Nhất định là do Ngọc Đế an bài, hôm đó Đan Thành Lăng đã giết
toàn bộ tri phủ cùng nha dịch trong nha môn diệt khẩu, lại để sót một sư gia chạy
thoát.
Lời kêu gọi đầu hàng của Đông Quận với triều đình đã được chứng
thực bằng lời kể của sư gia, bách tính bạo loạn, quân đội nhất thời cũng bung
bét như nồi cháo lỏng. Binh lực ít ỏi trong thành vốn đã không đủ sức chống lại
đại quân ở ngoài thành, dân chúng đương lúc bàng hoàng không biết trốn đi đâu lại
biết được chuyện này, liền kết bè kết đội xông lên muốn tìm giết hai kẻ đầu sỏ
– Đan Thành Lăng và Mộ Nhược Ngôn.
Đoàn người cầm đuốc lao về phía phủ tướng quân trước, nhưng
Đan Thành Lăng được mấy gã tử sĩ hộ tống rời đi, phủ tướng quân sớm trống không
một mảnh. Đám đông lục soát mấy vòng trong phủ tướng quân, đập phá lung tung.
Một lát sau, có kẻ đột nhiên hét lớn: “Nhất định Đan Thành
Lăng đã trốn mất rồi, mau tới chỗ ở của tên họ Mộ kia!”.
Đuốc cháy tụ thành một đống, chen chúc lao ra khỏi phủ tướng
quân, có mấy cây đuốc bị người ném vào trong phòng, căn phòng lập tức đùng đùng
bốc cháy.
Kéo dài được một khoảng thời gian, Đan Thành Lăng hẳn đã dẫn
Mộ Nhược Ngôn thoát khỏi khu nhà kia rồi.
Nhưng người trong thành thì muốn giết họ, đại quân của Đông
Quận và triều đình lại bủa vây trùng điệp ngoài thành, hai người ấy trốn thế
nào đây?
Ta cưỡi gió bay thẳng tới Mộ phủ, trên đường lớn, đèn đuốc tụ
lại với nhau, tựa như một con rồng lửa đang uốn mình lao thẳng về hướng này.
Cửa chính của Mộ phủ mở toang, Đan Thành Lăng và Mộ Nhược
Ngôn lại đang ở trong sân, sừng sững đứng đối diện nhau.
Bản tiên quân thở dài, Nam Minh ơi là Nam Minh, đương lúc
nguy cấp, ngươi còn cùng Thiên Xu đứng trơ ra đó làm gì? Y không muốn đi thì
đánh cho ngất rồi khiêng đi là được. Không thấy đám người muốn chém chết hai vị
đã sắp kéo tới trước cửa rồi sao!
Ta hạ đám mây xuống thấp, nghe thấy tiếng Nam Minh nói rằng:
“… Ha ha, được lắm, đến cả ngươi cũng xem ta là tên ác ôn tội ác tày trời, ta
còn gì để nói nữa đây”.
Mộ Nhược Ngôn nói: “Thực ra đều là nghiệt căn do ta trồng xuống,
hoàn toàn không liên quan gì đến ngươi”.
Tay Nam Minh đưa tới, bóp chặt lấy cằm Mộ Nhược Ngôn: “Đến
giờ phút này ngươi vẫn còn hối hận vì đã giết Lý Tư Minh sao?”
Đuốc lửa đã áp sát tới trước cửa, đoàn người trông thấy cửa
chính mở toang, đều sửng sốt cả người, có kẻ quát ầm lên: “Mẹ nó chứ, lại chơi
trò vườn không nhà trống à?”.
Ngay tức khắc liền có giọng khác tiếp lời: “Mặc kệ có phải
vườn không nhà trống hay không, chúng ta cứ xông vào rồi nói tiếp”. Vài tiếng
hùa theo lác đác vang lên, nhưng không kẻ nào dám nhúc nhích.
Đan Thành Lăng bóp chặt quai hàm của Mộ Nhược Ngôn, bốn mắt
nhìn nhau, lại đột nhiên buông tay ra, nói: “Mộ gia các ngươi bị tịch biên gia
sản, chém hết cả nhà, đều là vì đã thu nhận Đan Thành Lăng này. Ngươi và ta rốt
cuộc là ai thiếu nợ ai?”. Đột nhiên chưởng phong lao tới như điện xẹt, mặt Mộ
Nhược Ngôn còn chưa kịp đổi sắc thì đã bị Đan Thành Lăng đánh một chưởng trúng
gáy, cả người mềm oặt ngã xuống.
