Duyên Nợ 2 - Chờ Em Biết Yêu

Chương 89: 89: Lan Anh Có Thai




- Anh không ăn tạp như thế?
- Lần đầu tiên anh cũng gạ em thế còn gì? Không tin anh...
- Vậy thì nhìn thấy em là anh thích rồi nên vậy đấy.

Nhưng nếu hôm ấy em mà đồng ý chắc chắn em vẫn bị học lại còn anh cũng chẳng thèm ấn tượng với em đâu.
- Vậy là anh thử em sao?
- Ừ, thử xem sinh viên Việt Nam bây giờ như thế nào? Thế Quý hay đầu độc anh là cậu ta rất hay bị gạ đổi điểm.
- Vậy chú ấy có đổi không?
- Cái này anh không biết nhưng anh chưa từng, hôm nay mới gạ vợ đấy.

Em xem, hời chưa?
Nhớ lại lời Thanh Du, cô gật đầu cười, bá tay lên cổ anh cúi đầu mon men hôn lên yết hầu anh thì thầm:
- Em đồng ý.
Thiên Vũ nhìn vợ xác nhận lại lần nữa, mấy nay cô toàn gây khó dễ cho anh nay lại đồng ý dễ dàng vậy thì bản tính đa nghi nó trỗi dậy:
- Em không lừa anh chứ?
- Không lừa...!em muốn điểm A
Anh khẽ cười trong lòng, bài của vợ anh làm đúng hết cũng được điểm A rồi ai ngờ cô lại dễ bị anh lừa như vậy.

Anh đứng lên nhấc vợ bám trên người đi về phía sofa:
- Đây là trường học đấy anh?
- Không sao, phòng anh mà...
Đang giờ phút cao trào khi vợ ngoan ngoãn mời chào thì điện thoại Thiên Vũ không ngừng đổ chuông.

Quỳnh Thư nhấc đầu anh khỏi ngực mình nhắc:
- Anh nghe điện thoại đi, nhỡ có việc gì quan trọng thì sao?
- Làm xong anh gọi lại.
- Nhưng mà xong của anh lâu lắm, có cháy nhà thì đợi anh gọi lại sẽ không kịp mất.
Dục hỏa đã bốc lên đ ỉnh đầu, đồ ăn tươi mát bày ra trước mắt mà còn phải nhịn ăn, anh rời khỏi người vợ đi đến bàn làm việc cầm điện thoại lên cáu gắt:
- Ông điên à? Gọi gì mà gọi lắm thế?
- Đừng nói với tôi giờ này ông lại lột vợ ra mần đấy nhé!
Thiên Vũ đen mặt, anh nhìn vợ nuốt nước miếng cái ực trả lời:
- Còn hơn cái lão ế vợ chỉ biết làm phiền người khác.


Nói đi cho ông đây còn hành sự nốt.
Thế Quý cười vang cả phòng, hóa ra lúc nãy Thanh Du nhắn tin là thật.

Anh lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, gì chứ đang đánh dở trận mà bị làm phiền thì nhục quá.
- Người của tôi tóm được mấy thằng hại vợ cậu rồi.

Thằng Nhân tôi đã tống đi còn hai thằng nữa và thằng Dũng cháu ông đấy.

Bây giờ xử sao?
- Ông bảo họ lôi cổ chúng nó sang nhà bà nội tôi.

Bây giờ tôi sẽ về ngay xử lí.
- Ừ, thôi đánh nốt trận đi không sẽ bị yếu đấy.
- Yếu cái đầu cậu ấy...!cái đồ...
Anh chưa mắng xong thì Thế Quý tắt điện thoại.

Quỳnh Thư nghe phong phanh cuộc điện thoại cũng đoán ra một phần câu chuyện.

Cô lại gần dựa lưng chồng:
- Anh đưa bọn chúng đến nhà bà nội thì mọi người sẽ biết hết chuyện em đi chơi bị lừa đấy.
Thiên Vũ gỡ tay vợ ra, xoay người mặt đối mặt với cô:
- Có ai mà không từng đi chơi cùng bạn bè chứ? Chẳng qua em bị bạn lừa thôi mà, đó cũng coi như là bài học rút kinh nghiệm.

Hôm nay trắng đen rõ ràng để sau này chúng không còn cớ mà đe dọa em nữa.

So với việc giấu giếm thì thà để mọi người biết đỡ phải đêm dài lắm mộng.

Em yên tâm đi, có anh rồi thì ai dám nói gì em chứ?
- Nhưng mọi người sẽ ghét em?
- Không có chuyện ấy đâu, anh là người kề cận em nhất mà anh yêu em thì người khác kệ.

Hơn nữa ai cũng quý em như vậy thì ghét làm sao được.


