Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Chương 51



Mệnh cách an bài, hay nói đúng hơn là Ngọc Đế an bài, Đan Thành Lăng ngày đó giết hết nha dịch và tri phủ để diệt khẩu, lại để một sư gia chạy thoát ra ngoài. Đông quận và triều đình ở dưới thành kêu gọi đầu hàng cùng lời minh chứng xác thực của sư gia, dân chúng bạo loạn, trong quân đội nhất thời cũng thành một mảng hỗn loạn. Biết được binh lực mỏng manh trong thành vốn không ngăn cản được đại quân ngoài thành, khi mọi người hoang mang không biết xoay sở thế nào, biết được việc này, liền tập hợp lại muốn giết chết hai kẻ cầm đầu là Đan Thành Lăng và Mộ Nhược Ngôn. Mọi người trước tiên châm lửa thẳng tiến vào Tướng quân phủ, Đan Thành Lăng được mấy tử sĩ che chở đã đi ra khoảng trống trong phủ, đám người ở trong phủ Tướng quân đi tới đi lui tìm kiếm, đập vỡ ném vứt đồ đạc lung tung.

Một lát sau, có người hô to một câu: “Đan Thành Lăng hẳn đã chạy thoát, nhanh vào trong nhà bắt lấy họ Mộ kia!”

Bó đuốc chụm lại thành một đống, cầm ra khỏi Tướng quân phủ, có mấy bó đuốc bị ném vào bên trong sương phòng, trong phòng nhất thời lửa rực cháy hừng hực.

Trễ rồi, lúc này, Đan Thành Lăng hẳn là đã đưa Mộ Nhược Ngôn ra khỏi nơi ở.

Nhưng bên trong thành mỗi người đều muốn giết hai người họ, đại quân của Đông quận và triều đình vây quanh ngoài thành, hai người họ làm sao mà trốn được?

Ta ngự phong chạy đến trên khoảng không của Mộ phủ, bó đuốc trên đường giống như con rồng lửa uốn lượn lội đến.

Cửa chính của Mộ trạch (*nơi ở của Mộ Nhược Ngôn) mở rộng ra, Đan Thành Lăng lại đang đứng ở trong nội viện cùng Mộ Nhược Ngôn, đối diện đứng sừng sững.

Bản tiên quân thở dài, Nam Minh à, thời gian cấp bách, ngươi còn cùng Thiên Xu đứng sừng sững như vậy làm gì? Hắn không muốn đi thì đánh cho hắn hôn mê rồi khiêng đi là được. Bộ muốn đám người kia tiến đến trước cửa chém nhị vị sao!

Ta hạ đám mây xuống, nghe thấy Nam Minh nói: “...... Haha, thật hay, ngay cả ngươi cũng khi ta là một tên côn đồ tội ác tày trời, ta còn gì có thể nói.” Mộ Nhược Ngôn nói: “Thật ra đều là ác nghiệt do ta gây ra, ngươi không có liên can gì.” Nam Minh bỗng nhiên vươn tay đến, nắm lấy cằm Mộ Nhược Ngôn: “Ngươi đến thời khắc này, vẫn còn hối hận vì đã giết chết Lý Tư Minh sao?”

Mộ Nhược Ngôn nói: “Ngươi lúc này chỉ có giao ta ra, mới có thể giải vây nhất thời. Ngươi ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm, chẳng lẽ lúc này muốn thất bại trong gang tất.”

Ánh đuốc đã đến trước cửa, thấy cửa lớn rộng mở, lại sửng sốt, có người reo lên: “Con mẹ nó, chơi trò vườn không nhà trống?”

Tức khắc có thanh âm nói tiếp: “Xem ra không phải là kế vườn không nhà trống của hắn, chúng ta tiến vào trong rồi nói sau!” Thanh âm hưởng ứng thưa thớt vang lên, nhưng không ai dám manh động.

Đan Thành Lăng nắm lấy cằm Mộ Nhược Ngôn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên buông tay ra, nói: “Nhà của ngươi bị tịch thu toàn gia, cũng bởi vì đã lưu giữ ta. Theo ngươi, ta và ngươi đến tột cùng là ai nợ ai?” Bỗng nhiên chưởng phong như điện, Mộ Nhược Ngôn không kịp phản ứng, đã bị hắn đánh vào sau gáy, buông lỏng cơ thể rồi ngã xuống.

