Chiếc khăn tay vấn vương hương thơm gợi nhớ về một miền ký ức xa xưa. Thấp thoáng màu hồng phấn bay bay trong gió. Gió đưa hương. Hương đưa tình ái. Tình ái khiến trái tim lỗi nhịp khi nào, nào ai hay. Hình ảnh Lôi Vi nằm dài trên một cành cây thấp trong Phù Dung viên của Chiêu Anh hầu phủ vẫn còn in đậm trong tâm trí chàng. Nàng chính là đóa Phù dung rạng rỡ nhất mà chàng từng gặp. Cứ ngỡ rằng tất cả chỉ mới vừa xảy ra hôm qua. Đã có những khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Đã có những khoảnh khắc cười đùa không vướng bận. Đã có lúc ôm lấy bờ vai mỏng manh của nàng. Nhưng giờ, dù những hình ảnh ấy vẫn ở ngay trước mắt song chúng như đã trôi xa. Đưa tay ra chỉ là một khoảng không vô định, không thể nào nắm bắt được.
_ Vi Nhi!- Vừa thì thầm tên Lôi Vi, Phúc Tuần vừa nâng chiếc khăn của nàng lên.
_ Thất Hoàng tử tới!
Bên ngoài, sau tiếng hô của Tiểu An Tử là dáng vẻ vội vàng của Phúc Khải. Vừa nhìn thấy Phúc Tuần, chàng lại không nhịn được.
_ Ngũ huynh! Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao Lôi Vi lại...- Phúc Khải bỏ lửng câu nói.
_ Ta cũng không rõ tại sao. Nhưng tâm ý của nàng đã rõ.
_ Vậy...người đó là ai?- Phúc Khải khẽ nhíu mày.- Lẽ nào là...Đồng Vũ? Hôm ở Nam môn Chu Tước, đệ nhìn thấy hai người họ nói chuyện khá thân mật.
Nghe Phúc Khải nói vậy, Phúc Tuần khẽ bật cười. Vi Nhi à! Nàng có biết không, nàng chẳng khác nào một mầm họa, nàng khiến cho không ít người thất điên bát đảo vì nàng, bao gồm cả ta. Nhưng là mầm họa đã sao? Chỉ cần ta vẫn còn sống...không, dù có chết ta vẫn yêu nàng. Nghĩ đến đây, lòng chàng nhẹ đi đôi phần nhưng cũng buồn thêm đôi phần.
_ Đồng Vũ có ý với Vi Nhi ta sớm đã biết. Nhưng Vi Nhi chắc chắn không có ý với hắn.
_ Sao huynh dám khẳng định?- Chất giọng Phúc Khải có phần ngạc nhiên.- Vậy giờ...huynh định thế nào?
Câu hỏi của Phúc Khải như thức tỉnh Phúc Tuần. Phải! Lôi Vi đã từ chối chàng, giờ chàng phải làm thế nào? Quay về với Ngọc Nhạn? Nhưng rõ ràng người chàng yêu là Lôi Vi. Tình cảm chàng dành cho Lôi Vi đã quá sâu rồi, không thể nào và cũng không có cách nào buông bỏ được. Thành thân với Ngọc Nhạn, chàng sẽ khiến nàng ấy đau khổ, khiến chính bản thân mình đau khổ. Năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Nhưng lấy Ngọc Nhạn về rồi tương tư đến Lôi Vi, thật chẳng đáng mặt nam nhân. Làm như vậy chàng vừa phụ Ngọc Nhạn lại vừa phụ cả chính bản thân mình.
_ Nàng ấy không yêu ta, không có nghĩa ta không yêu nàng ấy. Ta sẽ dùng cả đời này dõi theo nàng ấy, bảo vệ nàng ấy, chăm sóc nàng ấy.
_Vương gia!- Bên ngoài, Tiểu An Tử vọng tiếng vào.- Phùng Công công tới.
_ Truyền!- Chất giọng của Phúc Tuần đầy uy quyền.
Chỉ sau câu nói ấy, Phùng Công công nhanh chóng bước vào trong. Vừa nhìn thấy Phúc Khải ông không khỏi ngạc nhiên. Thảo nào khi nãy đến Hành Đức cung ông lại không tìm được Phúc Khải.
