Trong vòng một tuần này, Trình Nhã Y vẫn
như cũ không có tinh thần gì, nhưng so với lúc trước bộ dạng ốm yếu tốt
hơn rất nhiều. Nàng cũng không muốn để khi trở về, Kỷ Trà nhìn thấy nàng gầy yếu xấu xí, càng thêm khinh thường nàng.
Không có hắn, nàng vẫn có thể sống được rất tốt.
Nhưng… trong lòng nàng đau quá…
Tình một chữ, đâu phải nói muốn quên là được?
Trong lúc Trình Nhã Y đang buồn rầu ngồi trong tiểu lâu, nhị ca Trình Cảnh vẻ mặt cà lơ phất phơ đi tới.
“Tiểu muội, nhìn ngươi thật sự là chán nản a.”
Trình Nhã Y thản nhiên liếc hắn một cái, không thèm đáp lời.
“Ai, nhị ca hảo tâm muốn dẫn ngươi ra
ngoài đi chơi để lên tinh thần, xem ra là ngươi không muốn…” Trình Cảnh
phe phẩy quạt giấy, giọng điệu buồn rầu.
“Đi đâu chơi?” Trình Nhã Y nhịn không được cắt ngang lời hắn.
Nói thật, được đi chơi đến những chỗ mới
lạ rất có lực hấp dẫn đối với nàng. Ngồi trong phòng buồn rầu cũng chẳng có ích gì, đi ra ngoài giải sầu cũng không tệ lắm.
Trình Cảnh mỉm cười đầy bí hiểm.
…
So với kinh thành nguy nga lộng lẫy, Hoa
Thành là một thành thị trang nhã mà phồn hoa, rất được các văn nhân sĩ
tử yêu thích. Trên đường phố Hoa Thành, tùy tiện gặp một người cũng có
thể là tài tử, tài nữ, thi từ ca phú không gì không biết, tài hoa xuất
chúng.
Hoa Thành, sở dĩ có danh tự vì “Hoa”, bởi vì nơi này khí hậu ôn hòa mát lạnh quanh năm, thích hợp cho đủ các loại hoa sinh trưởng, cũng tạo nên cảnh tượng đặc sắc mà ai gặp cũng phải
trầm trồ khen ngợi. Trên đường phố cũng được trang trí bằng rất nhiều
loại hoa, đủ các kiểu dáng và màu sắc, phối hợp kiến trúc tao nhã cổ
kính, khiến nơi này trở thành thiên đường của các văn nhân.
Có lẽ cũng vì đặc trưng khí hậu, Hoa
Thành đồng dạng nổi danh vì mĩ nhân. Nơi này không hề thiếu mĩ nhân, cả
nam lẫn nữ, tối thiểu cũng đều mi thanh mục tú, tươi mát động lòng
người. Mỗi khi đến đợt tuyển tú, nữ tử Hoa Thành có tỷ lệ trúng tuyển
cao nhất. Mà Hoa Thành nữ nhân trời sinh nhỏ nhắn xinh xắn, thanh âm
tươi mát, càng dễ thâm thụ Hoàng đế sủng ái. Như hiện tại Hoa Quý phi,
năm nay đã gần 40 tuổi, bộ dạng lại giống thiếu phụ chưa đến 30, vào
cung nhiều năm vẫn như cũ là sủng phi.
Trình Nhã Y tung tăng trên đường phố,
khoái trá thưởng thức cảnh sắc đẹp đẽ xung quanh, vui vẻ hoạt bát như
chú chim non đáng yêu, làm Trình Cảnh đi theo sau không khỏi mỉm cười
vui vẻ.
Nhưng chỉ có Trình Nhã Y biết, trong lòng cô đơn, đã bị nàng chôn sâu xuống dưới. Còn có đại ca, nhị ca, phụ thân bên cạnh, mọi người đều yêu thương lo lắng cho nàng, sao nàng có thể
tiếp tục quỵ lụy như vậy? Phải kiên cường lên, phải trở về với con người ngày xưa. Ít nhất, cho dù Kỷ Trà không thích nàng, hắn cũng sẽ không
khinh thường nàng.
