Vì Catherine mang thai bảy tháng, cuối cùng Phong Tế chọn một nhà hàng Quảng Đông tương đối nổi tiếng để tẩy trần cho Eide.
“Phong tổng, còn bắt anh đón tiếp tôi, đúng là…” Eide cười có chút cứng nhắc, nhưng rất chân thành tha thiết, “Tôi phải nói cảm ơn chứ. Catherine đã quen một người bạn rất tốt, nếu không hiện tại tôi và cô ấy… còn chưa tìm được chỗ bình tĩnh an ổn dưỡng thai.”
Catherine nắm chặt tay Eide dưới bàn, tuy cô sẽ oán giận, sẽ lải nhải nhưng Eide là chồng cô. Do đó bất kể xảy ra chuyện gì, bọn họ đều sẽ cùng nhau đối mặt, chẳng qua tạm rời Mỹ đến Trung Quốc dưỡng thai thôi, huống chi ở đây có Cảnh Thần – một người bạn tốt thế kia, có cái gì không thể chấp nhận nổi chứ.
Phong Tế khẽ cười, tao nhã gắp thức ăn cho Cảnh Thần: “Tôi là dân kinh doanh, những chuyện có lợi cho mình, tôi sẽ không từ chối.”
“Phong tổng, tuy chuyện này có lợi cho anh, nhưng lợi ích không cao. Nếu Catherine không phải bạn của Cảnh, anh chắc chắn sẽ không ra tay giúp tôi, không phải sao?” Mặc dù Eide còn trẻ tuổi song nhìn rất thấu đáo. Phong Tế là dân kinh doanh, nhưng anh không phải dạng người lợi ích trên hết.
Lần này Phong Tế không trả lời, mà rất tự nhiên chuyển đề tài. Anh xoay đĩa quay trên bàn, xoay một đĩa chứa đồ ăn vàng óng rất thơm tới trước mặt Catherine: “Nào, nếm thử món đậu hũ kim sa gạch cua này đi. Thông thường phụ nữ có thai không thể ăn cua vì gia đoạn trước dễ khiến sẩy thai, mà giai đoạn sau dễ khiến sinh non, nhưng món này đã trải qua cải tiến. Mùi vị rất ngon, dinh dưỡng cũng phong phú, Catherine có thể yên tâm ăn.”
“Cảm ơn.” Món ăn vàng óng làm Catherine cảm thấy thèm ăn, cô nuốt nước miếng, mới cầm thìa múc một miếng bỏ vào miệng. Vị mặn khiến cô nhịn không được nheo mắt lại một cách hạnh phúc, “Hương vị thật sự quá tuyệt!” Sau đó cô xoay đầu nhìn Cảnh Thần, mang theo chút u oán và hâm mộ, “Thần, lần trước mang thai cậu toàn được ăn những mỹ vị này sao? Cậu có biết sau khi mang thai, rất nhiều món mình không thể ăn không, đúng là sắp làm mình thèm chết mất!”
Cảnh Thần cười cười, gắp thịt bò xào dứa vào bát cho Catherine, “Đây là điều kinh ngạc trong văn hóa Trung Tây đấy, Catherine. Giờ cậu có thể hưởng thụ mỹ vị rồi, yên tâm đi, đồ ăn hôm nay chọn, cậu đều ăn có thể được, không cần kiêng kị nhiều đâu.”
Catherine nuốt thứ trong miệng xong mới vừa cười vừa nói: “Thật ra mình không kiêng kị như người Trung Quốc các cậu, bất quá cách làm cơm tây cũng nhiều, nên… hiện tại mình cảm thấy bà bầu Trung Quốc hạnh phúc lắm, kỳ nghỉ thai sản của các cậu dài vậy, sau khi sinh xong còn ở cữ gì đó. Bên Mỹ sau khi sinh ba ngày, đã bảo cậu đi làm rồi.”
