- Dì ấy đến bệnh viện khám lại rồi. Hay là con đến đón dì ấy đi.
- Dạ.
Vũ Duyệt đến bệnh viện đón dì Lâm, lúc cô đứng ở ngoài cửa thấy bác sĩ nói với dì Lâm chuyện gì đó, khiến cô không tiện vào nên đứng lại ở ngoài nghe
- Sức khỏe của dì hiện tại đã tiến triển tương đối tốt hơn rồi, nếu cố gắng giữ được tinh thần lạc quan và đến truyền thuốc đầy đủ thì sẽ kéo dài thêm được thời gian sống.
- Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.
Vũ Duyệt nghe thấy tiếng chân đi ra vội vàng trốn đi, đợi vị bác sĩ kia đi mất mới đi vào phòng.
Cô vào thì thấy dì Lâm đang nhìn vào một tấm hình, mà nhìn sơ qua hình như là hình của cô lúc nhỏ, rồi cười rất tươi.
- Dì Lâm, con đến đón dì rồi đây ạ.
Cô vui vẻ bước vào, dì Lâm cũng vui vẻ đáp lại.
- Được, chúng ta đi về thôi. Hình như hôm nay phu nhân đích thân trổ tài nấu ăn đó, một lát Tiểu Khiết sẽ sang nhà chúng ta chơi.
- Dạ.
Cô cùng dì Lâm đi về nhà, lúc về đã thấy An Khiết ngồi cùng mẹ cô nhặt rau.
- A, dì Lâm cùng Tiểu Duyệt về rồi kìa.
Dì Lâm được cô đỡ ngồi trên ghế, cô thì cũng ngồi xuống cùng nhặt rau với hai người kia.
- Lâu rồi không gặp Tiểu Khiết thấy con ngày càng xinh đẹp á nha.
Bà Hạ nhìn An Khiết rồi khen ngợi.
- Dì cũng vậy mà.
Đối với bà Hạ thì An Khiết là chị em thân thiết của Vũ Duyệt, cũng được bà xem như con của mình.
Khoảng thời gian trước đây khi đến nhà An Khiết được đối đãi rất tốt, không kém gì Vũ Duyệt cả.
Có lần Vũ Duyệt còn đùa với An Khiết, bảo An Khiết mới thật sự là con của bà.
Hai người cùng bà Hạ vào bếp nấu ăn, còn Vũ Kha thì dọn bát đũa lên bàn ăn.
Anh nghe tiếng điện thoại của mình thì lấy điện thoại rồi đi ra ngoài nghe máy.
- Tôi nghe đây. Có thông tin gì chưa?
- Tôi điều tra được, ông ta không ra mặt cho công ty của Lâm Gia lần nào cả, trừ lần đại diện đó. Có vẻ hoạt động của Lâm Thị rất đa dạng, nguồn thu nhập cũng rất cao, nên ông ta tự tin giao hết cho cấp dưới, còn bản thân thì an nhàn hưởng thụ. Mấy chuyện trước đây mà tiểu thư và bạn cô ấy gặp phải toàn là do ông ta sắp xếp.
Vũ Kha đứng một hồi lâu ở ngoài nghe điện thoại.
" Hai em ấy có gặp chuyện gì sao? Sao mình không biết nhỉ? Hay là mình quên mất rồi? "
Phút chốc đó Vũ Kha cảm thấy bản thân thật là não cá vàng.