“Hoa Thành thật không hổ danh, ngươi nhìn xem, có thật nhiều loại hoa mà lần đầu tiên ta mới thấy!” Trình Nhã Y
quay đầu, hớn hở nói.
“Đó là đương nhiên, nhị ca còn lừa ngươi được sao?” Trình Cảnh cũng cười.
Nhìn Trình Cảnh bộ dạng cà lơ phất phơ,
không đứng đắn như vậy thôi, thực ra đầu óc hắn rất thông minh, bài binh bố trận đều thông tuệ, hơn nữa thi từ ca phú còn rất tốt, nếu hoàn toàn triển lãm ra, có khi cũng giành được cái danh hiệu kinh thành tài tử.
Con người hắn thích những thứ mới lạ, thích vân du tứ hải, tình cờ đi
đến Hoa Thành, kết bạn được với một đám kì nhân dị sĩ, cũng xem như
duyên phận, liền thích qua lại nơi này. Vừa rồi thấy Trình Nhã Y suốt
ngày ủ rũ không vui, mới đề nghị đưa nàng đến nơi này xem. Hoa Thành
cách kinh thành nửa tháng xe ngựa, lộ trình vừa xa lại vừa vất vả, Trình Nhã Y trước giờ chưa được đến nơi nào xa như vậy, huống hồ lại là Hoa
Thành nổi tiếng, nàng cực kì vui mừng.
“Tiểu cô nương lần đầu đến Hoa Thành sao?”
Hai huynh muội vừa cười nói, đột nhiên
nghe thấy một giọng nói già nua hiền lành, ngạc nhiên nhìn sang. Đó là
một lão bá hơn 60 tuổi, thoạt nhìn gầy gò nhưng vẫn còn khỏe mạnh, tinh
thần quắc thước, ngồi trong một tiệm bán hoa mỉm cười nhìn hai người.
“Đúng vậy! Lão bá, ở đây có chỗ nào chơi
vui không?” Trình Nhã Y vốn không câu nệ, nghe thấy có dân bản xứ bắt
chuyện, liền hớn hở tiếp đón.
“Ha ha, chúng ta Hoa Thành thiếu gì nơi
ấy!” Lão bá vuốt ve chòm râu, cười rộ lên, “Nhìn tiểu cô nương xinh xắn
đáng yêu, lão đầu ta liền giới thiệu thêm về nơi này vậy.”
Trình Cảnh mặc dù có ghé qua Hoa Thành
vài lần, nhưng chung quy thời gian không lâu, đối với Hoa Thành không
nhiều hiểu biết, cũng lắng tai nghe lão bá nói chuyện.
“Hoa Thành chúng ta nổi tiếng nhất là ba
nơi: Bách Hoa Các, Mộng Tình Trang cùng với Tố Nguyệt Đàn. Bách Hoa Các
là nơi cho các văn nhân sĩ tử, tài nữ tài tử cùng nhau thi thố tài năng, cùng làm thơ đối đáp, lại được thưởng thức trà ngon, điểm tâm lạ, rất
có sức hấp dẫn với các vị kì nhân dị sĩ khắp bốn phương. Không phải ai
cũng có thể vào được Bách Hoa Các, phải nhận được thiệp mời từ Các chủ
mới có thể bước vào đó. Hằng tháng, Bách Hoa Các lại tổ chức một buổi
luận đàm giữa nhân tài bốn phương, người thắng sẽ được đề thi vào Bách
Hoa Tập Truyền, lưu lại cho hậu bối đời sau thưởng thức, còn được lưu
danh lại Hoa Thành, một chốc nổi tiếng thiên hạ. Có thể xem như cuộc thi có danh tiếng nhất Đại Tần vương triều chúng ta.”
