Sợi dây siết chặt tay khiến hai cổ tay Vũ Duyệt hằn lên một vết đỏ chói mắt.
" Xem ra thuốc vẫn còn chút tác dụng "
Vũ Duyệt kéo anh ta vào bên trong, rồi đi một cách yên lặng nhất lên phía trên.
Không hề có người ở phía trên.
Cô đi ra ngoài, không rõ là An Khiết bị bắt đến đâu nên cũng rất gấp gáp, sợ là sẽ có chuyện.
Thấy có một vài tiếng tranh cãi ở đằng đó, cô cũng đi lại xem, tiếng la hét, tranh chấp ngày càng lớn.
- Sao nào? Chỉ nói mới có mấy lời mà đã muốn ngất đi như thế sao? Đúng là vô dụng mà. Nếu cô đồng ý theo tôi, làm con chó trung thành của tôi thì tôi sẽ bỏ qua cho cả hai.
Kỳ Ngọc thô bạo đá An Khiết đang nằm ở dưới sàn.
- Không chịu trả lời sao? Được.
Ở đâu, Kỳ Ngọc rút ra một khẩu súng lục, chĩa vào An Khiết.
- Tôi cho cô một cơ hội cuối.
An Khiết cười nhạt một cái, rồi quay lên nói với giọng vô cùng kiên định
- Có chết tôi cũng không làm.
- Mạnh miệng lắm.
Khẩu súng lên đạn rồi, không mấy giây nữa cô sẽ sang địa ngục.
Thế nhưng...
Một viên đá to tổ chảng bay tới, khẩu súng văng xuống sàn nhà.
- Bạn tôi đã nói như thế, cô còn muốn làm gì nữa?
- Sao mày tới được đây chứ??
- Đi bằng chân thôi.
Vũ Duyệt cầm khẩu súng lên, bình tĩnh đỡ An Khiết dậy.
- Hừ, dù sao đây cũng là chỗ của Thẩm Gia. Mày thì làm gì được chứ.
- Tôi có thể làm gì, tôi tự biết được, không cần người như cô phải lo đâu.
Kỳ Ngọc cắn răng, nhảy khỏi cửa sổ chạy ra ngoài.
Lúc nãy Vũ Duyệt đi quanh đây, cũng biết rõ chỉ có phòng này là có cửa sổ. Mấy nơi kia toàn là bóng tối.
Chuyện này cũng đồng nghĩa, chỉ có cửa sổ đó thoát ra ngoài.
An Khiết đứng dậy thì chao đảo, lại còn suýt té. Vũ Duyệt ngồi xuống, chỉ ra ngoài cửa sổ
- Tớ dìu cậu qua đó rồi tớ cõng cậu, mau thoát ra ngoài thôi.
Đi ra ngoài, trước mặt hai người chỉ là một bãi đất trống, còn có một con đường ở bên phải.
" Nơi này nhìn thấy lạ quá, đi gần hết thành phố cũng chưa thấy con đường này "
Không biết tại sao trong tâm Vũ Duyệt lại nổi lên một mối lo sợ.
- Tiểu Duyệt, nhìn kìa.
Giọng nói có chút yếu ớt, kèm theo sự mừng rỡ của An Khiết, làm Vũ Duyệt quay sang nhìn.
- Đó không phải là...
Sự vui mừng nổi dần lên, khoảng cách không phải là gần nhưng theo một linh cảm nào đó khiến cho Vũ Duyệt tin một cách chắc chắn.
- Phải, là Lục Thiếu đó, chúng ta không nhìn nhầm đâu.
Dù sao mất tích cũng hơn hai ngày, có người tìm đến cũng không phải lạ, nhưng cô bất ngờ vì người tìm tới là anh.
- Chà chà, xem ra là rất sâu đậm nhỉ, phải làm cho Lục Thiếu nổi tiếng lạnh lùng đêm khuya tìm tới nơi hẻo lánh vắng vẻ này.
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
Đúng, là Kỳ Ngọc, đằng sau còn có cả mấy chục người.
- Hóa ra lúc nãy lượn đi là do tìm thêm người à.
Vũ Duyệt thấy vẻ mặt tự tin của Kỳ Ngọc, quay lại xung quanh mà nhìn.
Xung quanh toàn là lưới bằng sắt.
Hơn nữa bên Lãnh Hàn cũng chỉ có mấy người. Có lẽ vì không nghĩ đến sẽ tìm ra, hơn nữa còn đêm khuya như thế này, chắc ít ai bỏ giấc ngủ ra mà đi tìm.
An Khiết trượt từ từ xuống khỏi lưng Vũ Duyệt.
- Để tao nói cho mày biết. Lục Gia với Thẩm Gia là đã có hôn ước từ trước rồi, không khéo Lục Lãnh Hàn chỉ là thương hại mày, xem mày là đồ qua đường nên mới quan tâm mày như thế thôi đừng có mơ mộng chi xa xôi nữa.
Cô ta nói với giọng vô cùng đắc thắng, vì tin chắc suy nghĩ của mình đã đúng.