Đan Thành Lăng vỗ tay, gọi mấy gã hắc y vệ tới, lạnh lùng ra
lệnh, “Dù phải liều tính mệnh, các ngươi cũng phải mang Mộ công tử ra khỏi
thành!”.
Đuốc cháy chiếu cả một góc trời đỏ rực, Đan Thành Lăng cởi
áo giáp ra, cúi người nhìn Mộ Nhược Ngôn, thấp giọng nói: “Đan Thành Lăng ta
dám làm dám chịu, không cần người khác nhận tội thay mình”, sau đó hắn nâng trường
đao lên, sải bước ra cửa chính.
Bước tới trước cửa, Đan Thành Lăng dựng đao đứng đó, nói:
“Các ngươi muốn giết bản tướng, vậy kẻ nào có gan lên trước?!”.
Đuốc lửa bập bùng, bóng đao vung lên, tiếng “giết” bắt đầu
vang.
Một gã hắc y vệ cõng Mộ Nhược Ngôn trên lưng, những kẻ khác
vây lấy y, sau đó chạy về hướng sân sau.
Hoành Văn nói, giọng nhẹ tênh: “Nếu muốn cứu Thiên Xu, vậy
thì nhân lúc này ra tay đi”.
Ta nói: “Ngươi cứ ra ngoài thành xem trước, chỗ này để ta”.
Hoành Văn cười nói: “Ta và ngươi cùng chịu phạt, nói không
chừng sẽ nhẹ tội được mấy phần đấy”. Sau đó vỗ lên vai ta một chưởng, bản tiên
quân hụt chân, cả người giống như một quả cân, rơi tõm xuống dưới.
Hoành Văn nhẹ nhàng bay xuống sau ta. Một trận gió mát thổi
qua, mấy gã hắc y vệ còn chưa kịp kinh hồn, đã đồng loạt ngã lăn ra đất, hệt
như đám cà rụng vậy.
Ta và Hoành Văn mang theo Thiên Xu, lại nâng đám mây lên
cao, ngoài cửa Mộ phủ, máu chảy thành sông, Đan Thành Lăng toàn thân vấy trong
máu tươi, vẫn vung đao chém giết giữa cả đám người.
Hoành Văn búng một ngón tay, giăng một tầng ánh sáng lam cực
mỏng trên thân thể Đan Thành Lăng, “Nam Minh dù sao cũng từng là Đế quân, lại cứu
Thiên Xu, thôi thì dùng pháp giới bảo vệ cho hắn một khắc đồng hồ vậy”. Đột
nhiên, bản tiên quân trông thấy có một cái bóng nho nhỏ đang cuộn người trên
mái tường Mộ phủ, kinh ngạc nói: “Đó chẳng phải là mèo rừng sao”.
Hoành Văn ngưng mắt nhìn sang, nói: “Quả đúng là nó”.
Ta bất đắc dĩ nói: “Lại xuống bế nó lên đây vậy”.
Đám mây đang hạ xuống thì bỗng thấy Mộ Nhược Ngôn động đậy,
y tỉnh rồi.
Cũng có thể là bát Kim La Linh Chi ngày đó đã tẩm bổ cho Mộ
Nhược Ngôn thành ra có phần nào khác người thường, bị Nam Minh giáng cho một
chưởng như thế, vậy mà giờ đã tỉnh.
Mộ Nhược Ngôn tỉnh, bản tiên quân trông thấy y đột nhiên bật
dậy, đảo mắt nhìn quanh, thân người lảo đảo trên mây, đành giải thích cho y
nghe: “Ngươi đừng sợ, đây là thuật cưỡi mây của bản tiên quân, ta đưa ngươi ra
khỏi thành”.
Mộ Nhược Ngôn đứng bên rìa đám mây, nói: “Hai vị muốn cứu ta
sao?”.
Ta lặng thinh coi như thừa nhận, Mộ Nhược Ngôn thản nhiên tiếp
lời: “Mấy ngày trước các hạ đã từng nói, đây là kết cục mà ta nên có. Món nợ ta
thiếu, nhất định phải trả, chuyện của đời trước cũng không mong được biết, thế
nhưng hiện tại ta muốn nhận kết cục này. Mong các hạ hãy thành toàn cho ta”.
