"Tiểu Thần à, Đường Minh Húc và Đường Dương còn chưa dám xem chúng ta là quân cờ." Phong Tế híp mắt nói, "Chúng ta chỉ là mồi dẫn lửa thôi, em yêu."
Nghe xong lời này, Cảnh Thần nhún vai, sau đó đóng tập tài liệu lại: "Không được, em vẫn chưa nghĩ ra, trong lòng rất khó chịu!"
Vừa nghĩ tới mình bị lợi dụng như vậy, Cảnh Thần không có cách nào tỉnh táo nữa. Nên tạm thời ngừng làm việc, trạng thái thế này không thích hợp để cô làm tiếp. Bản báo cáo rất quan trọng, chỉ cần sai một tí đã dẫn tới phiền toái lớn.
"Yên tâm đi, tiểu Thần." Phong Tế ôm Cảnh Thần vào lòng, trấn an hôn trán cô, "Người của Đường gia cho dù vô dụng, nhưng sau khi biết tính toán của Đường Minh Húc, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cha con họ như vậy."
Cảnh Thần nhíu mày, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ cười như hồ ly của Phong Tế: "Anh định cho Đường gia biết hết tất cả kế hoạch của Đường Minh Húc ư?"
"Không chỉ có cha con họ mới thông minh đâu, ngay cả những người Đường gia hơi nói khoác kia đâu phải cái gì cũng không hiểu." Phong Tế hơi nhếch môi, "Cha con Đường Minh Húc cho rằng bọn họ lừa được bọn họ, lại không biết..."
"Còn có con hồ lỳ như anh lúc nào cũng nhìn chằm chằm bọn họ chứ gì!" Cảnh Thần tiếp lời.
"Tiểu Thần, em nói chồng em thế này hả?"
"Anh vốn là hồ ly mà, lúc đeo mắt kính càng giống hơn." Cảnh Thần nói xong đẩy Phong Tế ra, tiếp tục mở laptop bắt đầu gõ bàn phím. Đã biết đối sách của Phong Tế, Cảnh Thần hoàn toàn yên tâm, chăm chú quay lại công việc của mình.
"Nếu anh là hồ ly, vậy em là gì hửm, tiểu Thần, hồ ly tinh sao?" Phong Tế nhẹ nhàng phun ra một câu, khiến ngón tay Cảnh Thần nhất thời cứng đờ trên bàn phím.
***
Đường Dương rất đau đầu.
Đường Dương vô cùng đau đầu.
Đường Dương đã đứng ngay rìa sắp hỏng mất.
Rõ ràng kế hoạch của hắn và ba rất hoàn mỹ, hắn ẩn nấp trong tối khống chế công ty phát triển đến mức cũng được, nếu không lúc trước hắn đâu có khả năng dứt khoát cho Bạch Tước Vũ 5 triệu chứ.
Nhưng tất cả đều rất tốt mà, tại sao đột nhiên xảy ra vấn đề!
Các doanh nghiệp cung ứng đã ký kết hợp đồng với công ty đột nhiên kết thúc hợp đồng, tuy công ty nhận được phí bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng sự phát triển của công ty lại xảy ra vấn đề lớn. Không có vật liệu, công ty phải ăn nói với đối tác thế nào?!
Nếu thực sự không thể giao hàng đúng hạn, thì phí bồi thường vi phạm hợp đồng công ty nhận được căn bản không đủ đền bù!
"Ba, rốt cuộc tin tức này ai tiết lộ ra ngoài!" Đường Dương tức giận quát, mái tóc rối loạn cho thấy tâm trạng tồi tệ của hắn, "Vì sao đột nhiên Đường gia chỉa mũi nhọn vào công ty chúng ta, không phải chúng ta vẫn che giấu rất tốt mà!"
Đường Minh Húc uống một ngụm trà, đặt tách trà xuống: "Đường Dương, giờ con đang nghi ngờ ai?"
Khẽ cắn môi, Đường Dương tỉnh táo lại một chút, giọng điệu rốt cuộc bình tĩnh: "Ba, ba nói xem con còn có thể nghi ngờ ai."
"Không phải nó."
"Sao ba có thể chắc chắn không phải anh ấy, người ba đáng kính của con!" Lần này Đường Dương thật sự sốt ruột, nếu vẫn không tìm được nhà cung ứng thích hợp, thì tâm huyết mấy năm nay của hắn sẽ đổ sông đổ biển. Đến lúc đó, không còn hậu thuẫn nữa, căn bản không thể trở lại như ngày xưa!
"Đường Dương, nếu chúng ta phá sản, nó cũng không có lợi ích gì đâu." Thở dài một cái, Đường Minh Húc để tách trà xuống. Ông ta làm gì đều tính toán hết, nhưng bất cẩn thế này, chỉ có Đường Dương, con trai út của ông ta. Nhìn dáng vẻ chật vật của Đường Dương, Đường Minh Húc lại không nhịn được ở trong lòng yên lặng thở dài.
Phong Tế, ông ta đã đánh giá thấp người thanh niên này.
