ở thời đại nàng, yêu sớm không hề hiếm. Nhưng...ở tuổi họ, nói chuyện yêu đương là chuyện hết sức bình thường.
_ Á!
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Lôi Vi đã thấy mình lăn từ trên điếm nghỉ xuống. Toàn thân nàng đau ê ẩm, nhất là phần chân. Vì bị ngã bất ngờ nên nàng đứng không vững, thành ra lúc này có lẽ chân nàng đã bị trẹo hoặc đã bị bong rồi cũng nên. Cố gắng ngồi dậy, nàng lờ mờ thấy một bóng đen đang chạy đi. Giờ nhớ lại, nàng mới để ý đến lúc nãy dường như có người đã xô nàng xuống. Rốt cuộc trong cung này, ngoài Tú Đình ra nàng đã đắc tội với ai khiến nàng liên tiếp gặp "xui xẻo". Cố gắng đứng lên nhưng không được, nàng khóc không ra nước mắt. Công sức tập luyện bao lâu, nay đã có chút thành quả, giờ nó lại có nguy cơ đổ sông đổ bể. Rốt cuộc là ai không hại nàng không được?
*
_ Cát Lôi Vi! Đạt
Buổi thi lý thuyết cuối cùng cũng kết thúc. Nhờ có sự giúp đỡ chỉ dạy của Sước Xuyên cuối cùng Lôi Vi cũng vượt qua nó một cách dễ dàng. Sau đợt này, số chữ nàng có thể đọc và viết được cũng đã tăng lên đáng kể. Hít một hơi đầy căng, nàng tiến về phía thành hồ rồi ngồi xuống. Bàn chân trái của nàng bắt đầu lên cơn đau. Sau buổi tối hôm ấy chân nàng sưng to, tuy nhiên vì không phải bong gân nên không có gì đáng ngại. Chỉ có điều vì sưng to nên nàng không được đi lại. Song hai ngày nay nàng lại bắt nó hoạt động quá sức nên chân đã sưng lại càng sưng hơn. Chiều nay nàng phải thi múa, Một bài múa không quá dài, chỉ khoảng từ 4 đến 5 phút theo đơn vị đo thời gian ở thời đại của nàng, nên nàng hy vọng có thể cầm cự được cho đến khi hết bài.
Để chuẩn bị cho màn múa của mình, Lôi Vi đã phải nhờ đến sự giúp đỡ của Quân Đài. Sau khi chọn bài xong, nàng chơi bài ấy bằng cổ cầm một lần cho Quân Đài xem. Cuối cùng, cả hai ráp phần nhạc và phần múa lại với nhau. Đây là công đoạn vất vả nhất cho cả nàng và Quân Đài vì cả hai phải hiểu ý cũng như ăn khớp với nhau trong từng giai điệu, từng động tác. Luyện tập miệt mài trong hai ngày, cuối cùng cũng đã xong. Giờ chỉ cần biểu diễn một lần nữa thôi.
Nhắc tới bản nhạc Lôi Vi chọn để múa, Đồng Thảo và Quân Đài đều không khỏi ngạc nhiên. Ngạc nhiên bởi giai điệu lạ lẫm, họ chưa nghe bao giờ. Và họ cũng không thể ngờ rằng nàng lại có thể chơi được cổ cầm. Nói đến đây nàng có chút tự cao vì ở thời đại của mình, số người biết chơi cổ cầm có thể đếm được trên đầu ngón tay. Biết chơi đã hiếm, chơi hay lại càng hiếm hơn. Và người truyền thụ cho nàng để nàng có thể chơi hay được như vậy chính là bà nội của nàng. Còn nhớ thời gian đầu, ba mẹ nàng làm việc tại một bệnh viện địa phương ở quê nên cả nhà đều ở nhà nội. Mỗi tối, bà nội của nàng lại lấy cổ cầm ra chơi. Ông nội nàng cũng lấy sáo ra hợp âm. Nàng còn nhớ rất rõ những đêm dưới ánh trăng tròn trong vắt một màu, ba anh chị em nàng lại ngồi im lặng nghe ông bà tấu những khúc nhạc xưa cũ. Chính điều đó đã truyền cảm hứng cho nàng, khiến nàng muốn học cổ cầm. Và bà nội nàng đã tận tâm chỉ dạy cho nàng từng li từng tí một. Sau này khi cả nhà chuyển lên thành phố sống, khi bà nàng mất đi, khi nàng được ba mẹ cho đi học múa với Hạ Huyền, khi tài năng hội hoạ của nàng phát triển, nàng vẫn luyện tập cổ cầm hằng ngày. Luyện tập để có thể đàn hay hơn, luyện tập để nhớ về bà của mình.
