Duyên Số Gặp Ma

Chương 131: 131: Chuyện Kiếp Và Duyện 131




Mùa lễ làm đèn rằm tháng 11 âm lịch bên Lào rất là vui và từng chùa chuẩn bị trước cả 2 tuần, lan can chùa người làng, người giả cả, chú tiểu vót tre làm đèn, mỗi năm theo với bao nhiêu chuyện kể rất là vui, tôi thích nghe nhất là chuyện ma, sau một buổi trưa ngày cuối tuần tôi cũng ở đó.
Một ông già chỉ tay vào một bà già trạc tuổi nhau cũng cỡ 70 tuổi đang nấu bột năng để dán đèn.
Ông nói:
- Muốn nghe chuyện ma thì cho bà kia kể mới đúng vì nó xảy ra với đời sống bà khi còn trẻ.
Bà quay mặt lại mỉm cười, rồi một lát bà xong việc và đến ngồi chung ở lan can chùa, bà bắt đầu kể:
- Một thời gian hơn 3 tháng như trôi đi quá mau lẹ với một cô gái mà làm cho trong làng đầy với cái thắc mắc lo lắng cho cô, chuyện lạ lùng như bám theo thân cô đi từng ngày từng ngày, nhất là những ngày rằm lớn 15, gia đình ba mẹ cũng là một gia đình khá giả trong làng.
Ở lào làng theo men sông thì đàn bà con gái hay chờ cho chiều mới xuống tắm rửa.

Qua đêm cơn mưa lớn sáng ra là hôm rằm lớn 15 lào, mới 8 giờ sáng thì có người làng khủng hoảng chạy lên báo cho ba mẹ cô là cô nằm bất tỉnh ở sát tảng đá xuôi về cuối làng 200 thước, hai chân cô vẫn còn ngâm ở nước sông.
Tất cả nhà lo lắng chạy xuống, lúc đầu thì nghĩ là cô đã bị ai hại, nhưng khi đến thì thấy đồ đi tắm mà cô mang theo, làm cho người trong nhà ai cũng không biết nói sao, vì tại sao hôm nay là hôm rằm nghỉ động thổ cả làng, và cô chưa từng đi tắm buổi sáng bao giờ cả, mà lại xảy ra chuyện hôm nay, và khi đem cô về tới gần nhà thì cô tỉnh lại cũng chẳng nói năng câu nào tới nhà thì cô đi vào phòng đóng cửa ngủ luôn, cho đến chiều mâm cơm chiều đã dọn xong mẹ cô mới đi gọi cô dậy ăn cơm, cô im im lặng lặng ngồi ăn cơm chiều, tay cô thì viên viên cục xôi bằng đầu ngón tay út rồi đưa lên miệng ăn từng viên như vậy.
Ba cô thấy mới nói:
- Con lớn rồi, 18 tuổi rồi, sao bữa cơm chiều nay mà còn làm hơn con nít ngồi ăn vậy?
Lời nói của ba vừa xong hình như cô giận dữ lên và đứng lên đi vào phòng đóng cửa im lìm, ai gõ cửa cũng không trả lời.
Mẹ cô nói:
- Có khi nó mệt mỏi từ cơn bất tỉnh sáng nay, đừng quấy phá nó để coi ngày mai ra sao, rồi bàn bạc trò chuyện nhau.
Sáng ra thì cả nhà bắt đầu lo lắng khi không thấy cô dậy nấu xôi sáng như thường xuyên và đêm qua cũng không thấy ánh đèn dầu hay ánh đèn cầy trong phòng cô luôn, chỉ nghe là có tiếng động như có người ở trong phòng thôi.
Bữa cơm trưa đang quây quần chờ cô với tiếng gõ vách gõ cửa ầm ĩ một lát thì mới nghe tiếng động và cô mở cửa ra.
Cả nhà ai cũng bật đứng lên khi thấy cô mặc váy trắng và áo trắng như sư cô trong chùa, cô chậm chậm bước ngồi xuống mâm cơm chung với người nhà, nhưng lại viên viên xôi bằng đầu ngón tay út và đưa vào miệng, được vài miếng thôi rồi trước khi cô đứng lên đi vào phòng cô và khoá cửa trong, cô nói vài câu:
- Từ giờ đi ông đi tu rồi.
Nghe cô nói xong, ngó cô đi vào phòng thì cả nhà như đã hiểu chuyện gì xảy ra với con gái của mình, ai cũng chạy ra sát lan can nhà đứng chứ không ngồi vòng quanh mâm cơm vì giọng nói của cô mà nói ra là giọng nói của đàn ông chứ không phải giọng nói của cô nữa.
Từ ngày hôm đó ai đi qua cửa phòng thì cũng rợn hồn, những lần em gái hay mẹ gọi ra ăn cơm thì cô cũng không ra nữa và nói:
- Đem để ở cửa phòng cho ông.
Mỗi lần mang thức ăn để ở cửa cho thì cô đưa tay ra bưng vào trong phòng và khi cô đưa ra cửa phòng lại thì thức ăn vẫn còn nguyên chỉ có xôi thì hết, như vậy mấy ngày trôi đi thì ba cô mới nói là khoét nơi chân vách phòng thành một lỗ để thức ăn cho, khỏi cô mở cửa phòng vì ai cũng sợ sệt cả.

