Duyên Số Gặp Ma

Chương 105: Chuyện kể chị bán phở



Một ngày rằm lớn trong mùa hè, là ngày chủ nhật, bến ghe thành phố nhỏ rất là an tĩnh, sập bán phở bình dân đang ngóng chờ khách, tôi đậu xe máy xuống ngồi chờ chị bán phở, cũng quen vì tôi đến ủng hộ chị luôn luôn.

Trong lúc đó thì cô bán bánh bên cạnh nói với tôi:

- Chờ một lát chị về, rằm lớn nào chị cũng đi lễ chùa một chút buổi sáng mới trở về bán vì chị đã bị ma dọa ở đây.

Vừa nghe nói ma thì cái mặt tôi nó tươi như hoa tại chỗ, vừa ăn phở vừa nghe chuyện ma chắc rất là mùi mặn hôm nay, một lát bóng chị bán phở từ ngõ hẻm thẳng tới.

Chị mở lời hỏi:

- Chờ lâu không em chị vừa đi chùa một lát mới về.

Tôi mở lời chào chị và nói thêm:

- Em không biết, hôm nay rằm chợ bến ghe vắng không thấy hoa trái từ quê vào chỉ có người vào thành chơi thôi. Em ăn phở phải được nghe chuyện ma của chị gặp mới được, nếu không được nghe chuyện ma thì em không ăn phở chị luôn, nếu có chuyện ma thì rằm nào em cũng đến ăn phở.

Chị tươi cười và nói:

- Sao số chị gặp ma luôn luôn vậy, chị đi chùa sáng ngày rằm là vì chị nhớ tới một chuyện ma mà chị gặp ở đây.

Mấy cô bán bên cạnh chị cũng quay mặt lại nghe chuyện với nhau.

Chị kể chuyện:

- Một sáng, ngày rằm 15, cũng còn sớm khi tôi đang chuẩn bị đồ bán phở lên cái sập bán này, bàn bán bánh trái bên cạnh còn chưa ra, trong lúc đang loay hoay thì có một cơn gió nhè nhẹ thổi qua cộng thêm một tiếng lành lạnh nhè nhẹ trôi vào tai tôi “Tiếng chào cô”.

Tôi bật đứng thẳng lên như cái lò xo và ngó vòng quanh, đến lúc quay về phía sau lưng thì muốn đứng tim luôn, một bóng người đàn ông cỡ tuổi 50 đã đứng ở gần sau lưng tôi từ lúc nào không biết, tôi lấy tay đấm lên ngực mấy cái thở dài mới cất tiếng nói lên được rồi tôi hỏi:

- Chú đến ăn phở thì chờ con chút vì chưa sắp soạn xong và đồ mang tới còn chưa đủ để bán.

Ông chú đứng mỉm cười nhè nhẹ và lắc đầu tiếp với tiếng nói chậm chậm:

- Chú ở quê đến muốn hỏi con ở gần đây có ngôi chùa nào không? Chú muốn đi cúng chùa.

Tôi ngó ông chú đang đứng thì thấy trên má có vết trầy và áo trên bả vai bị rách, hình như chú không được khỏe vì thấy mặt trắng bách, ngó cũng đáng tội nghiệp, xong tôi nói:

- Nhà con ở sát chùa không xa đâu, con phải về lấy đồ thêm 2 chuyến nữa mới xong để bán phở, chờ con vài phút rồi chú về theo con có được không?

Ông chú mỉm cười và gật đầu, ngó thấy như là người ít nói, tôi cũng không được hỏi han hay trò chuyện gì vì mỗi sáng sớm là quá bận xếp soạn gấp gáp cho gọn sập bán phở.

Xong vài phút thì tôi nói:

- Chú đi theo con.

Ông chú lững thững theo sau, khi qua con đường quành thẳng và ngó thấy chùa thì tôi nói:

- Đó ở trước mặt là ngôi chùa, con phải về lấy đồ gấp và chào chú.

Một lát thì sập bán phở gọn và đầy đủ chờ khách đến ăn, mấy tiếng bận rộn bán phở sáng cho khách đến ăn cũng nghe tin là có xác chết trôi từ quê đến dạt vào bờ xa cỡ 300m. Tôi cũng không được để ý gì cả cho xong phút giờ bận rộn bán hàng thì cũng gần 11 giờ trưa, tôi mới ngồi xuống ngó về nơi người đang đứng ở lề đường chỉ chỉ chỏ chỏ ngó xuống sông, tôi bắt đầu cất bước tới nơi người đang đứng coi, vừa đi vừa thấy lạnh cột sống nổi da gà. Khi đi tới nơi đông người ở bờ sông thì hình như mình chìm trong giấc mơ không nghe ai hỏi hay tiếng nói gì cả, như có gì thấy quen quen và cuốn hút cho tôi bước xuống bờ sông nơi xác chết đó, khi tôi ngó vào xác chết đang bập bềnh ở bờ sông thấy vết trầy trên mặt và bộ quần áo thì tôi thoát ra một tiếng “Trời ơi”. Và tất cả tối sầm, tôi bất tỉnh tại chỗ, một lát cũng không biết là bao lâu thì hai cái tai tôi bắt đầu nghe tiếng xôn xao câu được câu không là “Cô bán phở, đem cô về nhà, đem cô vào bệnh viện, đem cô và chùa”. Hình như lúc đó người ta dìu tôi vào chùa và khi vừa bước vào cổng chùa thì tôi bắt đầu tỉnh lại. Ông chủ trì gọi hồn vía lại cho và ông nói:

- Không có gì đâu, người ta cám ơn con vì sáng nay con chỉ đường và dẫn người ta đến chùa.

Tôi nghe lời nói ông chủ trì câu này làm cho tôi sùi lông nhím đầy thân thể luôn, rồi tôi mới kể lại câu chuyện xảy ra sáng nay cho bà con thân nhân nghe

- Ông chú mà tôi chỉ đường dẫn vào chùa đó là xác chết đang nằm bập bềnh ở bờ sông chờ thân nhân đường xa đến nhặt xác và làm đám tang cho.

Và từ đó sáng ngày rằm nào tôi phải đi cúng bái chùa trước mới trở về bán phở.

Nghe chuyện kể đến đây tôi muốn ăn thêm một tô phở để nghe thêm chuyện mà cái bụng tôi no rồi đành phải ngừng thôi, lòng mong được nghe truyện ma chị thêm.

Viết xong 8.00 đêm 25.11.2019

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.