_ Tham kiến Vương gia! Tham kiến Thất Hoàng tử!
_ Miễn lễ!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa quay về phía Phùng Công công.- Phùng Công công trong cung xảy ra chuyện gì vậy?
_ Vương gia! Thái hậu triệu kiến Người gấp. Hoàng thượng cùng các vị nương nương, Thái tử, hai vị Thân vương cùng các Hoàng tử và Công chúa khác đều có mặt tại Trường Sinh điện cả rồi. Chỉ thiếu hai người thôi!
_ Chỉ thiếu chúng ta?- Phúc Khải ngạc nhiên.
_ Vâng ạ! Lão nô vừa nãy có đến Hành Đức cung tìm Ngài nhưng không gặp. Đoán rằng Ngài đang ở phủ của Vương gia nên cấp tốc đến đây nhưng vẫn lo trễ nãi.
Nghe chất giọng của Phùng Công công cả Phúc Tuần lẫn Phúc Khải không khỏi nhíu mày. Trong cung xảy ra chuyện lớn gì tại sao Thái hậu lại phải triệu tập nhiều người, thiếu điều triệu tập luôn văn võ bá quan đến vậy. Nhưng giờ, ngồi đây suy đoán phỏng có ích gì. Chỉ còn cách tương kế tự kế. Nghĩ đến đây, ai trong hai người bọn họ ai cũng cảm thấy mình đang bước trên băng mỏng cả.
_ Phùng Công công!- Phúc Tuần bình tĩnh nói.- Ông hồi cung báo cho Thái hậu biết, chúng ta sẽ đến ngay.
_ Vâng!- Phùng Công công cúi người xuống.- Lão nô xin cáo lui.
_ Vương gia của đệ! Đệ nghĩ...chúng ta nên chuẩn bị tinh thần.- Chất giọng của Phúc Khải có chút bông đùa.
*
Tình cảm không thể nào phân định rõ ràng ngày một ngày hai. Lôi Vi thật sự đã mất một thời gian rất lâu để làm rõ trái tim của chính mình. Đến khi làm rõ rồi, tâm trạng nàng lại u sầu. Hình ảnh của Hinh Thân vương tràn ngập trong đầu nàng khiến nàng mong muốn ngày nào được gặp chàng. Nhưng...người ta đã có vợ rồi. Nàng không muốn làm kẻ thứ ba. Sinh ra và lớn lên với tư tưởng thời hiện đại. Nàng thật sự khó lòng chấp nhận được việc yêu người đã có vợ hay những mối quan hệ đại loại như vậy. Nghĩ đến đây nàng bỗng cảm thấy có lỗi với Phi Đào với Hinh Vương phi mà nàng chưa gặp mặt bao giờ. Trái tim nàng rốt cuộc là đúng hay sai?
Ở thời đại này, chuyện năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Nhưng với một người sinh ra, lớn lên và mang theo tư tưởng thời hiện đại như Lôi Vi, chuyện này thật quá phi thực tế, đi ngược lại đạo lý. Buổi học hôm nay kết thúc sớm, nàng lửng thửng bước trên con đường dài phía trước. Đầu óc nghĩ miên man nên nàng chả để ý mình đâu. Đến khi ý thức được, nàng thật không nhận ra mình đang đứng ở nơi nào. Nhìn thấy phía trước có một điếm nghỉ, chân nàng bỗng mỏi vì đi quá lâu. Ngao ngán, nàng chậm rãi về phía điếm nghỉ. Rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì thế này? Dù là sai hay đúng nàng cũng đã lựa chọn. Tại sao lại phải bận tâm nhiều đến vậy? Chỉ là đó là về phía nàng, còn về phía người ấy thì sao? Dù đã nói sẽ bảo vệ nàng, nhưng...đó phải chăng chỉ là nhất thời? Chuyện tình cảm thật đúng là rắc rối. Không hiểu sao nàng lại có cảm giác tự mua dây buộc mình thế không biết?
