Duyên Nợ Ba Sinh

Chương 38



Sau khi tiễn vợ chồng Catherine và Eide, còn có con trai bọn họ đi, cuối cùng hai vợ chồng Cảnh Thần quyết định dẫn ba đứa nhỏ đi Bắc Kinh chơi một vòng. Tuy ba đứa còn nhỏ, nhưng giáo dục hắn đi đôi với giáo trình. Kiến thức liên quan tới quốc gia, lòng yêu nước, và liên quan tới bản thân là một người Trung Quốc.

"Lại nói, du lịch thì du lịch, chỉ có hai vợ chồng cậu mới phiền phức như vậy." Trong phòng làm việc của Phong Tế, Lam Phong tao nhã ngồi trên ghế salon, dáng dấp yêu nghiệt nhưng toàn thân toát ra khí khái khiến người ta tuyệt đối không thể hiểu lầm hắn là phụ nữ, lấy một chùm chìa khóa trong ngực đặt lên bàn trà, "Phong Tế, chìa khóa cậu cần tôi đưa rồi, đừng nói tôi không phải bạn chí cốt nhé."

"Cảm ơn." Phong Tế ngồi đối diện cười cười, cất chìa khóa đi.

Nhà Lam Phong làm bên bất động sản, căn bản đều có một căn biệt thự ở hai thành phố lớn nhất nhì Trung Quốc, cho nên bình thường mấy anh em muốn ra ngoài du lịch, đều sẽ tìm hắn mượn nhà ở. Mặc dù khách sạn không tệ, nhưng vẫn thiếu vài phần ấm áp, dù sao biệt thư Lam gia luôn thuê người hầu trông nom, không sợ tới rồi còn phải dọn dẹp.

"Cậu nói xem các cậu đi chỗ nào du lịch không được, lại cố tình chọn lúc này đi thủ đô." Lam Phong bĩu môi, "Còn Hải Thiên bên đây thì sao, không sợ Đường gia giở trò hả?"

Phong Tế nở nụ cười sâu xa: "Cũng vì chuyện Đường gia, nên tôi và tiểu Thần mới cần nghỉ phép bây giờ."

Nếu anh và tiểu Thần không rời hỏi thành phố Hải Thiên, thì độc thủ đứng sau lưng kia rất có thể sẽ tiếp tục ẩn nấp, nếu quả thực là người bọn anh đoán.

"Gần đây Nhan Tứ hơi bận, nghe nói cô ta đã trở về." Lam Phong bưng tách trà lên nhấp một ngụm, ung dung nói sang chuyện khác.

Nghe vậy, Phong Tế liền nhíu mày: "Cô ta trở về? Nhan Tứ, cậu ấy..."

"Nếu cậu ấy bước ra được thì tốt." Lam Phong không nhịn được thở dài một hơi, "Cậu nói xem việc này hơn mười năm rồi, cậu ấy cần gì cứ canh cánh trong lòng. Cậu cũng đã kết hôn sinh con, mà cậu ấy vẫn hãm mình trong đó, aizz."

Khóe mắt Phong Tế co quắp, cái gì mà anh đã kết hôn sinh con. Tuy trước đó anh luôn lãnh đạm với phụ nữ, thậm chí còn bị đồn là gay, nhưng cũng đâu khoa trương như Lam Phong nói chớ. Đâu phải anh không yêu ai, mà là người anh cần từ đầu chí cuối chỉ có một người thôi.

"Tôi nói này Lam Phong, cậu muốn nói Nhan Tứ thì cứ việc, nhưng đừng lôi kéo tôi vào."

Lam Phong liếc nhìn Phong Tế, cái nhìn phong tình ấy nếu là đàn ông bình thường, thì ước chừng tuyệt đối không chịu nổi, đáng tiếc, Phong Tế không phải đàn ông bình thường, hai người quen biết nhau sắp hai mươi năm, đều hiểu rõ đối phương.

"Nhắc tới mới nói, hôm nay chị dâu không ở đây, Phong Tế cậu mau tiết lộ một chút, cậu hoàn toàn không gần nữ sắc, sao lại coi trọng chị dâu hử. Lúc đó, hình như chị dâu vẫn còn là vị hôn thê của Đường Dương?"

Thực ra, Nhan Tứ và Lam Phong đã thắc mắc vấn đề này nhiều năm, đáng tiếc, mỗi lần hỏi không phải bị Phong Tế kéo đi một vòng thái cực, thì cũng cười không đáp. Bọn họ thực sự chả biết rốt cuộc Phong Tế thích Cảnh Thần chỗ nào, tuy cô thông minh, dáng dấp không tệ, nhưng nếu chỉ là cô gái như vậy, thì cũng chẳng phải chưa từng xuất hiện bên cạnh Phong Tế. Nhưng cuối cùng Phong Tế lại thích Cảnh Thần.