“Còn Mộng Tình Trang, là nơi trồng đủ các loài hoa trên đời. Mọi người nói, muốn biết được thế gian có bao nhiêu
loài hoa, hoa nào đẹp nhất, hoa nào tinh tế nhất, phải đến Mộng Tình
Trang. Thậm chí còn có người nói, thế gian này bao nhiêu cảnh đẹp cũng
không bằng vườn hoa trong Mộng Tình Trang. Biết bao nhiêu đôi trai tài
gái sắc, tài tử giai nhân có được diễm ngộ trong vườn hoa đẹp tuyệt ấy,
làm nên bao nhiêu giai thoại. Ha ha, tiểu cô nương, nếu muốn tìm được
lang quân như ý, có thể đến Mộng Tình Trang thử vận may. Không chỉ được
ngắm hoa đẹp, còn có thể đạt được nhân duyên. Muốn vào Mộng Tình Trang
ngắm hoa không khó, chỉ cần là thiếu nam thiếu nữ chưa hôn phối đều
được. Mộng Tình Trang là nơi tạo nên giai thoại, không phải là nơi cho
các đại gia tầm hoa nạp thiếp.”
“Còn Tố Nguyệt Đàn, đó là một sân khấu
giữa trời. Thực ra nơi đó dành để tổ chức cuộc thi Hoa Thiên Chi Nữ, mỗi ba năm lại tổ chức một lần. Vừa vặn đây là thời gian diễn ra cuộc thi.
Các cô nương từ 13 đến 20 tuổi đều có thể tham gia. Yêu cầu là không
được trang điểm, phải dùng tố nhan lên đàn, thế mới xứng đáng là mĩ
nhân. Mỗi năm diễn ra Hoa Thiên Chi Nữ, đều có vô số người từ khắp nơi
tụ về, muốn được chiêm ngưỡng dung nhan các mĩ nhân khắp thiên hạ. Thậm
chí ngay cả vương tôn quý tộc đều muốn cưới được các mĩ nhân từng xuất
hiện trên Tố Nguyệt Đàn, có thể thấy được danh dự và uy tín của cuộc thi này. Tiểu cô nương nếu muốn, cũng có thể tham gia. Lão đầu ta thấy tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, mặc dù không đạt được quán quân, cũng sẽ trở thành mĩ nữ nổi tiếng. Nếu không, đi xem náo nhiệt cũng rất vui vẻ.
Được thưởng thức tài nghệ các cô nương, nhiều người xem đó là phúc phận
bao đời tích tụ đâu.”
Lão bá nói xong, vuốt râu cười khà.
“Đa tạ lão bá, ta đã biết!” Trình Nhã Y mỉm cười, cũng không nói nhiều. Hàn huyên thêm một lát liền lôi kéo Trình Cảnh rời đi.
Bách Hoa Các gì đó, nàng không có hứng
thú. Nói thật là tài nghệ của nàng chỉ thường thường thôi, vì trước kia
rất buồn tẻ, không muốn học. Bây giờ đòi đi so với các tài nữ trong Hoa
Thành, thật sự là tự biết mất mặt xấu hổ, nàng không làm được. Mộng Tình Trang, thực ra nàng rất tò mò về nơi này. Nhưng nếu là tìm như ý lang
quân, nàng cũng không cần. Trong lòng nàng chỉ có một mình Kỷ Trà thôi,
chỉ sợ cả đời cũng không thể thay thế được người khác. Nàng chỉ muốn đến đó ngắm hoa. Giống như Trình Cảnh, đối với những thứ mới lạ, nàng rất
yêu thích.
Còn Tố Nguyệt Đàn, thứ lỗi cho kẻ bất
tài. Nàng biết mình xinh đẹp, nhưng ở nơi mĩ nữ tràn ngập như Hoa Thành
này, tư sắc của nàng chỉ tính là bình thường, không đủ làm người khác
kinh diễm, lại còn không có tài nghệ, lấy tư cách nào tham gia? Cho nên
nàng quyết định chỉ xem náo nhiệt là được rồi.