Bà của nàng từng nói chỉ cần nàng chăm chỉ luyện tập nàng sẽ đàn rất hay. Mười năm trôi qua nàng vẫn miệt mài luyện tập. Đến giờ tuy không thể nói là hay nhưng khi nhìn ánh mắt trầm trồ của Quân Đài, nàng không khỏi tự cảm thấy hài lòng. Còn nói về bản nhạc nàng chọn đó là một bài hát trong một bộ phim cổ trang nàng đã từng xem cách đây khoảng hai năm. Khi giai điệu ấy vừa ngân lên nàng đã ấn tượng sâu sắc. Và lời của bài hát, có lẽ phần nào nói được tâm trạng của nàng lúc này...
"Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới thôi lưu lệ?
Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới hết đau nhói con tim?
Khóe mắt thiếp xanh xao tiều tụy
Nhưng biết có ai hiểu thấu?"
Nơi đất khách có chỗ nào cho nàng có thể nương tựa? Chỉ cần nghĩ đến thôi sống mũi Lôi Vi lại cay cay. Kinh qua việc sinh tử, kinh qua chốn ngục tù, giờ nàng đã hiểu rõ hơn về thời đại này rất nhiều. Nàng ước giờ mình được ở nhà biết bao. Ở nhà nàng sẽ chẳng phải lo lắng bất kỳ điều gì, nàng sẽ chẳng phải bị cuốn vào vòng sinh tử...
Chốn này nàng phải đối mặt với quá nhiều chuyện. Sinh tử đã đành ngay cả tình cảm cũng khiến nàng không khỏi lo sợ. Nên cự tuyệt ai nên đáp trả ai nào đâu phải chuyện dễ dàng. Sợ đi sai một bước, điện Diêm La sẽ ở ngay trước mắt...
_ Thì ra muội ngồi ở đây!
Tiếng Đồng Thảo cất lên khiến Lôi Vi không khỏi giật mình mà thoát ra những dòng suy nghĩ của mình.
_ Sao muội không về viện ăn trưa mà lại ngồi đây?
_ Ngồi ở đây để khỏi trễ giờ.- Chất giọng của Lôi Vi đầy bông đùa.- Hơn nữa chân muội vẫn đang sưng, nên phải giữ để còn thi.
_ Muội nói cũng đúng! Phương pháp ngâm chân Hinh Thân vương chỉ rất tốt. Chỉ cần làm theo là chân muội sẽ nhanh chóng bình phục và mềm mại thôi.
Không nói gì, Lôi Vi nở một nụ cười.
_ Nào!- Vừa nói Đồng Thảo vừa đặt hộp gỗ xuống.- Ăn chút gì đi để tý nữa có sức mà thi. Quân Đài tỷ nói tý nữa sẽ sang ngay.
_ Uhm! Muội biết rồi! Cảm ơn tỷ!
Dứt câu, cả Lôi Vi và Đồng Thảo vui vẻ ăn bữa trưa của mình mà không để ý rằng bên ngoài cửa có người đang lén nhìn mình...
Nắng chiều dần trải đều trên các mái ngói, trên mặt hồ, trên từng ngọn cỏ. Ngồi tựa người vào cây cột của một điếm nghỉ giữa hồ, Lôi Vi đưa mắt hướng về nơi đang diễn ra phần thi múa. Phải còn rất lâu nữa mới đến lượt của nàng nên nàng muốn có một tâm trạng thoải mái nhất, bĩnh tĩnh nhất để bước vào một phần thi của mình.
Trên các, các Học sự vây quanh chăm chú theo dõi. Một màu trắng tựa mây như tràn ngập cả các. Trong nắng chiều những tà áo ấy càng trở nên lung linh, mơ hồ khiến ta có cảm giác họ là những tiên nữ nơi Dao Trì. Những con người ấy, qua kỳ thi này sẽ có người ở lại và sẽ có người phải ra đi. Nàng chỉ mới học tập chung với họ chưa được hai tháng nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác tiếc nuối. Tuy nghĩ thế, nhưng ngay cả nàng cũng không biết bản thân mình sẽ đi về đâu. Nếu đạt, nàng sẽ ở lại nơi này và những chuỗi ngày tiếp sau đó, nàng tin rằng đó sẽ là những chuỗi ngày vô cùng mệt mỏi vì phải đề phòng cảnh giác. Một cuộc sống như vậy thật không phù hợp với tính cách của nàng tý nào. Song nếu thua, nàng biết phải đối diện với Thiên Phương Công chúa thế nào đây? Càng nghĩ lòng nàng càng rối.
