Trà, con làm sao vậy? Ốm hả?- Không ạ…
Khải Viễn đưa cho cô cốc nước uống cho đỡ khô họng mà nói chuyện.
- Mẹ gọi con có việc gì không ạ?
- Con sắp về chưa? Chúng ta đi spa rồi con chọn hộ mẹ mấy bộ áo dài, người ta may xong rồi nhưng mẹ không biết chọn bộ nào cho đẹp.
Giọng bà vô cùng hào hứng.
Từ khi nghe tin con trai lấy vợ, những ngày phải qua viện tiêm truyền bà cũng không càu nhàu nữa mà vui vẻ đi.
Đám cưới một tay bà chuẩn bị, cô muốn giúp đều bị gạt ra nói phải bồi dưỡng tình cảm với chồng không cần làm gì cả.
Đám cưới tổ chức dưới nhà cô, họ hàng ai nấy đều khen nức nở cô tốt số có mẹ chồng nhanh nhẹn lại khéo léo.
Càng ngày, cô càng thấy yêu bà như mẹ ruột.
- Vâng ạ, mẹ đợi con về rồi đi nhé!
Tắt điện thoại, cô hất đầu Khải Viễn đang vùi trên ngực mình ra cáu:
- Cắn gì mà cắn, anh có cất cái bộ dạng sở khanh này đi không thì bảo.
- Em có thấy yêu ở văn phòng rất thích không?
- Thích cái đầu anh ấy, ai đến bất ngờ thì đẹp mặt.
Nào đứng lên đi về thôi không mẹ đợi…
Mộc Trà đứng lên kéo lại váy áo đã bị sộc sệch đến đáng thương mà lườm Khải Viễn.
Cô sắp bị ăn đến trụi cả xương rồi khi càng ngày anh càng tự nhiên có thừa.
Lúc này, Mộc Trà mới để ý trên mặt bàn anh không còn ảnh của An Chi nữa, bức ảnh lớn treo sau lưng anh cũng đã bị gỡ bỏ từ bao giờ.
Thực sự anh cũng không cần làm tới mức ấy nhưng chẳng hiểu sao cô lại có chút vui.
Ít ra, anh đã làm đúng theo hợp đồng là hai bên tôn trọng, giữ mặt mũi cho nhau trong thời gian là vợ chồng.
Khải Viễn tắt máy tính nhìn Mộc Trà ngồi ngẩn ngơ, ánh mắt dán vào bức tường trống phía sau lưng anh thì cũng đoán được cô đang nghĩ gì.
Đứng dậy mặc áo, anh nắm tay cô rời khỏi văn phòng mà không giải thích còn cô cũng không hề thắc mắc.
Mộc Trà là vậy, chịu khó quan sát nhưng không bao giờ mè nheo hỏi nhiều.
Ở bên cạnh cô, anh thấy bản thân chẳng có chút đề phòng, vô cùng thoải mái.
Cô thích hay không thích gì đều sẽ nói lại chẳng bao giờ có những kiểu gợi ý đòi quà.
Hình như cô không có nhu cầu mua sắm, lại đặc biệt dễ tính nên có lúc anh mua gì tặng cô nhận không chê bai.
Ở bên cạnh cô, có lúc anh còn chẳng nhận ra mình nữa, cũng có lúc anh lại nhây, lì với cô rồi cãi cọ hèn mọn bất phân thắng bại.
Cuối cùng thì ngày thành hôn cũng đến, Mộc Trà được trang điểm làm tóc từ sáng sớm.
Thanh Di chốc chốc lại ngó vào khen ngợi, ghen tị rồi hỏi mấy câu ngớ ngẩn:
- Phát biểu cảm nghĩ khi lấy chồng đại gia đi Trà?
- Mày điên à, bớt xàm đi.
- Mày có run không? Hồi hộp không vậy?
- Không, có gì mà phải hồi hộp, đám cưới thôi mà.