Thân người khẽ nhúc nhích, y muốn lao đầu xuống dưới.
Bản tiên quân vội vàng túm chặt lấy cánh tay y, trong tình
thế cấp bách, không thể không nói ra: “Ngươi không nợ nần gì ai cả, thật ra… thật
ra ta mới là kẻ nợ ngươi”.
Mộ Nhược Ngôn ngưng mắt nhìn bản tiên quân, ta nói: “Ta
chính là Lý Tư Minh”.
Mộ Nhược Ngôn nhìn ta, thần sắc lặng thinh như mặt hồ không
một làn sóng gợn. Ta nói: “Lý Tư Minh là do ta biến thành, Quảng Vân Tử cũng là
ta. Nếu ngươi không tin thì…”. Cánh tay còn lại của ta lần vào lồng ngực, mò ra
một miếng ngọc bội, giơ ra trước mặt, “Miếng ngọc bội này của ngươi vẫn còn ở
chỗ ta. Ngày đó trong Đông Quận Vương phủ, ta đã lừa ngươi, giả bộ như ném nó
vào trong hồ, nhưng thực ra đã lén lút giấu nó đi. Ta…”.
Ta thở dài thườn thượt, dứt khoát nói hết mọi chuyện ra cho
xong: “Ta phụng ý chỉ của Ngọc Đế, xuống hạ giới bố trí kiếp nạn cho ngươi.
Ngươi vốn là Thiên Xu Tinh quân ở trên thiên đình, nhưng lại phạm phải luật trời,
bị đày xuống trần gian cùng với Nam Minh Đế quân Đan Thành Lăng. Ta phụng mệnh
xuống đây sắp đặt tình kiếp trong cuộc đời này của ngươi, có rất nhiều chuyện
thất đức đều là do ta cố ý làm ra. Ngươi đâm ta một kiếm, cũng là đáng đời ta.
Cho nên ngươi vốn không nợ ta gì cả”.
Mộ Nhược Ngôn lặng thinh nhìn miếng ngọc bội, rồi đột nhiên
mở miệng, thong thả nói: “Miếng ngọc bội này, từ khi ta hiểu chuyện thì đã có rồi,
nghe mọi người nói là do một vị đạo nhân dạo chơi bốn phương tặng. Ông ấy nói rằng
miếng ngọc bội này có duyên phận với kiếp trước của ta. Kiếp trước cũng được,
kiếp này cũng xong, ai là ai, kỳ thực có quan hệ gì đâu”. Y nhìn bản tiên quân,
ánh mắt trong veo: “Nếu đã là hình phạt của ông Trời, vậy thì cũng sẽ có một kết
cục”.
Trong lòng bản tiên quân đột nhiên nhen nhóm một thứ cảm
xúc, cân đong không hết, nói chẳng thành lời.
Dưới mặt đất, đột nhiên có một ánh chớp chói lòa lóe lên, ta
vội quay đầu nhìn xuống, Hoành Văn thấp giọng lẩm bẩm: “Có gì đó không ổn”.
Đan Thành Lăng đứng giữa đám người, đâm trái giết phải, dường
như đã kiệt quệ lắm rồi, pháp giới Hoành Văn giăng trên cơ thể hắn cũng đã tan
biến, cơ thể bị chém mấy vết thương, vòng vây càng lúc càng đông, nào đao nào
rìu nào búa hè nhau trút xuống, xem ra chẳng mấy chốc nữa Đan Thành Lăng sẽ bỏ
mạng dưới mũi đao mũi kiếm của đám đông phẫn nộ.
Một cây rìu dài, cắm phập vào đầu vai của Đan Thành Lăng.
Máu tươi văng tung tóe, bắn lên bức tường bao quanh Mộ Phủ.
Trên bức tường, có bóng đen nho nhỏ của mèo rừng đang cuộn
tròn người lại.
Trong khoảnh khắc, một luồng chớp chói lòa, rực sáng như màu
tuyết lóe lên, bao bọc lấy cả bức tường, bản tiên quân đứng trên đám mây, nghe
thấy một tiếng gầm vang dội chọc thủng trời cao.