Rồi những bữa ăn thì cũng như nhau khi cô đưa ra lại thì chỉ có xôi hết thôi, thức ăn vẫn còn như thường.
Tất cả nhà hoang mang và chuyện xôn xao khắp làng, người trong làng ai nghe cũng lui tới đến thăm viếng, nào là hỏi thăm hỏi tìm thầy bùa thầy ngải giúp nhau.
Rồi cũng tìm được một ông thầy bùa thầy ngải mà nghe danh thì thật là giỏi giang ở cách làng 2 huyện, ba mẹ cô mới đi lên cúng bái và mời đến.
Ông thầy bùa nói:
- Đó là một linh hồn thật là dữ lưu luyến với duyên kiếp của cô nữa, không biết có trừ được hay không, các con hãy chuẩn bị cát 9 gánh và sỏi 9 gánh đừng trộn vào nhau để mỗi thứ một bên trước sân nhà, và đi kiếm nước thừa còn lại ở máng xối heo ăn, múc mỗi máng một chút bỏ vào ly cho được 7 máng xối khác nhau, với bông hoa mâm trái cho đủ, chuẩn bị cho xong xuôi rồi ngày thứ 3 ông sẽ xuống nơi đó.
Ngày hẹn đã đến, một cô em gái rất là xinh đẹp và hiền lành trong làng.

Ai cũng lui tới chúc cho an lành tai qua nạn khỏi, nhà hôm nay chật chội với người làng.


Ông thầy bùa ngải đã tới, mâm hoa trái trước cửa phòng cô, tất cả người ngồi xuống chắp tay lễ với lời tụng niệm vang ầm cả nhà, được đâu vài phút thì nghe tiếng từ trong phòng cô vọng ra ngoài: Tiếng đàn ông cười lên khà khà khà như khoái chí, tiếp với tiếng nói mỉa mai:
- Mày không làm gì tao được đâu, mày còn non quá, mày đem tao ra khỏi thân thể vợ tao không được đâu!
Người đang chắp tay lễ ai cũng mặt tái xanh rợn hồn, tiếng tụng niệm vẫn tiếp tục một lát mới ngừng.
Ông thầy bùa nói:
- Ra khỏi thân cô bé này nếu mày không ra thì tao sẽ hại mày! Vài phút ông nói tiếp:
- Cạy cửa phòng và lấy nước máng xối heo ăn đổ vào miệng nó.
Tiếng trong phòng vang lên:
- Tao không uống, tao không uống, đừng đem vào, đừng đem vào!
Rồi ba mẹ, anh trai cô với người già cả trong làng bắt đầu cạy cửa phòng, tất cả đè cô xuống với cơn giãy giụa thật là mạnh mẽ như đàn ông vậy.