Đi về nhà với anh, còn điểm A cho em nợ, tối trả thêm một hiệp nữa là 3 nhé!
- Tham lam...
Hai người về nhà đã thấy cả nhà tụ tập đông đủ, cả vợ chồng anh chị họ cũng có mặt.

Ba thằng bị đánh đến biến dạng mặt mũi.

Vừa thấy Thiên Vũ, chị Hồng mẹ Dũng mắt đỏ hoe chạy lại:
- Sao cậu lại đánh cháu như vậy chứ?
- Vì nó là cháu em nên mới phải đánh đấy hay chị đợi đến lúc nó hút chích, cờ bạc mới tỉnh hả?
Chị Hồng thấy chồng ra hiệu nên ngồi xuống ghế.

Thiên Vũ cho người của Thế Quý rời đi.

Anh nắm tay Quỳnh Thu lại gần còn giơ chân đá cho Dũng một phát bực dọc:
- Mày ngẩng mặt lên nhìn cậu.
- Cậu, cháu sai rồi...!cháu không dám nữa đâu.
- Lần trước mày dám giơ tay đánh mợ, tao đã nhắc rồi còn dám tái phạm.
Bà nội nghe thấy chuyện ấy liền dúi đầu thành Dũng:
- Thằng này láo, Quỳnh Thư thua tuổi mày nhưng con bé vẫn là mợ mày.

Mày dám đánh mợ sao? Thằng cháu láo toét.
Bà còn kéo tai nó thật mạnh khiến thằng Dũng kêu oai oái.
Thiên Vũ lại gần hai gã còn lại, tay mở con dao gấp lên xuống cứ kêu tanh tách.

Thằng Dũng sợ quá níu tay anh:
- Cậu...!cậu đừng giết bọn cháu...
- Hai thằng này nói, chúng mày cởi đồ vợ tao bằng tay nào?
- Không anh ơi...!bọn em chưa làm gì chị nhà cả...!tất cả là tại thằng Dũng, nó rủ bọn em...
Thằng Dũng quay sang cáu tiết:
- Mẹ mấy thằng chó, chúng mày làm không nhận bây giờ đổi hết tội cho bố mày đấy à?
- Chính mày và con Giang nói có hai đứa bạn xinh lắm, chúng mày còn bảo bọn tao quay clip nữa.

- Tao bảo chúng mày hốc gì thì chúng mày...
"Chát"
Thằng Dũng chưa kịp nói hết liền bị Thiên Vũ tát cho một cái nổ đom đóm mắt, mặt mũi đã sưng húp nay còn sưng hơn nữa.
- Ngậm miệng mày lại không tao không nể mày là cháu tao đâu.
Chị Hồng ra hiệu cho con ngồi im, bây giờ mà lên tiếng thì vợ chồng chị cũng sẽ bị bà mắng cho coi.
- Tao hỏi hai thằng mày, thằng nào cởi đồ vợ tao?
- Dạ không phải em mà là nó.
Hai thằng đồng thanh trả lời rồi chỉ vào nhau.
- Mẹ kiếp...!tao cắt của mỗi thằng một ngón tay nhé!
- Không...!anh ơi...
Quỳnh Thư sợ chồng làm thật liền lay tay anh lắc đầu:
- Tha cho bọn họ đi anh, em không sao rồi mà.
- Không dạy dỗ đến nơi đến chốn thì lần sau chúng nó lại tái diễn đấy.
- Bọn em không dám đâu...!không dám nữa.
- Tao sẽ kiện chúng mày tội cưỡng dâm để bóc lịch nhé! Mà chúng mày mang tội danh này vào tù thì cứ xác định ra tù thành thái giám hết lượt...
Nghe thế, cả ba tái mặt quỳ sụp dưới chân Thiên Vũ van xin.

Cả vợ chồng anh chị họ cũng lên tiếng xin hộ.
- Quỳnh Thư, chúng tôi không cố ý làm hại cô đâu...!cô bỏ qua chúng tôi sẽ nói hết những chuyện đã biết cho cô nghe.
- Mẹ kiếp...!chúng mày thích ra điều kiện với vợ tao hả?
Quỳnh Thư kéo Thiên Vũ ra khi anh nổi xung lại đạp chúng nó ngã dúi dụi.
- Nào kể đi...!tôi sẽ bỏ qua cho.
Một gã chậm rãi, lời nói ngắt quãng vì đau đớn nhăn nhó kể.
- Hồi ấy Châu Giang ghét hai cô bạn thân vì cả hai đều học tốt, gia đình chiều chuộng còn cô ta, ba mẹ suốt ngày đánh chửi nhau.

Bố thì bồ bịch công khai, hai cô còn luôn miệng giảng đạo lí khuyên nhủ cô ta nên cô ta nghĩ bị hai người bạn thân của mình coi thường.