Trên gờ tường, cái thân thể dường như thuộc về yêu tinh mèo
rừng đang càng lúc càng phình to ra. Ánh chớp bọc lấy thân thể Đan Thành Lăng,
những kẻ vây quanh hắn phát ra những tiếng gào thét đau đớn, thảm thiết vô
cùng. Mấy xác chết cháy đen thui đổ rầm xuống đất!
Khi tiếng gầm gào vừa dứt, trong ánh chớp chói lòa, bản tiên
quân liền trông thấy một con dị thú khổng lồ, đang nhảy về phía trước thân thể
Đan Thành Lăng. Nó lao tới đám người, tức khắc máu tươi tung tóe.
Bản tiên quân trông mà kinh hãi, đến độ sững người trên mây,
Hoành Văn thấp giọng nói: “Sư tử tuyết… Không ngờ lại là sư tử tuyết!”.
Là con linh thú hung mãnh cực đỉnh trong truyền thuyết – Sư
tử tuyết đó sao?!
Cánh tay đang nắm chặt lấy tay trái của Thiên Xu vô thức thả
lỏng một chút, ta nhìn Hoành Văn, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy bàn tay đột
nhiên trống rỗng. Trái tim của bản tiên quân như vừa bị ai dìm vào nước băng lạnh
toát, ta vội vã quay đầu, Mộ Nhược Ngôn đã thả người nhảy khỏi đám mây.
Đột nhiên cuồng phong dậy lên bốn phía, trong nháy mắt, Mộ
Nhược Ngôn đã bị cuốn vào trong mây. Bản tiên quân vội vàng nhảy khỏi đám mây,
lại thình lình va phải một tấm chắn tiên, bị bắn mạnh lại phía sau.
Một đám mây khẽ khàng đệm dưới chân ta, có bóng người lướt
ngang bên cạnh: “Tu vi của ngươi chỉ sợ khó mà đối phó được với sư tử tuyết, để
ta đi cho”. Sau đó, bóng người ấy lại cũng theo câu nói kia biến mất trong gió.
Ta rống lên một tiếng “Hoành Văn!”, giơ tay muốn kéo hắn lại,
nhưng chẳng túm được gì.
Tốc độ rơi của Mộ Nhược Ngôn rất nhanh, hình bóng Hoành Văn
lao xuống cũng nhanh không kém. Chẳng ngờ đám mây kia lại khóa chặt thân của bản
tiên quân, khiến ta không nhúc nhích được, chỉ thấy Mộ Nhược Ngôn sắp rơi xuống
trước mặt sư tử tuyết, mà một cái vuốt khổng lồ của nó đang sắp táp xuống cơ thể
Mộ Nhược Ngôn. Hoành Văn chém ra một đạo tiên quang chặn nó lại, rồi dùng một dải
lụa cuốn chặt thân thể của Mộ Nhược Ngôn, ôm được Thiên Xu.
Sư tử tuyết lên cơn cuồng nộ, vài đạo chớp lập tức giáng xuống,
Hoành Văn vung tay áo chặn lại, bản tiên quân lơ lửng trên không, cố sống cố chết
muốn lao xuống dưới, mắt mở trừng trừng nhìn con sư tử tuyết kia dồn sức chụp
cái móng vuốt sắc nhọn của nó vào lưng Hoành Văn.
Ta hét to một tiếng “Hoành Văn!”, lại chợt thấy một bóng người
lao tới, đẩy Hoành Văn ra, lãnh trọn móng vuốt sắc lẻm của sư tử tuyết.
Máu đỏ đầm đìa, nhỏ giọt từ trên móng vuốt của sư tử tuyết,
nó đột nhiên sững lại bất động, cái bóng kia ngã xuống mặt đất.
Là Cục Lông.
Sư tử tuyết lại gầm lên một tiếng, đột nhiên ra sức lắc đầu
quẫy đuôi, liên tục nện đầu bôm bốp xuống đất. Loáng thoáng nghe một tiếng khóc
non nớt, nghẹn ngào nức nở: “Đại vương, đại vương, ngươi mau chạy đi”.
Sư tử tuyết ngẩng phắt đầu lên, ngửa đầu hú một tràng dài,
hai con ngươi sáng quắc ánh đỏ. Hoành Văn ôm lấy Mộ Nhược Ngôn, lại phải ngăn
sư tử tuyết, xuống cứu Cục Lông đang sóng soài trên đất.