Tuy Phong Tế vẫn chưa trực tiếp ra tay với bọn họ, song sẽ không nhìn bọn họ lớn mạnh.
Bởi Đường Dương từng là vị hôn phu của Cảnh Thần, bởi Đường Dương từng tràn đầy tính toán với Cảnh Thần, bởi Đường Dương từng vì Cảnh Thần yêu hắn sâu sắc, mà không chút do dự tổn thương Cảnh Thần.
"Đường Đương, chuẩn bị sẵng sàng đi. Người khiến Đường gia biết công ty này là của cha con chúng ta, chính là Phong Tế." Đối diện với ánh mắt con trai út của mình, Đường Minh Húc gằn từng chữ một. Có lẽ ông ta tính sai rồi, nếu lúc trước ông ta buông tha... Hiện tại, Đường gia còn có Đường Miện, nói không chừng sẽ không thay đổi như hôm nay.
Đáng tiếc, hối hận là một việc hoàn toàn không có ích lợi gì.
Đường Minh Húc tính toán nhiều thế, chung quy lại tính sót.
Phong Tế rất yêu Cảnh Thần, nên cho tới bây giờ anh không buông tha cho Đường gia và sự quan tâm của Đường Dương.
Đứa con trai út của ông ta ưu tú vậy, lại vì chuyện này mà ngã xuống.
"Là hắn..." Đường Dương nghe lời Đường Minh Húc nói, nghi ngờ không thôi, "Sao hắn biết được, rõ ràng con che ấu giấu rất khá mà!"
Hắn biết rõ lúc trước hắn đã tổn thương Cảnh Thần, nếu không Cảnh Hoằng Hi cũng sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy với Đường Minh Húc.
Nhưng Phong Tế...
Chết tiệt!
Sớm biết Cảnh Thần sẽ tìm được một người đàn ông thế này, trước đây, hắn không nên vì Bạch Yến Vũ mà...
Tài sản Cảnh gia, Cảnh Thần, cứ như vậy lướt qua hắn.
Đường Minh Húc nghe lời Đường Dương nói, lại thở dài. Đứa con trai út này của ông, nói âm hiểm cũng âm hiểm, chuyện tính toán tài sản Cảnh gia cũng có thể làm được. Nhưng đôi khi hắn lại nặng tình nặng nghĩa, cũng vì sự mâu thuẫn của hắn, nên mới để Phong Tế phát hiện.
"Tờ chi phiếu 5 triệu con đưa Bạch Tước Vũ, Nhan Tứ - thuộc hạ của Phong Tế từng thông qua ngân hàng tra ra con."
"Nên, lần này Phong Tế tiết lộ tin tức cho Đường gia?" Đường Dương lẩm bẩm.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tuy Đường gia chưa đến nỗi sa sút, nhưng vẫn mạnh hơn công ty gia công của hắn, muốn cho công ty phá sản cũng không phải chuyện khó gì. Huống chi công ty hắn mới thành lập mấy năm, đối mặt với tài chính liên tục xảy ra vấn đề, cũng không có quá nhiều năng lực ứng phó.
"Chuẩn bị đi, Đường Dương." Đường Minh Húc nói xong, chậm rãi rời khỏi phòng.
Chuẩn bị, chuẩn bị cái gì, phá sản sao?!
Không, hắn không cam lòng!
Đường Dương mím chặt môi, mặc áo vest đi ra ngoài, chỉ cần doanh nghiệp cung ứng chịu cung cấp nguyên vật liệu, công ty hắn còn có thể cứu!! Hắn không tin, Trung Quốc lớn như vậy, chẳng lẽ hắn không tìm được nhà cung ứng sao! Chỉ cần có tiền, lẽ nào không mua được thứ hài lòng.
Chẳng qua, Đường Dương không ngờ, vì biết cha con họ rút củi dưới đáy nồi, những người nhà họ Đường khác hiếm khi đoàn kết lại với nhau. Bọn họ phong tỏa, công kích công ty Đường Dương ở mọi mặt, cuối cùng, hắn chỉ có thể vất vả trầy trật tuyên bố phá sản.
Khi một số chuyện kết thúc, Đường Dương mới phát hiện, Bạch Yến Vũ đã mất tích, cô ta dẫn theo cặp trai gái của bọn họ, còn có một triệu - tài sản riêng cuối cùng của bọn họ không thuộc về công ty, chỉ để lại một tờ giấy ly hôn.
Tuy không đồng ý, nhưng Đường Dương vẫn ký tên.
Bạch Yến Vũ nói đúng, chẳng lẽ hắn còn muốn giữ cô ta ở lại cùng gánh nợ nần à? Hai đứa con của bọn họ còn nhỏ, có một triệu kia, ít ra cuộc sống của hai đứa sẽ không tệ.
Thế này, cũng tốt.
Sau đó, Đường Dương dẫn Đường Minh Húc rời khỏi thành phố Hải Thiên, không ai biết bọn họ đã đi dâu, hoặc cuộc sống ra sao, bởi không còn bất kỳ tin tức nào của bọn họ nữa.