Vậy nên cô ta đã hẹn cả nhóm chúng tôi rằng sẽ rủ bạn đi chơi rồi dặn chúng tôi lên kế hoạch tiếp cận, lừa các cô quay lại clip để uy hiếp nhưng kẻ đầu sỏ nữa là tay Nhân, hắn nhìn thấy Thanh Du thì thích liền...!chúng tôi chỉ là ham chơi nhất thời thôi chứ không có ý hại cô đâu.

Còn vụ hôm đám cưới là do thằng Dũng, nó cay cú vì bị Châu Giang bỏ.

Nó nghĩ vì hai cô mà Châu Giang bỏ nó nên cay cú mà muốn phá đám.

Hôm nó bị cậu đánh có đến ấm ức nói với bọn tôi và nhờ bọn tôi giúp nó...!xin lỗi cô...!chúng tôi sẽ không làm nữa, sẽ không tái phạm nữa...
Quỳnh Thư nhìn Thiên Vũ, cô nhẹ giọng xin anh:
- Bỏ qua cho bọn họ đi anh, đi tù sẽ có tội danh không còn tương lai đâu.
Bà nội thấy Thiên Vũ mặt vẫn hằm hằm tức giận thì nói đỡ:
- Cháu bỏ qua cho chúng nó đi, đánh đập thế kia chắc cũng chẳng dám tái phạm đâu.

- Cút hết, thằng Dũng ở lại.
Thêm một hồi tra hỏi thì nó cũng chịu khai ra mình đã bị đuổi học nên mới bị Châu Giang bỏ.

Ban đầu yêu cô ta để lợi dụng nên khi bị bỏ không lợi dụng được nữa mới sinh ra tức giận lây sang Quỳnh Thư và Thanh Du.

Thiên Vũ lôi cổ nó đến chỗ bạn có xưởng sửa chữa ô tô bắt ở lại học nghề, chừng nào thành tài mới được ra khỏi xưởng.

Bà nội thì mắng vợ chồng chị Hồng một trận vì tội nuông chiều bao che cho con, không phát hiện sớm thì hỏng cả đời.
....
Thanh Du về nhà sau khi hết ca làm ở coffee Gió.

Nhìn trong sân có xe của Lan Anh liền muốn rời đi nhưng bà ở ngoài vườn đã nhìn thấy cô về.

Sau ngày sự cố, cô không gặp cô ta lần nào, đúng như thầy Vũ dự đoán, lọ nước hoa chẳng có thành phần ngoại lai, cô ta đã tráo nó trước khi Thanh Du mang đi.
- Mẹ, con về rồi.
- Hôm nay con được về sớm hả?
- Vâng ạ, con xin phép về phòng đây ạ.
Cô đưa ánh nhìn ghét bỏ đổ lên người Lan Anh, cô ta thì nhìn cô bằng ánh mắt thách thức.

Thế Quý dặn cô không lại gần cô ta nên cô cũng chẳng hơi đâu mà tiếp xúc.
Đang học tiếng Đức, Thanh Du bực bội vì bị phá đám.

Cô ta ngang nhiên không thèm gõ cửa mà tự nhiên đi vào phòng cô như thân mật lắm ấy.
- Cô nói chuyện với cháu được không?
- Tôi đang bận, cô là giảng viên mà đến phép lịch sự tối thiểu cũng không biết vậy? Không ai dạy cô vào phòng người khác phải gõ cửa sao?
Thanh Du buông ánh nhìn khó chịu bài xích, không thèm tiếp chuyện mà quay vào bài học.
Vậy mà cô ta vẫn cố gan lì ở lại.

Còn tự nhiên ngồi xuống giường ngắm nhìn phòng Thanh Du:
- Cô đã giữ bí mật cho cháu nên ít ra cũng phải biết ơn cô một chút chứ?
- Biết ơn sao? Vậy thì tôi có nên đánh ghen vì cô đang muốn cướp người yêu của tôi không? Mà thôi đánh làm gì cho bẩn tay, anh ấy sẽ chẳng bao giờ yêu loại người như cô.
Thanh Du đã nghĩ cô ta sẽ tức giận lắm nhưng không, cô ta còn nở nụ cười vui vẻ:
- Cháu có nghĩ, anh ấy sẽ vì con mà nghĩ lại.
Bàn tay cầm bút đang lia chữ của Thanh Du bỗng ngưng lại, cô ngẩng mặt nhìn cô ta căm ghét:
- Cô đang nói vớ vẩn gì thế?
Cô ta nhoẻn miệng cười, nụ cười này sao mà cô thấy nó kinh tởm đến vậy.
- Cô có thai với chú Quý rồi...1.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.