Ngồi vào thành, tựa đầu vào cột, Lôi Vi không khỏi thở dài. Nàng giờ chưa thể nghĩ được điều gì cho ra hồn cả. Lý trí và cảm xúc của nàng đang thật sự đấu tranh dữ dội với nhau. Phải làm thế nào mới là tốt?
Xa xa có tiếng cười nói thu hút sự chú ý của Lôi Vi. Vội quay đầu lại nàng nhìn thấy có không ít nam nhân đang tiến về lại gần. Trên người, ai nấy cũng ăn vận sang trọng. Thật hiếu kỳ! Họ càng tới gần, nàng càng nghe thấy rõ câu chuyện họ đang bàn tán. Dường như đó là chuyện liên quan đến một hôn sự nào đó khiến Thái hậu vô cùng tức giận. Còn hôn sự của ai nàng thật không nghe rõ lắm. Nhưng nhìn gương mặt ai cũng âu lo thế kia, thêm vào đó Thái hậu lại tức giận, nàng đoán tám, chín phần hôn sự này bất thành.
_ Nàng sao lại ở đây vậy?
Chất giọng quen thuộc vang lên từ phía sau khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Nàng vội vàng quay lại và gò má nàng nhanh chóng ửng đỏ khi nhận ra người đứng trước mặt mình là Hinh Thân vương. Nhìn dáng vẻ có phần xa vời của chàng, nàng lại chạnh lòng. Cái cảm giác xa xôi không hiểu tại sao lại rõ ràng đến vậy trong khi người vẫn đứng ngay trước mặt nàng đấy thôi.
_ Tham kiến Vương gia!- Lôi Vi cúi người thi lễ.- Vương gia cát tường!
_ Miễn lễ!- Vừa nói, Phúc Hoằng vừa nâng tay lên.- Chỉ còn khoảng mười ngày nữa là sẽ đến Trung thu, nàng sao lại không luyện tập mà lại chạy lung tung thế?
_ Tiểu nữ vừa luyện tập xong.- Lôi Vi vội giải thích.- Trong đầu nghĩ vài chuyện...nên đi lạc.
_ Là chuyện gì khiến nàng phải tập trung suy nghĩ đến vậy?
_ Không có gì quan trọng!
Vừa nói Lôi Vi vội lắc đầu và quay đi để giấu đi sự bối rối của mình. Nhưng Phúc Hoằng đã nắm bắt được mọi cảm xúc trên gương mặt thanh tú đang đỏ dần lên như trái mận chín của nàng. Nơi khóe môi chàng hơi cong lên tạo thành một nụ cười. Một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng len vào bên trong chàng Vương gia tuấn tú này.
_ Bọn họ là...- Lôi Vi bỏ lửng câu nói của mình.
_ Bọn họ chính là các đệ đệ của ta!- Vừa tiến về phía Lôi Vi, Phúc Hoằng chậm rãi nói.
Nghe thấy vậy Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Thật không ngờ Định An Hoàng đế lại nhiều con đến vậy.
_ Để ta chỉ cho nàng biết!- Vừa nói, Phúc Hoằng đưa tay chỉ vào từng người một.- Người mặc chiếc áo đỏ kia là Thái tử Phúc Vân, con trai duy nhất của cố Hoàng hậu.
_ Thái tử, tiểu nữ có gặp một lần.- Lôi Vi chậm rãi nói.
_ Vậy sao?!- Phúc Hoằng hơi cười, nói.- Người mặc chiếc áo màu đen kia là Nhị Hoàng tử, Phúc Vĩnh, giờ huynh ấy là Duyệt Thân vương, con trai của Lệ phi. Lệ phi còn hạ sinh được Tứ Hoàng tử Phúc Minh nhưng yểu mệnh. Người đang nói kia là Bát Hoàng tử Phúc Tường, là con của Hoa phi, năm nay tròn mười tám. Người đi ở cuối hàng là Cửu Hoàng tử Phúc Quang, con trai của Hiếu phi. Đệ ấy với Thập Hoàng tử Phúc Lan, người mặc chiếc áo màu lục là con của Thuần phi, đều tròn mười bảy. Thập nhất đệ Phúc Đạt mặc chiếc áo màu tím kia là con của Huệ phi. Đệ ấy, Ngọc Nhạn và nàng đều cùng một tuổi.