Bản tiên quân dùng hết sức bình sinh phá nát đám mây kìm kẹp,
lao thẳng xuống dưới kia, đám lông bờm của con sư tử tuyết xù tung lên trong
cơn giận dữ, lao về phía Hoành Văn. Khoảnh khắc khi nó va phải pháp giới của
Hoành Văn, ánh sáng kỳ dị bùng lên, bao phủ thân thể đó. Ta nghe thấy tiếng
thét gào gần như khản đặc của chính bản thân mình vang lên, giữa những tiếng nổ
đinh tai nhức óc: “Hoành Vănnn…”.
Đột nhiên, một chiếc lồng vàng cực lớn hạ xuống từ trời cao,
phủ trùm mọi thứ, cả ánh sáng dị thường lẫn mặt đất bên dưới.
Một bàn tay thình lình vỗ lên vai ta: “Tống Dao huynh, yên
tâm đi, để bản quân tới thu phục con sư tử tuyết này”.
Bích Hoa Linh quân bay tới cạnh ta, khoanh tay, đứng nhìn
chiếc lồng vàng đang lập lòe phát sáng, thở dài nói: “Ta đã báo trước rồi mà,
các ngươi không để ta mang con mèo rừng đó đi, sau này nhất định sẽ hối hận.
Thôi! Cũng may là bản quân đã sớm lường trước ngày này, đi mượn chiếc lồng Trấn
Linh của Thái Thượng Lão quân, nếu không thì làm sao mà hàng phục được con sư tử
tuyết này đây”.
Giữa thứ ánh sáng vàng chói mắt, lồng Trấn Linh càng lúc
càng nhỏ lại, cuối cùng ánh sáng vàng cũng ảm đạm dần, chỉ thấy xác người ngổn
ngang mặt đất, tường gạch đổ nát, một mảnh hoang tàn.
Bản tiên quân và Bích Hoa Linh quân hạ xuống mặt đất, trên
khoảng đất trống không có úp một cái lồng vàng, to cỡ một cái bát ăn cơm lật
ngược. Ta vội vàng hỏi: “Hoành Văn đâu rồi?”.
Bích Hoa Linh quân nói: “Cứ bình tĩnh, đều ở trong chiếc lồng
kia cả”. Sau đó y vươn tay ra, một luồng ánh sáng màu bạc vây lấy đáy chiếc lồng
vàng, khiến nó từ từ bay lên, sau đó rơi vào lòng bàn tay của Bích Hoa. Bích
Hoa Linh quân nói: “Chỗ này không thể ở lại lâu, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh
nào rồi nói tiếp”.
Bích Hoa Linh quân cùng bản tiên quân cưỡi trên một đám mây,
bay khỏi thành Lô Dương. Bích Hoa Linh quân nói: “Tống Dao ơi là Tống Dao, vận
khí của ngươi cũng thật không tồi. Ngươi tiết lộ thiên cơ, làm trái ý của Ngọc
Đế, lao ra cứu Thiên Xu, nhưng lại vừa đúng lúc Ngọc Đế còn đang bận tối mắt tối
mũi vì chuyện tổ chức Pháp Đạo Hội, Mệnh Cách cũng bị kêu đi làm việc, đều chưa
hay biết gì. Chuyện càng khéo hơn ấy là Mệnh Cách lại giao Kính Quan Trần cho
ta, nhờ ta để ý giúp đỡ chuyện của hai ngươi ở dưới này, bên kia ông ta vừa nhấc
chân đi, bên này bản quân liền giơ kính lên nhìn, mới kịp tới giải vây cho các
ngươi”.
Bản tiên quân chỉ dùng có nửa cái lỗ tai mà nghe Bích Hoa
Linh quân nói, cười khan vài tiếng phụ họa theo.
Bích Hoa Linh quân thở dài: “Có điều chuyện lần này náo động
đến trời long lở đất như thế, nhất định sẽ có Công Tào và Du Thần bẩm tấu lên
Ngọc Đế”. Nói đoạn dùng bàn tay không cầm lồng vỗ vỗ vai ta, “Ngươi chịu thiên
phạt chỉ là chuyện sớm muộn thôi”.
Ta cười gượng: “Cùng lắm thì lên Tru Tiên Đài chứ gì”.