Đan Thành Lăng vỗ vỗ tay, gọi mấy hắc y vệ qua, lạnh lùng nói, “Dù có phải liều bằng tính mạng của các ngươi, cũng phải đưa Mộ công tử ra khỏi thành!”

Ánh đuốc soi sáng đỏ rực cả một mảng trời, Đan Thành Lăng cởi nón giáp sắt ra, cúi người nhìn Mộ Nhược Ngôn thấp giọng nói: “Đan Thành Lăng ta dám làm dám chịu, không cần người khác gánh tội thay.” Cầm lấy trường đao sải bước đi ra trước cửa.

Đi đến trước cửa, dựng thẳng đao mà đứng, “Các ngươi muốn giết bản tướng, ai có can đảm lên trước?!”

Bó đuốc di động vây quanh, ánh đao giương cao, tiếng chém giết vang lên.

Một hắc y vệ đem Mộ Nhược Ngôn cõng ở trên lưng, những người còn lại bảo vệ quanh hắn, chạy về phía sau viện.

Hoành Văn nhẹ giọng nói: “Muốn cứu Thiên Xu, thì nhân dịp này xuống đi.” Ta nói: “Ngươi ra ngoài thành xem trước, ta ở trong này.” Hoành Văn cười nói: “Ngươi và ta hai người cùng chịu phạt, nói không chừng sẽ thụ phạt nhẹ một chút.” Một chưởng đánh thẳng lên vai ta, bản tiên quân dưới chân trống không, như một quả cân, rơi tõm xuống đất.

Hoành Văn phiêu nhiên dừng ở phía sau ta. Một trận gió mát thổi qua, mấy hắc y vệ còn chưa kịp kinh hãi, liền giống như quả cà rơi xuống đất mà ngã.

Ta và Hoành Văn mang theo Thiên Xu lại điều khiển đám mây bay đi, ra ngoài cửa Mộ phủ, máu bắn tung toé như sông, Đan Thành Lăng khắp người đầy máu, do ở giữa mọi người chém giết, Hoành Văn bắn ra một đường thẳng, hạ xuống một đạo lam quang nhàn nhạt vây quanh người Đan Thành Lăng, “Nam Minh dù sao từng là Đế Quân, đã cứu Thiên Xu, thì dùng pháp giới bảo hộ hắn trong một khắc.” Ta bỗng nhiên thấy một bóng dáng nho nhỏ cuộn tròn ở đầu tường Mộ phủ, kinh ngạc nói: “Đó không phải là sơn miêu tinh sao.”

Hoành Văn ánh chăm chú nhìn nói: “Quả thật là nó” ta không thể nề hà nói: “Để xuống ôm nó lên đây.”

Khi đám mây đang hạ xuống, Mộ Nhược Ngôn bỗng nhiên khẽ động, tỉnh lại.

Có lẽ là bát kim la linh chi kia đã bổ sung sức lực cho Mộ Nhược Ngôn khiến hắn không giống bình thường, bị Nam Minh đập xỉu như vậy, thế mà lúc này liền tỉnh.

Hắn tỉnh lại, bản tiên quân nhìn hắn rồi đột nhiên đứng dậy, ở trên đám mây đang lắc lư, quan trọng là phải giải thích với hắn: “Đừng sợ, đây là thuật đằng vân (*cưỡi mây bay lượn) của bản tiên quân, ta đưa ngươi ra khỏi thành.”

Mộ Nhược Ngôn đứng ở bên cạnh đám mây, nói: “Nhị vị, đây chẳng phải là cứu ta sao?”

Ta cam chịu, Mộ Nhược Ngôn thản nhiên nói: “Các hạ hôm trước đã nói, đây là kết quả ta nên có. Ta phải trả khoản nợ đó, nhất định phải trả, việc kiếp trước ta không biết được, bây giờ, ta lại muốn kết thúc. Thỉnh các hạ thành toàn.”

Thân hình vừa động, lại muốn dấn thân lao xuống dưới.

Ta vội vàng bắt lấy cánh tay hắn, dưới tình thế cấp bách, không thể không nói: “Ngươi không nợ gì cả, thật ra...... thật ra là ta nợ ngươi.”

Mộ Nhược Ngôn đôi mắt đông lại nhìn ta, ta nói: “Ta chính là Lý Tư Minh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.