_ Mười sáu?- Lôi Vi hỏi lại.
_ Đúng vậy!- Phúc Hoằng chậm rãi gật đầu.
Vừa gật đầu, Lôi Vi vừa nhẩm tính. Bỗng nhiên nàng cảm thấy kỳ quái.
_ Vương gia! Nếu Linh Vương gia là Ngũ Hoàng tử, vậy Thất Hoàng tử Phúc Khải phải là...Lục Hoàng tử chứ ạ?
Nghe Lôi Vi nói thế, Phúc Hoằng phải gắng lắm mới không bật cười.
_ Mẫn phi, Giao phi và đương kim Hoàng hậu bây giờ năm ấy đều hoài thai cùng một lúc.- Phúc Hoằng chậm rãi giải thích.- Và cả ba người đều hạ sinh Hoàng tử. Ngũ đệ Phúc Tuần sinh vào Lựu nguyệt, Lục đệ Phúc Bân sinh vào Sương nguyệt còn Thất đệ Phúc Khải sinh vào Hà nguyệt. Mọi người trong cung đều gọi chuyện này là "Tam long giáng thế". Nhưng đến hơn một năm sau, Lục đệ không còn nữa.
Trí nhớ không tốt thật đúng là rắc rối. Nghe đến đây Lôi Vi chợt lặng người. Ra Lục Hoàng tử đã ra đi khi còn quá nhỏ. Nhắc đến đây, nàng man mán nhớ ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lục Hoàng tử. Đưa ánh mắt thận trọng nhìn Phúc Hoằng, nàng hít một hơi thật sâu.
_ Lục Hoàng tử...tại sao lại qua đời?
_ Ta không rõ lắm, khi ấy ta mới chỉ tầm bốn tuổi vẫn chưa hiểu biết nhiều. Sau này cũng không nghe ai nhắc đến nên ta càng không rõ. Chỉ nghe loáng thoáng là Lục đệ bị trúng độc trong một thời gian dài mà chết.
_ Ngộ độc một thời gian dài?- Mi tâm của Lôi Vi khẽ nhăn lại.
Không nói gì, Phúc Hoằng chỉ gật đầu. Trong tâm trí chàng mơ hồ hiện lên hình ảnh các cung nữ, thái giám hầu hạ cho Lục đệ tại Ngọc Lâm cung đều bị xử tử hết cả. Khẽ thở dài, chàng quay lại nhìn Lôi Vi và nhận ra nàng đã thất thần từ lúc nào.
_ Thôi không nhắc chuyện cũ nữa!- Phúc Hoằng chậm rãi lên tiếng.- Nhân lúc các đệ ta vẫn còn chưa đi xa, để ta chỉ tiếp cho nàng.
Lôi Vi chậm chạp quay đầu về phía Phúc Hoằng và gật đầu.
_ Thập nhị đệ Phúc Thái mặc áo trắng, thập tam đệ Phúc Hòa mặc áo màu lam đều là con của Minh phi.
_ Trông gương mặt của họ thật giống nhau. Chẳng lẽ...họ là huynh đệ song sinh?
_ Đúng! Vào ngày hai đệ ấy ra đời, bầu trời bỗng vang lên tiếng nhạc rất êm tai. Tương truyền đó là bản nhạc Thái. Nên Phụ hoàng mới dựa vào đó mà đặt tên cho hai đệ ấy
Nghe vậy Lôi Vi không khỏi bật cười, thật chả có cơ sở khoa học nào cả. Trong khi đó, Phúc Hoằng nhìn nàng với ánh mắt có phần khó hiểu và xen lẫn cả sự thích thú.
_ Nàng cười cái gì?
_ Nếu nói như Ngài, vậy không lẽ lúc Ngài sinh ra, nếu có một ngôi sao chổi bay ngang qua, hay trời đất đảo lộn, người ta sẽ gọi Ngài là tai tinh giáng họa, hoặc yêu thần xuất thế sao?
_ Yêu thần xuất thế?
Nghe Phúc Hoằng hỏi, Lôi Vi không khỏi giật mình. Thói quen nghiện truyện của nàng về đến thời cổ đại cũng không sửa được. Cái tật này nếu không mau bỏ, nói không chừng người thời đại này sẽ xem nàng là yêu thần xuất thế thật mất.