Không, Phong Tế không chỉ thích Cảnh Thần, mà anh yêu Cảnh Thần. Trước giờ Phong Tế không thích chen vào những chuyện phức tạp kia của giới thượng lưu, tính toán từng chút với Đường Dương và Đường gia, để hai nhà Cảnh - Đường hủy hôn, sau đó tính toán cho Bạch Yến Vũ và Đường Dương kết hôn.

"Cậu có tin vào kiếp trước kiếp này không, Lam Phong?" Phong Tế gỡ mắt kính gọng vàng trên mặt xuống, mắt phượng hẹp dài nhìn Lam Phong, rất nghiêm túc nói, "Tiểu Thần, là người vợ kiếp trước của tôi."

".... Khụ khụ!" Sau khi trầm mặc một hồi, Lam Phong ho khan kinh thiên động địa, hồi lâu sau, mới dùng giọng nói hơi khàn khàn nói: "Kiếp trước... Phong Tế, cậu đùa không vui tí nào!"

Phong Tế cười cười uống trà, không thèm nhắc lại. Mặc kệ Lam Phong có tin hay không, anh thực sự nói thật. Kiếp này, Nhan Tứ và Lam Phong là anh em của anh, cho dù không có liên hệ máu mủ, nên anh mới chọn lúc này nói. Bất quá anh cũng biết, anh tùy tiện nói thế, rất có thể Lam Phong nghĩ anh đang nói đùa.

Mà đó cũng là kết quả anh mong muốn.

Xuyên qua, sống lại, đều quá mức khó bề tưởng tượng. Bí mật này, chỉ có thể hai người Phong Tế và Cảnh Thần biết mà thôi, nếu để người khác biết, thì ai biết sẽ có hậu quả gì.

"Được rồi, tôi đi dây." Sau khi Lam Phong dùng khăn giấy lau xong, bèn chậm rãi đứng lên, "Cậu cứ yên tâm đi du lịch với chị dâu, Nhan Tứ và Đường gia tôi sẽ giúp cậu giám sát."

Phong Tế gật đầu, những lúc thế này, anh không cần phải nói cảm ơn, vì bọn họ là anh em.

Nhìn cửa phòng bị đóng lại, Phong Tế thở dài đến bên cửa sổ đứng.

Nhìn dòng xe và dòng người tấp nập bên dưới, Phong Tế nhắm nghiềm mắt tựa vào cửa sổ.

Hy vọng, không phải như anh và tiểu Thần nghĩ mới tốt.

***

Thời gian mười ngày du lịch kết thúc, Phong Tế và Cảnh Thần dẫn ba đứa nhỏ trở về biệt thự ven biển của Cảnh gia, hai người hoàn toàn nắm ì ra đó, ngay cả ngón tay cũng không buồn nhúc nhích.

Nằm trên giường, Cảnh Thần vô cùng hối hận, sớm biết vậy, cô nên nghe theo lời Phạm Niệm Chân, dẫn cả bảo mẫu riêng của ba đứa nhóc kia theo. Vì muốn làm tốt trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ, nên vợ chồng Cảnh Thần chẳng dẫn ai cả, hai người và ba đứa nhỏ cứ thế lên đường. Kết quả ai ngờ ba đứa nhóc đang là thời điểm hoạt bát hiếu động, hai vợ chồng cô hoàn toàn không đủ tinh lực đối đầu với ba đứa!

Đối với vợ chồng Cảnh Thần mà nói, lần này chẳng phải nghỉ ngơi nghỉ phép gì, ngược lại còn mệt hơn đi làm. Kiếp trước, hai người cũng từng du lịch với con mình, nhưng vì tuổi tác của ba đứa nhỏ chênh lệch nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau, nên hai người lớn có thể nghỉ ngơi một chút.

Do đó, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người mà!

Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, cuối cùng, Cảnh Thần chậm chạp trở lại công ty làm việc. Phong Tế thì đã trở lại Cảnh Phong trước đó một ngày, chẳng phải anh không muốn nghỉ ngơi thêm một ngày, bởi vì anh nhận được tin tức, Đường gia có hành động. Ở nhà có Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân không tiện xử lý lắm, nên tới công ty tốt hơn.

Thực ra, Đường gia không tính là có hành động lớn gì, chẳng qua Đường Minh Húc chính thức trục xuất Đường Dương ra khỏi nhà họ Đường. Tin tức này khiến nhiều người không khỏi khiếp sợ.

Đường gia đã vì Đường Miện mà Đường thị phá sản cách đây không lâu, Đương Minh Húc lại trục xuất con trai út của mình ra khỏi nhà họ Đường! Người sáng suốt đều biết, Đường Dương có năng lực hơn Đường Miện, mà Đường gia hiện tại bị tổn thương có thể nói là tương đối nguy hiểm, còn trục xuất Đường Dương, là vì lý do gì?

Chẳng lẽ chuyện Đường thị phá sản do Đường Dương động tay động chân?

Rốt cuộc Đường Dương không muốn bị ông anh tầm thường của mình chèn ép, nên mới ra tay?

Bất luận là ai, cũng khiến mọi người tò mò không ngớt.