“Catherine yêu dấu, lần này cậu sinh con ở Trung Quốc, cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ dành cho sản phụ Trung Quốc đấy. Tuy trước kia ở cữ của Trung Quốc có rất nhiều tập tục không đúng, nhưng cũng có không ít điều đáng làm theo. Mặc dù vất vả nhưng rất hiệu quả cho việc hồi phục cơ thể sản phụ.” Cảnh Thần thong dong ăn đồ ăn Phong Tế gắp, vừa ăn vừa nói.
Lễ nghi trên bàn ăn không cần nhắc tới, giờ toàn là bạn bè, cũng chẳng ai quá để ý. Nếu bạn bè gặp mặt mà còn chú ý lễ nghi, thì mất hết ý nghĩa của cuộc gặp gỡ bạn bè.
Quan trọng hơn là, Cảnh Thần không thích món ăn Quảng Đông, cô luôn thích những món khá cay, chẳng hạn như món ăn Hồ Nam và Tứ Xuyên, có điều hôm nay có thai phụ ở đây, món ăn quá cay không thích hợp cho thai phụ, cũng ảnh hưởng đến thai nhi. Do đó cô chỉ có thể thỏa hiệp.
“Chốc nữa anh mua thức ăn khuya cho em, để tối nay em ăn một bữa thật ngon.” Phong Tế thừa dịp gắp rau cho Cảnh Thần, cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai cô, “Muốn ăn đậu hũ thối hay quà vặt khác?”
Cảnh Thần kinh ngạc nhìn Phong Tế, sau đó mới thấp giọng nói: “Anh đồng ý cho em ăn quà vặt ven đường à, Tế, hôm nay anh hơi lạ nha.”
“Thỉnh thoảng ăn một chút không sao, làm chồng phải tôn trọng sở thích của vợ, không phải sao?” Phong Tế nhún vai nói.
“Phong tổng…”
“Eide, gọi tôi là Phong được rồi.” Phong Tế ngẩng đầu mỉm cười với hắn, “Trước đó tôi đã nói rồi, không cần khách sáo vậy. Tuy tôi là dân kinh doanh, nhưng dân kinh doanh cũng có bạn bè mà.”
Eide gật đầu, tạm thời trầm mặc một hồi, dưới sự cổ vũ của Catherine, mới nói, “Hôm qua tôi rời khỏi nước Mỹ, theo tôi được biết, gia tộc tôi đã ký kết thảo thuận hợp tác với nhà họ Đường.”
“…” Phong Tế híp mắt một cái, sau đó tiếp tục gắp đồ ăn cô bằng lòng bỏ vào miệng cho Cảnh Thần: “Không ngờ bọn họ hành động nhanh thế.”
“Phong, tôi cũng không yêu cầu gì, chỉ hi vọng, đến lúc đấy anh có thể nương tay cho gia tộc White chúng tôi…” Eide cúi đầu, hắn biết yêu cầu của mình hơi quá đáng, song cho dù không tốt đi nữa, đó cũng là gia tộc của hắn, hắn không muốn nhìn ba mẹ hắn và anh cả rơi xuống đáy cốc, chẳng còn hi vọng hồi sinh.
“Eide, tôi sẽ không làm gì cả.” Phong Tế nhíu mày, chậm kéo dài ngữ điệu, “Nhà họ Đường có thế nào, cũng không liên quan đến tôi. Do đó Đường gia hợp tác với gia tộc White, tôi cũng sẽ không làm gì.” Buông đũa xuống, anh dựa lưng vào ghế, hai tay cùng chống cằm, “Eide này, tôi nghĩ cậu đã lầm một chuyện. Giờ Cảnh Phong bất kể ở Mỹ hay ở Trung Quốc đều đã đứng vững gót chân, tôi không cần làm gì vẫn có thể duy trì ưu thế như vậy. Đã thế, sao tôi phải đi làm một số chuyện vừa hại người vừa không có lợi cho mình chứ?”