_ Tùy tiện nói chơi thôi!- Vừa nói, Lôi Vi vừa nở nụ cười cho qua chuyện.- Ngài đừng để ý. Ngài liệt kê huynh đệ của mình như vậy, tiểu nữ thực nhớ không hết. Chung quy giờ, phụ hoàng của Ngài có bao nhiêu người con?
_ Hai mươi ba!- Phúc Hoằng chậm rãi nói.- Trong đó mười bảy nam và sáu nữ. Tiêu phi sắp đến ngày lâm bồn. Hiện vẫn chưa rõ sẽ là một đệ đệ hay muội muội.
_ Dân số tăng nhanh thật!- Lôi Vi nói cực nhỏ để Phúc Hoằng không nghe thấy.- À phải rồi! Nói từ nãy giờ, tiểu nữ vẫn không rõ...mẫu thân của Ngài...
_ Mẫu thân của ta là Dung phi.- Phúc Hoằng chậm rãi nói.- Hiện Người đang sống ở Vĩnh An cung.
Vừa nghe Phúc Hoằng nói, Lôi Vi vừa gật đầu tỏ ý đã rõ. Vừa nhìn nàng, Phúc Hoằng vừa mỉm cười. Một nụ cười rất nhẹ và chỉ phớt qua nhưng có đủ cả tình ý trong ấy.
_ Hiếm khi nàng muốn biết về Hoàng tộc này đến vậy. Có cần ta ghi lại để nàng ghi nhớ không?
_ Tiểu nữ chỉ là một chút tò mò không nên có thôi.- Lôi Vi ra sức lắc đầu.- Vương gia không trách phạt đã là may cho tiểu nữ rồi. Còn chuyện ghi nhớ, tiểu nữ thật không dám.
_ Thật ra nàng không cần nhớ ai trong bọn họ cả. Nàng chỉ cần...nhớ mình ta là đủ rồi.
Câu nói của Phúc Hoằng bất chợt khiến Lôi Vi đỏ mặt. Đúng đối diện với nhau thế này, nàng thật không biết giấu mặt đi đâu nữa. Phúc Hoằng nhẹ nhàng nâng tay nàng lên khiến nàng có chút bất ngờ. Vội quay lại nhìn, nàng thấy chàng đang vén tay áo nàng lên.
_ Ngọc xuyến [1] ta tặng nàng hôm sinh thần, sao nàng không đeo vào?
Cử chị nhẹ nhàng của Phúc Hoằng ngay lập tức chạm đến trái tim của Lôi Vi khiến nó đập liên hồi. Khẽ hít vào, nàng đưa mắt nhìn chàng. Gương mặt tuấn tú ấy chỉ cách nàng vài centimet. Đôi lông mày rộng, đôi mắt sâu đầy cuốn hút ánh lên ánh nhìn đầy sự quan tâm. Một lần thôi! Nàng muốn quên đi tất cả chỉ để nghe thao trái tim mình, làm theo ý nguyện mình...
_ Vì...vì quý trọng nên không đeo vào. Sợ rằng đeo vào sẽ hư.
Câu nói đầy ẩn ý của Lôi Vi khiến Phúc Hoằng mừng như mở cờ trong bụng. Gương mặt đỏ ửng của nàng dường như đã nói lên hết tất cả mọi thứ. Không cần một lời nói nào cả, chỉ cần những hành động ấy là đã đủ rồi.
_ Từ khi nào nàng nói chuyện không có thứ bậc như vậy?
Trước câu hỏi của Phúc Hoằng, Lôi Vi chỉ biết làm thinh. Nàng thật không biết nên nói như thế nào cả. Chàng cũng chỉ mỉm cười và vân vê bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
_ Để ta đưa nàng về!- Phúc Hoằng chậm rãi lên tiếng.- Về rồi nhớ phải lấy ngọc xuyến ta tặng đeo vào. Không là ta sẽ phạt nặng đấy.- Dù cố gắng nghiên túc nhưng trong giọng nói của chàng vẫn có ý cười.