Bích Hoa Linh quân lại thở dài thườn thượt.
Bầu trời phía đông đã thấp thoáng sắc xanh, giờ đương lúc tờ
mờ sáng. Ta và Bích Hoa Linh quân tới một ngọn núi hoang vu vắng lặng.
Bích Hoa Linh quân đặt lồng vàng xuống đất, miệng niệm khẩu
quyết, chiếc lồng vàng biến lớn gấp mấy lần. Bích Hoa cẩn thận hé nửa chiếc lồng
ra, dùng đầu ngón tay út lấy một cụm bóng trắng ra khỏi đó.
Bích Hoa Linh quân đặt cụm bóng trắng ấy vào lòng bàn tay,
ghé mắt lại gần một chút, nói:
“Sư tử tuyết, ngươi chưa từng thấy nó, Hoành Văn cũng chỉ mới
thấy qua tranh vẽ mà thôi, còn bản quân đã có may mắn nhìn tận mắt một lần. Cho
nên ngày đó ta vừa trông đã nhận ra nó ngay. Nam Minh Đế quân từng cứu mạng nó
một lần. Ngày ấy Nam Minh gây ra chuyện bị giam cầm, nó đã từng lẻn vào thiên
đình cứu Nam Minh, khi đó ta không bắt được, để nó ôm vết thương chạy mất. Xem
ra sau khi nó xuống trần gian nhằm giấu tung tích của mình đã bám vào thân con
mèo rừng ấy. Bình thường nó chìm sâu trong giấc ngủ, nhưng huyết khí của Nam
Minh lại có thể khiến nó thức tỉnh. Nếu ta đoán không nhầm, không lâu trước đây
nó cũng đã tỉnh một lần, có vậy bản tiên quân mới có thể nhận ra nó được”.
Thì ra là thế, người áo lam đã cứu Nam Minh thực ra chưa từng
tồn tại, ngày đó, huyết khí trên người Nam Minh đã gọi sư tử tuyết thức dậy, giết
hết già trẻ lớn bé trong động hồ ly, thả Nam Minh đi mất. Sau khi mèo rừng tỉnh
rồi, lại không nhớ được những chuyện đã xảy ra, có lẽ sư tử tuyết đã vẽ ra một
ký ức giả trong đầu nó, để nó dựa vào đó kể lại sự tình.
Ta nói: “Bích Hoa huynh, huynh đừng dài dòng nữa có được
không? Hoành Văn… Thiên Xu và Nam Minh đang ở chỗ nào?”.
Bích Hoa Linh quân nói: “Ây da, nhích một chút là thấy liền
à”. Sau đó nhấc lồng vàng ra, luồng sáng bạc trên mặt đất càng lúc càng lớn, cuối
cùng dần dần biến mất.
Bích Hoa nâng lên một khối ánh sáng màu vàng nhạt từ trong ấy,
thở dài nói: “Đây chính là tiên phách của Nam Minh Đế quân. Ba nguồn tiên lực của
sư tử tuyết, Hoành Văn Thanh quân và lồng Trấn linh cùng lúc tung ra, xác thịt
phàm trần làm sao chịu được đã sớm tan thành mây khói rồi. Hồn phách của Nam
Minh Đế quân tạm thời bị giam trong khối ánh sáng tròn này”.
Nói thật, bản tiên quân lúc này không hơi sức đâu mà đi quan
tâm hồn phách của Nam Minh tròn hay dẹt, ta trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm mặt
đất. Sau khi ánh sáng bạc tan đi, có hai đứa bé dáng vóc tầm mười một, mười hai
tuổi đang nhắm mắt nằm trên cỏ, một đứa tay nắm chặt cây quạt giấy của Hoành
Văn, đứa còn lại thì đeo miếng ngọc bội của Thiên Xu trên cổ.
Bản tiên quân nghe thấy tiếng mình lắp bắp vang lên: “Cái
cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái…”.
Bích Hoa Linh quân nói: “Khụ, cái này… Hoành Văn Thanh quân…
pháp giới của hắn cùng với thú khí của sư tử tuyết va chạm, bị trọng thương, may
mà lồng Trấn Linh kịp thời chụp xuống, tiên khí của hắn lại quay về cơ thể. Có
điều, cái lồng Trấn Linh này… khụ… lúc dùng nó thì cũng gây ra chút xíu ảnh hưởng
đối với thần tiên… thế nên có khả năng Thanh quân tạm thời phải biến thành bộ dạng
này, mất đi chút ký ức, có lẽ ở lại trần gian mấy ngày là sẽ khôi phục lại
thôi…”.