Tuy chuyện Đường gia không ảnh hưởng gì tới Cảnh Phong và Cảnh thị, nhưng sao Phong Tế có thể yên tâm được. Vì thế trước đó anh đã xem một số tư liệu Nhan Tứ gửi, sau khi lại bảo hắn điều tra thêm vài việc, anh chỉ có thể bội phục Đường Minh Húc dám ra tay tàn nhẫn vậy.

"Cho nên, Đường Miện và Đường gia chỉ là quân cờ bị Đường Minh Húc và Đường Dương vứt bỏ?" Sau khi Lam Phong xem xong tư liệu Phong Tế chỉnh lý lại kết luận, "Lão già Đường gia này xuống tay độc thật, những người khác đều bị ông ta vứt bỏ, chỉ để bảo vệ đứa con trai út của mình. Bất quá, vì sao ông ta lại phải làm thế?"

"Chắc kiêng kỵ tôi và Cảnh Thần." Phong Tế tựa lưng vào chiếc ghế ông chủ, hơi cúi đầu, cười như không cười nhìn tài liệu trên bàn làm việc, liên tục xoay bút trong tay, "Tuy tôi và Cảnh Thần không làm gì Đường gia, nhưng rõ ràng ông ta... không dám tin bọn tôi. Trước đó, Cảnh Thần lại từng nhờ ba đứng ra liên lạc với Đường Minh Húc, yêu cầu Đường Dương không thể trở thành người thừa kế Đường gia. Nên lão già này mới làm vậy."

"Nếu là tôi... tôi cũng không yên tâm." Lam Phong trợn mắt, lại không ảnh hưởng tới hình tượng của hắn chút nào, "Phong Tế cậu trông nhã nhặn thế, nhưng thực tế, cậu là hạng người gì, cả thương trường ai cũng biết. Người sáng lập tập đoàn Cảnh Phong bụng dạ nham hiểm, hồ ly Phong Tế. Tuy mấy năm nay, cậu không ra tay với Đường gia, cũng chỉ vì Đường Dương không có địa vị gì ở nhà họ Đường."

"Phong Tế lòng dạ hẹp hòi mọi người đều biết." Lam Phong cười cười, nhướng mày nói tiếp, "Nếu Đường gia thật sự giao cho Đường Miện, thì sớm muộn gì cũng sẽ suy tàn. Bất quá lão già Đường gia vẫn cho Đường Miện cơ hội, đáng tiếc, lần này hắn không chỉ không biết nắm bắt, mà còn liên lụy tới Đường thị. Do đó, Đường Dương mới có thể ôm phần lớn tài chính và mối giao thiệp của Đường gia rời đi. Có điều, không phải ai cũng ngu ngốc, ít ra, mấy anh em của lão Đường đều không từ bỏ ý đồ."

"Cho nên, kết cuộc này của Đường gia là xấu hay tốt, không ai dám đoán được." Phong Tế nói.

"Cậu tính sao?" Lam Phong tin chắc, Phong Tế sẽ không để Đường Dương phát triển, dù sao mối hận giữa bọn họ nói lớn cũng không lớn, nhưng nói nhỏ, thì tuyệt đối không thể nhỏ nổi.

Phong Tế giơ nhếch môi, đặt bút xuống, khoanh tay trước ngực, "Tạm thời, tôi sẽ không làm gì hết."

"Gian thương." Lam Phong cũng xem xong tài liệu để xuống, nâng tách trà lên uống một ngụm.

"Cảm ơn đã khen." Phong Tế hơi nhướng mày, vẻ mặt có chút vô lại và gợi cảm.

"Ai thèm khen cậu." Lam Phong cười mắng một tiếng, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, giọng nói rất bất đắc dĩ, "Nếu cậu không vội xử lý chuyện Đường Dương, thì nghĩ cách giúp Nhan Tứ một tay đi."

"..." Phong Tế có chút không nói nên lời, cuối cùng nói: "Cậu thật sự cho rằng tôi vạn năng hả? Khúc mắt trong tình cảm kiểu này, cho dù chúng ta là anh em thân thiết đi nữa, cũng không thể xen vào. Nếu bọn họ không tự mình bước ra, thì không giải quyết được, chúng ta có làm gì cũng vô dụng."

Lam Phong thở dài, cười khổ: "Những điều cậu nói tôi đều rõ hết, nhưng cứ mặc kệ Nhan Tứ như vậy, tôi không làm được. Hiện tại, cậu ấy ngoại trừ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cậu giao, thì suốt ngày mua say trong quán bar, uống say như chết. Làm thế không giải quyết được vấn đề, chỉ khiến sức khỏe cậu ấy càng ngày càng xuống dốc."

Phong Tế hơi nhíu mày, anh biết từ sau khi cô gái kia trở về, tình huống của Nhan Tứ không tốt lắm, nhưng không ngờ lại kém tới mức như Lam Phong nói.

"Chỉ vì loại phụ nữ kia, Nhan Tứ lại..."

Lời nói cuối cùng vẫn nuốt xuống, bởi Nhan Tứ là anh em của Phong Tế, cho dù chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, anh cũng không nặng lời nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.