Quay về phía mặt hồ sen, Lôi Vi hít một hơi thật sâu để có thể tĩnh tâm trở lại. Giờ nàng không nên nghĩ ngợi bất kỳ điều gì cả. Nàng cần tập trung tinh thần lẫn sức lực cho phần thi của mình. Đúng chỉ cần nàng thể hiện hết sự cố gắng của bản thân là sẽ ổn.
_ Lôi Vi!- Đặt nhẹ bàn tay lên vai Lôi Vi, Quân Đài khẽ gọi.
_ Quân Đài tỷ!- Lôi Vi nhỏe cười.
_ Gần tới lượt muội rồi. Chúng ta vào thôi!
Vừa gật đầu, Lôi Vi vừa đứng lên. Vì chân vẫn còn đau nên nàng phải tựa vào Quân Đài và để nàng ấy dìu đi.
_ Muội không muốn phụ lòng của Công chúa nên không thể không gắng được. Tỷ yên tâm! Muội sẽ không sao đâu!
Vừa đi cả hai vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã đến các. Khi họ vừa đến các, một Học sự cũng vừa kết thúc phần thi của mình. Thoáng nhìn qua gương mặt đó nàng biết rằng Học sự đó xếp trên mình một người. Vậy là chỉ còn một bài nữa sẽ đến lượt nàng. Là người đã đi thi nhiều lần nhưng những kỳ thi ở thời hiện đại thật sự không gây áp lực quá lớn đối với nàng. Còn kỳ thi ở thời đại này...nàng có nên ví nó như kỳ thi Đại học ở thời nàng không nhỉ? Áp lực của kỳ thi này thật sự quá lớn.
_ Đạt! Tiếp theo! Cát Lôi Vi!
Tiếng Vương Tổng quản vang lên khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Hít một hơi đầy căng nàng cố nhấc chân lên và bước ra giữa các cùng với Quân Đài. Sau khi cúi chào các Tổng quản và Chưởng sự, nàng bắt đầu phần thi của mình. Khúc dạo đầu nổi lên khiến ai nấy cũng bàn tán vì sự lạ lẫm của nó. Tiếng bàn tán càng nổi lên nhiều hơn khi nhìn thấy sự kết hợp mới lạ giữa các động tác của nàng khiến bản nhạc cũng như bài múa trở nên sinh động. Với tất cả những kỹ năng của mình, Lôi Vi gắng truyền tải hình ảnh cánh hoa đang rơi đến cho tất cả mọi người. Hít một hơi thật sâu nàng nhảy về phía trước rồi xoay một vòng. Hai động tác khó liền kề nhau khiến chân nàng đau thấu xương, mồ hôi bắt đầu vã cả ra nhưng nàng vẫn phải cắn răng chịu đựng để cố hoàn thành bài múa của mình.
Nhìn thấy sự cố gắng của Lôi Vi, Trần Chưởng sự chậm rãi gật đầu hài lòng. Tuy rằng động tác của nàng vẫn chưa thật sự nhịp nhàng nhưng đôi tay nàng đã mềm mại uyển chuyển rất nhiều, cùng với đó là sự kết hợp mới lạ giữa các động tác cho thấy nàng có tinh thần chịu khó sáng tạo rất cao. Bà nhận ra rằng, Thái Thường Nhạc phủ này rất cần những ca vũ như nàng. Bà tin chỉ cần rèn luyện nàng thật tốt, trở thành Thượng đẳng ca vũ không phải là chuyện viễn vông với nàng.
_ Á!
Đang múa bỗng nhiên Lôi Vi kêu lên thất thanh rồi ngã xuống khiến ai nấy có mặt cũng không khỏi ngạc nhiên. Còn nàng lúc này cắt không còn giọt máu. Gương mặt nàng nhăn lại vì đau đớn.
_ Lôi Vi!- Hốt hoảng, Quân Đài vừa chạy về phía Lôi Vi vừa kêu lên.- Muội không sao chứ?
_ Lôi Vi!- Đồng Thảo từ trong đám đông vội chạy ra.
Vội vàng ngồi xuống đỡ Lôi Vi, Quân Đài thấy bàn chân của Lôi Vi có vết bầm tím không hề nhỏ. Bên cạnh đó, nàng còn nhìn thấy vài hạt tròn nhỏ đang lăn dài trên sàn. Với sự nhạy bén của mình, Quân Đài nhanh chóng nhận ra có người ngầm hại Lôi Vi. Nghĩ đến đây nàng không khỏi bực mình. Từ trước đến nay Lôi Vi luôn ra mặt bảo vệ mọi người giờ đã đến lúc có người đứng ra bảo vệ nàng rồi.