Ôm tâm tư như vậy, Trình Nhã Y lôi kéo Trình Cảnh đến Mộng Tình Trang du lịch.
…
Mộng Tình Trang quả không hổ danh là đệ
nhất trang, một cánh đồng bao la bát ngát đủ các loại hoa thực sự là làm người ta tinh thần rung động, đẹp mê lòng người.
Cho dù là người không có tế bào nghệ
thuật như Trình Nhã Y cũng không khỏi cảm thán. Không biết phải mất bao
nhiêu thời gian mới có thể gây dựng nên trang viên hoa đẹp đến mức này.
Thậm chí còn lấn át nhiều trang viên khác trong Hoa Thành, trực tiếp trở thành nơi có địa vị ngang hàng với Bách Hoa Các, Tố Nguyệt Đàn. Thật
không dễ dàng.
Trình Nhã Y đứng dưới gốc cây anh đào,
nhìn xung quanh tràn ngập những cánh hoa màu trắng hồng, trong lòng đột
nhiên mềm mại. Loài hoa này thực sự đánh trúng tâm tư thiếu nữ, sắc thái mộng ảo như tiên cảnh, làm nàng không khỏi ảo tưởng mình là tiên nữ…
Nếu như bên cạnh có thêm Kỷ Trà…
Trình Nhã Y bụm mặt, lại lộ ra hai tai đỏ như tôm luộc, vô cùng đáng yêu. Nhưng nghĩ nghĩ lại, nàng không khỏi ảo não. Kỷ Trà cái tên mặt lạnh không có tế bào lãng mạn kia, cho dù ở chỗ này cũng không thể nói được một câu tâm tình! Huống chi, người ta còn
không thích nàng.
Trình Nhã Y lững thững bước trên nền hoa, tâm tư ngắm cảnh hoàn toàn không còn, trong lòng tràn ngập phiền muộn.
Hắn đang ở trên sa trường. Giờ này hắn
đang làm gì? Xông pha giết địch? Hay vẫn đang thao luyện binh lính?
Phương bắc mùa này rất nóng nực. Nàng nhắm mắt lại, có thể tưởng tượng
cảnh hắn đứng dưới ánh nắng chói chang, từ trên đài cao chỉ huy binh sĩ
dàn trận. Hắn uy phong lẫm liệt, dũng mãnh vô biên. Mặc dù hắn ít nói
lại lạnh lùng, nhưng trong lòng binh sĩ, hắn là một thần thoại, một
truyền thuyết, là vị tướng quân dẫn dắt bọn họ gặt hái thắng lợi trên
chiến trường…
“Cô nương, xin hãy dừng bước.”
Trình Nhã Y đang miên man suy nghĩ, khẽ
mỉm cười ngượng ngùng, lại bất ngờ bị một thanh âm đánh gãy mộng tưởng,
kéo về hiện tại. Nàng có chút bực bội quay lại, rồi sững sờ tại chỗ.
Người kia là một vị công tử, khóe miệng
mỉm cười yếu ớt, áo dài màu thiên lam đơn giản mà không mất quý giá, đầu đội ngọc quan nhẵn nhụi, thắt lưng mang ngọc, dung mạo tuấn nhã xuất
trần, thoạt nhìn phong độ chỉ có, quân tử như ngọc.
Nhưng khi thấy nàng quay đầu lại, hắn không còn duy trì vẻ quân tử như ngọc kia nữa, mà cũng giống nàng, sững sờ tại chỗ.
“Ngươi… Tiêu Đồ?” Đây là Trình Nhã Y nói.
“Trình Nhã Y!” Đây là Tiêu Đồ nói.
Tha phương ngộ cố nhân, đại khái là tâm tình lúc này của hai người.