Công ty phá sản không liên quan gì tới Đường Miện, hắn và vợ cũng rời khỏi Hải Thiên, bọn họ không nợ nần, chí ít cuộc sống không khó khăn lắm.
Mà Đường gia, sau khi biết công ty cha con Đường Minh Húc phá sản, nội bộ lại bắt đầu lục đục, cuối cùng hoàn toàn suy sụp, biến mất khỏi giới thượng lưu Hải Thiên.
Những việc này không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới thành phố Hải Thiên, cuộc sống của những người khác vẫn như cũ, chỉ có Phong Tế và Cảnh Thần mới quan tâm một chút.
"Đúng vậy, kết thúc rồi." Phong Tế cởi áo vest khoác lên người Cảnh Thần, "Bờ biển trời lạnh, em nên mặc nhiều chút."
"Dù sao cũng về ngay thôi." Cảnh Thần kéo áo khoác trên người, mỉm cười với chồng, "Thực ra cảm giác có chút không thật lắm, Tế à. Sống lại ở một thế giới như vậy, còn dây dưa với những người đó."
"Không thật sao?" Phong Tế ôm cô, cúi đầu hôn môi cô. Một lúc sau, anh buông cô ra, "Thế này, còn không thật hửm?"
"..." Cảnh Thần bất đắt dĩ nhìn anh, "Anh biết rõ em đang nói cái gì thật mà."
Đường Dương từng chiếm đoạt Cảnh gia, khiến Cảnh Thần mất hết tất cả, giờ hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của vợ chồng họ.
"Tiểu Thần, đây là con đường cha con họ chọn. Em cũng biết, anh thật sự chưa làm gì bọn họ cả." Phong Tế khẽ cười hai tiếng nói.
Phản ứng của Cảnh Thần là trực tiếp liếc anh một cái, con hồ ly giảo hoạt này đâu làm gì đâu, chỉ khiến người ta phá sản, trắng tay thôi, nếu quả thật làm gì đó, chẳng lẽ khiến người ta không sống được?!
"Vậy cũng tốt, không phải sao?" Phong Tế nắm tay Cảnh Thần đi tới chỗ bọn họ đỗ xe, "Lần này tiểu Thần không cần lo lắng vấn đề Đường Dương nữa nhé, chúng ta có thể sống thật tốt rồi."
Hai người lên xe, rời khỏi nơi này.
Từng ngày trôi qua, dù có chuyện gì xảy ra, Trái Đất cũng không ngừng chuyển động.
Rốt cuộc Nhan Tứ cũng không còn chìm đắm trong quá khứ nữa, hoàn toàn tạm biết mối tình đầu, tìm một cô gái kết hôn sống qua ngày. Mà Lam Phong luôn luôn yêu nghiệt, rốt cuộc trong một lúc theo đuổi cái đẹp sai lầm một lần, biến thành lễ vật của người khác, sau cùng định xuống.
Cuộc sống của Cảnh Thần và Phong Tế cứ trôi qua như thế, con cái ngày một trưởng thành, bọn họ dần dần già đi.
Khi bọn họ lại trở thành ông bà nội, người già trong nhà cũng từ từ mất. Sau khi Phong Hồng Thinh qua đời, Phong Tế hoàn toàn tuyệt giao với Phong gia, người mẹ Lan Lăng này cuối cùng không chiếm được cái gì từ Phong Tế.
Mặt trời chiều ngã về Tây, tại biệt thư ven biển, Cảnh Thần mái tóc bạc trắng tựa đầu vào vai Phong Tế.
"Tế, lại một đời trôi qua nữa." Cảnh Thần nhìn những bông hoa khoe sắc dưới dưới ánh mắt trời, mỉm cười nói.
"Nếu có cơ hội, kiếp sau còn ở bên tôi không, tiểu Thần?" Phong Tế tràn đầy nếp nhăn nắm chặt bàn tay lốm đốm của Cảnh Thần, giọng nói khàn khàn hỏi.
"Được." Cảnh Thần không do dự trả lời, "Nhưng lần này ông không thể bỏ tôi lại một mình mà đi trước, nếu không kiếp sau tôi không ở bên ông nữa!"
"Đươc, chúng ta cùng đi, bất kể kiếp này hay kiếp sau đều cùng nhau." Từng tìm kiếm vô vọng trong mười bốn năm ròng rã, ông không muốn nếm lại cảm giác đó nữa.
Khi con gái bọn họ tới nhà ấm trồng hoa tìm hai người, bèn phát hiện, hai ông bà đã rúc vào nhau, giống như hạnh phúc say giấc vậy.
Hai hàng nước mắt lăn dài, cô lập tức gọi anh hai và người nhà tới.
Không rời không bỏ, ngay cả chết cũng không có cách nào ngăn trở bọn họ.
Đây là dòng chữ được khắc trên bia mộ hợp táng của Cảnh Thần và Phong Tế, là di ngôn Phong Tế để lại.