- Giao cho anh xử lí đó, em không ý kiến. Dù sao người bị thương cũng là anh mà.
- Em cũng bị thương.
- Làm gì có chứ.
Ngoại trừ chuyện thuốc mê, hay là bị trói thì đúng là Vũ Duyệt không bị gì cả.
- Là tổn thương về tinh thần. Hôm qua lúc anh ngã xuống em đã nhìn anh như thế nào?
Nhắc lại hôm qua, lúc đó trong tâm trí cô chỉ nổi lên thù hận, tay cầm súng chỉ muốn một phát vào đầu Kỳ Ngọc.
- Anh có thấy?
- Phải, thấy rất rõ là đằng khác.
Vũ Duyệt xấu hổ cúi mặt xuống.
- Em lo cho anh như thế, anh rất vui. Còn chuyện của Thẩm Kỳ Ngọc, dù sao Thẩm Gia cũng không nhỏ, nên anh sẽ cân nhắc xử lí một cách tốt nhất.
- Được.
Lãnh Hàn vuốt nhẹ mái tóc đen của Vũ Duyệt, một tay ôm đầu cô tựa vào người mình.
" Xem như là em ích kỉ đi. Vốn dĩ sợ không xứng với anh, nhưng lúc đó đứng trước khả năng mất anh, thì nỗi sợ trước đó không còn là gì cả... "
Lãnh Hàn đặt Vũ Duyệt nằm xuống, cẩn thận kéo chăn lại, cúi xuống hôn cô một cái.
- Ngủ ngon.
Lãnh Thần ngồi ở ngoài ghế đung đưa chân, cúi cùng Lãnh Hàn cũng ló mặt ra.
- Cậu ấy ngủ rồi sao?
- Phải. Thẩm Gia có gọi đến không?
- Lúc nãy em nghe nhân viên ở công ty nói có tìm đến, nhưng không có anh ở đó nên bỏ về rồi. Có lẽ sẽ kéo đến đây nhanh thôi. Lần này bị như thế, anh định như thế nào.
Lãnh Hàn ngồi xuống bên cạnh Lãnh Thần, ung dung nói một câu.
- Đụng đến anh không sao, may mắn lần này em ấy không bị gì, nếu như có bị thương, chắc chắn phải trả giá nào anh cũng sẽ tính đủ với Thẩm Gia.
Không lâu sau Vũ Duyệt tỉnh lại, quay sang thấy Lãnh Hàn ở bên cạnh ngồi xem tài liệu.
- Cái tên này, anh vừa bị thương nặng đó, còn ham công tiếc việc như thế sao.
Vũ Duyệt cau mày nhìn Lãnh Hàn, còn anh thì thích thú đáp lại cô.
- Có sao đâu, chỉ là xem chút tài liệu thôi, không chết anh được đâu.
- Không lẽ đợi anh có chuyện thì mới dừng sao. Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi rồi hẳn làm việc.
Lãnh Hàn bỏ tài liệu xuống, đi lại ngồi bên giường ôm Vũ Duyệt.