Khóe môi Eide giật giật, lại bị Catherine hung hăng kéo hắn một cái, sau đó Catherine cười nói: “Hôm nay cảm ơn Phong đã chiêu đãi, tôi ăn rất vui vẻ. Từ khi mang thai đến nay, đây coi như một bữa hạnh phúc nhất của tôi.”
Cảnh Thần khẽ nhíu mày, cuối cùng thở dài một cái: “Catherine, cậu nói vậy, nghĩa là mấy ngày qua mình bạc đãi cậu hả?”
“Thần, lúc ở nhà chẳng phải cậu đặc biệt mời một đầu bếp làm món Tây cho mình sao, mặc dù thỉnh thoảng có ăn món Trung, nhưng toàn dựa theo khẩu vị của các cậu. Bữa ăn hôm nay mới hoàn toàn dựa theo khẩu vị của mình, đương nhiên mình thỏa mãn nhất rồi.” Catherine cố ý khua tay nói một cách khoa trương, định áp đảo bầu không khí có chút ngưng trọng trước đó.
“Nói vậy nghĩa là mình không nên chuẩn bị đầu bếp làm món Tây cho cậu, mà đổi thành đầu bếp làm món Quảng Đông?” Cảnh Thần hiểu được dụng ý của bạn tốt, nên hết sức phối hợp với cô ấy.
“Thế thì không cần, phiền toái quá.” Catherine thè lưỡi, rất dí dỏm nói, “Cậu cũng biết khẩu vị của bà bầu không cố định mà, giờ mình thấy ngon chứ, nói không chừng ngày mai lại nuốt không nổi. Do đó tiếp tục ăn cơm Tây đi, tuy rằng không thích lắm, nhưng ít ra vẫn quen thuộc một chút.”
Sau đó hai người phụ nữ liền thảo luận đề tài mang thai và con cái, dần dần hai người đàn ông cũng tham gia đề tài này, chẩng ai nhắc đến công việc nữa, cuối cùng bữa ăn này kết thúc coi như cả chủ và khách đều vui vẻ.
***
Cảnh Thần ngồi bên giường sấy tóc, nghe phía sau có tiếng bước chân, bèn xoay đầu lại nhìn Phong Tế mặc áo choàng tắm từ phòng tắm đi tới, đợi khi anh đến bên cạnh, cô rất tự nhiên đưa khăn cho anh để anh lau tóc cho mình.
Cảm nhận được bàn tay to của anh dịu dàng lau tóc cho mình, Cảnh Thần nhắm mắt tựa vào người anh nói, “Tế, anh và Eide đã thỏa thuận những gì. Nhìn phản ứng hôm nay của anh ấy, hình như không giống như những gì anh nói.”
“Cậu ta muốn bảo vệ nhà họ White, trước đó anh và cậu ta thỏa thuận miệng rằng, chỉ cần cậu ta không tham dự toàn bộ dự án hợp tác với Đường gia lần này, thì đợi mọi việc kết thúc, Cảnh Phong sẽ hợp tác với cậu ta. Hôm nay thuần túy là do cậu ta suy nghĩ quá nhiều, tuy anh cần biết Đường thị rốt cuộc muốn làm gì, có sắp xếp gì, nhưng anh cũng sẽ không ra tay đối phó bọn họ.” Nét mặt Phong Tế rất dịu dàng, anh cẩn thận lau tóc cho cô. Nếu không phải anh yêu cầu, thì Cảnh Thần sẽ không nuôi tóc dài, do đó anh phải có trách nhiệm với mái tóc của vợ yêu.
Cảnh Thần nhắm mắt suy tư một lát, mới mở mắt ngẩng đầu nhìn anh: “Eide không coi trọng sự hợp tác giữa gia tộc mình với Đường thị sao?”