_ Không...
_ Vương Tổng quản! Xin khoan đã!- Vừa nói Quân Đài vừa đứng lên.- Theo tiểu nữ thấy, Lôi Vi bị ngã không phải là lỗi của muội ấy.
_ Ngươi có ý gì?- Vương Tổng quản hỏi lại.
_ Xin hãy nhìn xuống sàn!- Vừa nói, Quân Đài vừa chỉ xuống sàn ngay chỗ Lôi Vi.
Vương Tổng quản, Đặng Chưởng sự cũng như Trần Chưởng sự vội vàng nhìn xuống và không khỏi ngạc nhiên khi thấy một ít hạt cườm nằm lăn trên sàn. Ngay cả Lôi Vi, nàng cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng.
_ Thế này là thế nào?- Vương Tổng quản gắt giọng.- Hạt cườm này là của ai?
Nghe Vương Tổng quản hỏi, ai ai cũng lo lắng. Họ vội vàng kiểm tra tay áo cũng như cổ của mình. Tiếng bàn tán nổi lên, ai cũng nhìn nhau đầy ái ngại. Vương Tổng quản quan sát từng gương mặt một để tìm ra thủ phạm. Bước chân bà chậm rãi tiến về phía trước.
_ Số hạt bị rơi ra có phải là của ngươi không, Đồng Thảo?
Nghe thấy vậy cả Lôi Vi và Quân Đài cả kinh quay lại nhìn. Gương mặt Đồng Thảo lúc này cặt không còn giọt máu.
_ Thưa...thưa...Vương Tổng quản...
_ Ta hỏi có phải là của ngươi không?
_ Dạ...vâng ạ!
_ Ngươi to gan thật! Người đâu!
_ Khoan đã!- Vội vịn lấy tay Quân Đài, Lôi Vi vừa đứng lên vừa nói.- Vương Tổng quản! Xin hãy khoan đã.
_ Ám hại đồng môn là đã trái quy định của Thái Thường Nhạc phủ rồi. Tội này không thể tha được.
_ Không phải đâu ạ! Là...là lỗi của tiểu nữ.- Cố hít một hơi thật sâu, Lôi Vi chậm rãi nói.- Sáng nay trước khi đến dự thi, tiểu nữ có sửa lại áo cho Đồng Thảo tỷ. Khả năng khâu vá của tiểu nữ còn kém nên có lẽ vì thế mà hạt cườm trên áo của Đồng Thảo tỷ bị sút chỉ và rơi ra đúng lúc tiểu nữ đang múa.
_ Lôi Vi!- Đồng Thảo kêu lên thất thanh.
_ Là lỗi của ngươi? – Chất giọng của Vương Tổng quản đầy hồ nghi.- Thật không?
_ Vâng ạ!
_ Lôi Vi!- Trần Chưởng sự lên tiếng.- Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ.
_ Lôi Vi à!- Chất giọng của Quân Đài đày lo lắng.
_ Đồng Thảo!- Vương Tổng quản quay về phía Đồng Thảo.- Những gì Lôi Vi nói có thật không?
_ Là như vậy!- Lôi Vi vội lên tiếng.- Xin Tổng quản đừng truy vấn nữa.
_ Nếu ngươi đã muốn chịu trách nhiệm đến cùng, vậy được!- Vương Tổng quản cứng giọng.- Cát Lôi Vi! Rớt!
*
Hoàng hôn đang chậm rãi buông xuống. Sắc đỏ nơi cuối chân trời chẳng khác nào cục than hồng đang rực cháy trước lúc lụi tàn. Gió đưa hương của những ngày mùa thu hãy còn đầy nắng vào nơi khuôn viên rộng lớn khiến những cành cây ngọn cỏ khẽ lay động.
Băng qua khuôn viên, một tỳ nữ nhanh chóng đi ra hậu hoa viên của cung. Đứng hít một hơi thật sâu nàng ta vội vàng tiến vào điếm nghỉ. Sau khi quỳ lạy chủ nhân của mình xong, nàng ta tiến đến ghé vào tai chủ nhân của mình thì thầm điều gì đó.
_ Rất tốt!- Vừa nói, khuôn miệng xinh xắn kia vừa mỉm cười.- Ngươi hãy tiếp tục theo dõi tình hình đi.
_ Nô tỳ tuân mệnh!
Dứt câu tỳ nữ kia vội vàng lui ra.
_ Đúng là thú vị! Giờ ta chỉ cần làm ngư ông đắc lợi!
Một cách khoan thai, vị chủ tử kia chậm rãi cầm tách trà bằng ngọc lên và nhấp một ngụm.