Bóng người dần khuất xa. Nơi gốc cây, một dáng người cao cao vẫn dõi mắt nhìn theo không rời. Phúc Tuần chậm rãi đưa tay lên rồi vươn ra nhưng thứ chàng bắt được...chả là gì cả. Trái tim chợt thắt lại. Nói ký ức rồi sẽ phôi phai nhưng nó sẽ chẳng thể nào bị xóa nhòa. Những hình ảnh ấy của nàng cứ vấn vương mãi trong tâm trí chàng. Rõ ràng chàng vẫn có thể đến bên cạnh nàng, trò chuyện với nàng song sao chàng chẳng thể. Gần nhau đấy nhưng khoảng cách lại dài ra, dài ra đến độ chàng không thể nào với tới.
Khẽ thở dài, Phúc Tuần chậm rãi quay đi. Bước chân của chàng mỗi lúc một trở nên vô định. Chàng không biết nên đi đâu lúc này cả. Hoàng cung rộng lớn này sao chẳng có nơi nào để chàng có thể dừng chân, ngồi xuống, nghỉ ngơi. Bỗng chốc chàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Sải một bước dài về phía trước, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cao rộng, chàng thầm ước nếu mọi chuyện có thể quay về điểm xuất phát thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng quá khứ mãi mãi không thể thay đổi được...
"Xào..." có tiếng lá cây vang lên đâu đó thu hút sự chú ý của Phúc Tuần. Hạ tầm mắt xuống quan sát xung quanh, chàng nhìn thấy một tà áo màu cam thấp thoáng sau tán cây. Thận trọng bước từng bước về nơi ấy, chàng nghe thấy hai chất giọng nữ xa lạ thì thầm to nhỏ điều gì đó. Nhìn cử chỉ của họ, chàng đoán, họ đang thực hiện một cuộc giao dịch. Cố gắng lắng nghe, chàng nghe được lõm bõm vài câu.
_ Xin nghe theo sự phân phó của cung nữ.
_ Được! Tốt hơn hết ngươi hãy nghe lời ta. Bằng không chủ tử ta sẽ vạch trần bí mật của ngươi. Đến khi đó ngươi có sống được ở đây hay không ta không chắc đâu.
_ Tiểu nữ hiểu!
_ Hãy làm cho kín kẽ! Nếu lộ ra đừng trách chúng ta vô tình.
_ Vâng!
Đoạn đối thoại ngắn ngủi khiến Phúc Tuần không khỏi khó hiểu xen lẫn với tức giận. Chàng thật không ngờ trong cung cấm lại ngày càng có nhiều chuyện mờ ám đến vậy. Để có được sự sủng ái của Hoàng đế, các cung phi không ngừng dẫm đạp, hãm hại nhau đã vậy còn kéo cả người vô tội vào cuộc. Cuộc chiến chốn hậu cung đến khi nào mới chấm dứt đây? Nhưng khoan đã! Cung nữ kia khi nãy nói gì nhỉ?
_ Ở đây? Ở đây là nơi nào?
Mi tâm Phúc Tuần lập tức chau lại. Không hiểu cuộc giao dịch vừa rồi rốt cuộc là liên qua đến ai, đến chuyện gì. Vội quay đầu lại nhìn chàng nhận ra đối diện với cung nữ kia là một nữ tử mặc áo choàng màu xám.
Cuộc giao dịch kết thúc hai nữ tử ấy vội vàng rời đi. Cả hai đi về hai hướng khác nhau. Vội núp vào lùm cây gần đó, Phúc Tuần đưa mắt nhìn theo hướng chạy của nữ tử mặc áo cung nữ. Khẽ nhăn trán, chàng vội đuổi theo. Vừa đuổi theo, chàng vừa quan sát và nhận ra rằng nơi này đang dẫn chàng đến một nơi rất quen thuộc. Đôi lông mày của chàng mỗi lúc một nhíu sát vào nhau. Lòng chàng mỗi lúc một trở nên bất an hơn. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
---------------------------
[1] Ngọc xuyến: vòng tay bằng ngọc.
* Cận tại chỉ xích hà xứ thiên nhai: Gần ngay trước mắt xa tận chân trời