Cảnh Thần cảm thấy Phong Tế vẫn giấu cô một số chuyện gì đó, nên chỉ có thể tự mình từ từ phân tích ra, cô tự tin chỉ cần mình hỏi thì Phong Tế sẽ cho cô biết đáp án. Bất quá nếu anh thực sự muốn giấu, thì chỉ cần cô không hỏi, anh tuyệt đối sẽ không chủ động nói.
“Gia tộc White và Đường thị hợp tác một hạng mục hơi liều lĩnh, về lĩnh vực mạng Nano[1]” Phong Tế nắm mái tóc dài của Cảnh Thần, sau khi cảm thấy gần như khô rồi, bèn để khăn sang một bên, ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
[1] Mạng nano (Nanonetworks / nanoscale network) là một tập hợp các cỗ máy nano liên kết với nhau (các thiết bị một vài trăm nanomet hoặc một vài micromet ở hầu hết các kích thước), mà có thể thực hiện nhiệm vụ chỉ rất đơn giản như tính toán, lưu trữ dữ liệu, cảm biến và dẫn động. Nanonetworks dự kiến sẽ mở rộng khả năng của cỗ máy nano đơn cả về độ phức tạp lẫn phạm vi hoạt động bằng cách cho phép họ phối hợp, chia sẻ và tổng hợp thông tin. Nanonetworks phép các ứng dụng mới của công nghệ nano trong lĩnh vực y sinh học, nghiên cứu môi trường, công nghệ quân sự, công nghiệp và các ứng dụng tiêu dùng. (Theo en.wikipedia.org)
“… Vốn lưu động hiện tại của gia tộc White và Đường gia hình như đều có chút vấn đề, có thể đảm nhiệm nghiên cứu lần này ư?” Cảnh Thần hỏi trúng chỗ, nếu tin tức này cô đã biết, thì chắc chắn Phong Tế càng biết hơn.
“Do đó sau khi Eide biết chuyện hợp tác, hơi nóng nảy, mới có thể thất thố trên bàn ăn.” Phong Tế thấp giọng nói.
“Trước khi đạt thỏa thuận với anh, cậu ta không biết quyết định của gia tộc mình.”
“Không biết. Eide… trên cơ bản đã bị trục xuất khỏi gia tộc White, chuyện này Catherine còn chưa biết.” Cuối cùng Phong Tế nói thêm một câu, “Giờ Catherine đang mang thai ở giai đoạn cuối, không thể tùy tiện chịu bất kỳ kích thích nào.”
“Đúng là đứa bé ngoan lấy ơn báo oán.” Cảnh Thần thở dài, “Hiện tại gia tộc White và Đường gia đều được ăn cả ngã về không, tiện thể tính toán lẫn nhau, vì thế Eide sợ anh ra tay với hai nhà vào lúc này. Vốn dĩ nguồn tài chính đã không đảm bảo, nếu trong tình huống này xảy ra chút tình huống gì, thì hai nhà liền… Bất quá, sao bọn họ có thể nghĩ đến chuyện hợp tác với nhau chứ, còn là hạng mục cần tiền vốn thế này?”
Phong Tế cười không đáp, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu cô, cúi đầu hôn xuống
Anh biểu hiện như vậy, sao Cảnh Thần có thể không hiểu được.
Phong Tế sẽ không ra tay với Đường gia và gia tộc White, bởi anh đã ra tay xong rồi! Không biết rốt cuộc anh dùng cách gì làm hai nhà ký thỏa thuận hợp tác thế kia.
Mà vốn lưu động của hai nhà… Cảnh Thần dùng chân suy nghĩ cũng biết, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề. Ném một ánh mắt khinh bỉ cho ông xã nhà mình, Cảnh Thần thản nhiên nói: “Gian trá.”
Phong Tế khẽ cười một tiếng, đáp: “Nếu hai nhà bọn họ thật lòng hợp tác, bằng lòng cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, thì cuối cùng nhất định sẽ thành công.”
Nghĩa là nếu không thể cùng nhau vượt qua, thì chờ đợi hai nhà chính là phá sản.