Mộc Trà đáp tỉnh bơ mà đúng là cô không thấy hồi hộp chỉ thấy ngại khi phải xuất hiện trước mặt mọi người lại là nhân vật chính thôi.
Cô chỉ mong đám cưới mau mau kết thúc để việc bàn ra tán vào rằng cô úp sọt anh sẽ không còn nữa.
Khải Viễn vào phòng, Thanh Di biết ý rời đi.
Cô không quên cảnh cáo anh phải mang lại hạnh phúc cho Mộc Trà khiến cả hai á khẩu.
- Em có muốn ăn gì trước giờ hành lễ không?
- Lúc nãy tôi ăn rồi.
Sao nhà anh lại đông khách mời vậy chứ?
- Em sợ à?
- Không, chỉ là diễn thôi có gì phải sợ.
Đây là đám cưới lần hai rồi mà.
- Thực sự em không có cảm xúc gì sao?
Mộc Trà lắc đầu mỉm cười:
- Tôi đã nói bản thân không tham lam thứ không phải của mình mà.
Biết đủ mới là tốt, đây không phải đám cưới thực sự với hai người yêu nhau nên làm gì có tâm trạng chứ? Yên tâm, tôi không quên hợp đồng đâu.
Khải Viễn không nói gì nữa, anh ngồi xuống ghế cạnh cô.
Bất giác nắm lấy tay Mộc Trà khiến cô ngạc nhiên nhưng cũng không thắc mắc.
Giữa hai người trong thời gian qua cử chỉ thân mật không thiếu nên nắm tay có là gì?
Mộc Trà tự nhiên nhìn anh buột miệng hỏi:
- Anh đã từng có ý định kết hôn với An Chi chưa?
Anh nhìn cô để cố nhìn xem thực sự tâm trạng Mộc Trà đang là gì nhưng chẳng thấy gì ngoài sự bình thản.
Cô nhìn anh cười, ánh mắt rung rinh không chút xúc động.
Anh cũng không nói dối mà thẳng thắn trả lời:
- Có, tôi đã từng cầu hôn cô ấy.
- Nếu hôm nay người ngồi đây với anh là cô ấy chắc hẳn anh sẽ rất hạnh phúc nhỉ? Người tốt sẽ gặp may mắn, rồi cô ấy sẽ về bên anh thôi.
Lời cô nói nhè nhẹ kèm theo ý cười, mắt cũng cười như đang an ủi động viên anh.
Vậy nhưng nhìn cô như vậy, lòng anh lại khó chịu.
Anh mang tay cô lên miệng hôn thì thầm:
- Trà…
- Khải Viễn
Cả hai nhìn theo tiếng gọi thì phát hiện ra Hạnh Linh đang lại gần.
Mộc Trà không nghĩ cô ta đến dự đám cưới mà có thể vui vẻ như thế.
Dường như có điều gì khiến cô ta rất thỏa mãn mà nhìn Mộc Trà khẽ cười đắc ý.
Cô ta đưa điện thoại cho anh khẽ nhắc:
- Ba An Chi gọi cho anh không được, bác muốn gặp anh.
Khải Viễn nhìn Mộc Trà, cô biết ý buông tay anh rồi đứng dậy đi uống nước.
Khải Viễn cầm điện thoại ra ngoài nghe máy.
Hạnh Linh không rời đi mà đợi Mộc Trà quay lại mới mỉa mai:
- Liệu cô có còn vui khi bản thân chỉ là người thay thế? Khải Viễn chưa từng yêu cô.
- Chị muốn nói gì thì cứ nói đi, tôi không phải con ngốc để chị phải rào trước đón sau.
Dù chị nói gì thì nay tôi cũng kết hôn với Khải Viễn và chị mãi không có cơ hội với anh ấy đâu.
Hạnh Linh không như hôm gặp ở văn phòng, chị ta không tức giận mà còn cười rất tươi, tiến gần đến chỗ Mộc Trà nói cho cô đủ nghe:
- An Chi đã được tìm thấy rồi… cô sớm sẽ chẳng còn là gì trong mắt Khải Viễn nữa..