Bản tiên quân trừng mắt nhìn phía trước, ngón tay có chút
run rẩy.
Bích Hoa Linh quân nói tiếp: “Có điều, Thiên Xu Tinh quân lại
không bị giống như Nam Minh Đế quân, quả có hơi kì quái. Nhưng thân thể hiện tại
của hắn thực sự là thần tiên, xác thịt phàm trần kia hẳn đã tan thành tro bụi
giống Nam Minh Đế quân rồi. Đại khái là do Hoành Văn Thanh quân đã dùng pháp giới
bảo vệ hắn, miếng ngọc bội kia lại được Thiên Xu đeo bên mình khi còn trên tiên
giới, là vật có linh khí, cũng che chở cho Thiên Xu, nên sự tình mới thành ra
như vậy. Hẳn là… cũng giống Hoành Văn Thanh quân, tạm thời lùi về thân xác và
tâm trí của hài đồng, ở trần gian mấy ngày là sẽ ổn”.
Bản tiên quân đưa mắt trông Hoành Văn phiên bản trẻ con và
Thiên Xu trong bộ dạng nhi đồng, vẫn chưa hoàn hồn nổi.
Cách chỗ Hoành Văn không xa, là Cục Lông đã bị đánh trở lại
nguyên hình, toàn thân đầy máu. Nhưng ta thấy bụng của Cục Lông vẫn hơi phập phồng,
dường như còn thoi thóp thở.
Một khối ánh sáng mờ mờ màu lục nhạt vây lấy thân thể Cục
Lông, bản tiên quân bước tới cạnh hồ ly, luồng sáng yếu ớt ấy dần dần tụ lại,
biến thành một cụm sáng bé xíu, khẽ dụi vào đầu của hồ ly, lóe lên một chút, rồi
nhạt dần, từ từ biến mất.
Thì ra mèo rừng đã giãy hồn phách của mình ra khỏi cơ thể sư
tử tuyết, dung hồn phách cùng đạo hạnh nhỏ nhoi của nó bảo vệ cho hồ ly, mới
giúp hồ ly giữ lại được hơi thở mong manh.
Bích Hoa Linh quân bước lại gần, trị vết thương cho hồ ly,
thở dài nói: “Thật đáng tiếc, đạo hạnh mấy nghìn năm của con tuyết hồ này đã bị
đánh tan hết rồi, chỉ có thể trở lại làm một con hồ ly tầm thường thôi”.
Bản tiên quân truyền cho hồ ly một chút tiên lực. Bích Hoa
Linh quân nói: “Bản quân phải đem sư tử tuyết và hồn phách của Nam Minh Đế quân
trở lại thiên đình, bẩm báo Ngọc Đế. Ngươi… ai da, lần này ngươi không trốn được
thiên phạt rồi…”.
Y than thở rồi lại vỗ vai bản tiên quân, “Tống Dao huynh, chúng
ta làm tiên hữu đã bao năm rồi, lần này ta lại giúp ngươi một lần vậy. Hoành
Văn Thanh quân và Thiên Xu Tinh quân tạm thời sẽ ở lại nhân gian cùng ngươi. Đợi
ta trở lại thiên đình bẩm báo cho Ngọc Đế xong, trần gian cũng trôi qua được mấy
ngày, phỏng chừng Hoành Văn Thanh quân và Thiên Xu Tinh quân cũng khôi phục lại.
Tới lúc đó, trời ơi, đành xem Ngọc Đế phán xử thế nào thôi”.
Ta chắp tay, “Đa tạ!”.
Bích Hoa Linh quân nói: “Khách khí làm gì. Ta cùng với mấy vị
tiên hữu Đông Hoa, Kim Tinh, Lão quân đều sẽ cầu tình thay ngươi, cũng chưa chắc
đã phải lên Tru Tiên Đài thử đao đâu. Đến lúc đó ngươi nhất định phải mời chúng
ta uống rượu đấy”.
Ta chắp tay đáp: “Nhất định nhất định”.
Linh quang vút lên, Bích Hoa Linh quân đã trở lại thiên
đình.