Ông thầy bùa bóp mũi cô và lấy nước máng xối đổ vào miệng cô, trong lúc giãy giụa đó hình như có gì đụng mạnh vào nhà làm cho rung chuyển mạnh như cơn động đất vậy làm cho người trong nhà thật là ngạc nhiên và ngó vòng quanh rồi ngó mặt nhau, ai nấy đều mặt tái mét luôn.
Còn trong phòng thì cô nằm bất tỉnh, ông thầy bùa bắt đầu tụng câu thần chú tiếp cho xong việc trong nhà rồi mới ra tụng nơi đống cát với sỏi ở trước sân nhà, trong lúc đang tụng đó thì có một ông già ở ngoài lan can nhà chạy lẹ vào và nói:
- Ai cũng để ý việc trong nhà, khi cơn gió và tiếng rung khi nẫy, cát và sỏi mỗi nơi một góc sân, đã chạy hòa vào nhau rồi.
Người trong nhà bật đứng sững chen nhau ra lan can nhà ngó xuống đống cát và đống sỏi xa nhau hơn 5 thước mà hòa vào nhau thành một đống ở giữa sân, chuyện lạ lùng rợn tóc gáy rợn hồn giữa ban ngày đang in trên nét mặt của mọi người đứng coi ở đó cũng như đầy cái thất vọng cứu vớt con bé rồi.
Ông thầy bùa dừng tụng câu thần chú, ngồi đừ người vài giây, xong cất tiếng thở dài và nói:
- Tôi không có khả năng cứu vớt con bé này, thử kiếm hỏi coi về phía miền nam của thành phố, miền đó cũng có nhiều người giỏi giang lắm, còn tôi cũng không giúp được gì thêm.
Nói xong ông đi ra đứng ngó cát và sỏi trộn vào nhau đang nằm thành đống ở giữa sân nhà và ông chắp tay lễ chào tất cả rồi lên ghe ngược sông về làng.
Còn cô trong phòng thì bắt đầu tỉnh và ngủ luôn, chiều cũng không dậy ăn gì cả cho tới sáng sớm ngày mai khi mẹ dậy nấu xôi sớm theo người lào, cửa phòng cô không khóa được vì hôm qua đã cạy nát ổ khóa rồi, khi mẹ mở coi thì la lên ầm ĩ gọi tất cả dậy đến cửa phòng coi thì ai cũng thoát ra một tiếng < Trời ơi > khi thấy cô ngồi quay lưng ra cửa chắp tay tụng kinh quay mặt về phía cửa sổ đang đóng, đầu cô cạo trọc luôn không còn sợi tóc nào mà sao lại cạo một mình được như thế.

Mẹ nước mắt hoen mi vì thương con khẽ khẽ khép cửa phòng ngủ và đi nấu cơm sáng tiếp rồi đem để vào lỗ bên cạnh cửa cô chứ không mở cửa nữa
Một tuần trôi đi với cái mong ước của ba cô với cậu em trai cùng cái thương và lo lắng của người trong làng, ngồi ghe xuôi theo sông phía nam tìm kiếm thầy bùa thầy ngải, có gặp một ông theo lời giới thiệu và khi đến nơi thì như ông đã biết trước là giúp không được, quay về với sự không vui và thất vọng trong lòng.
Những chiều chiều như thường xuyên thì cũng đông đủ người trong làng đến thăm viếng và trò chuyện khi đầu tối, nhiều đêm cũng đến khuya người làng mới về.
Hôm nay là ngày rằm lớn 15, đêm nay thì vắng tanh vì trời đổ cơn mưa thật là lớn và kéo dài qua đêm cho tới sáng ngày, một sáng với tiếng gọi ầm ĩ của người mẹ mà dậy từ 4 giờ sáng nấu xôi sớm, trời đang mưa ào ạt bên ngoài, cái lo lắng cho mọi người trong nhà là cô không được ở trong phòng, cô đã đi đâu từ trong đêm, kiếm tìm trong nhà khắp nơi, nhà trên nhà dưới cũng không thấy bóng dáng cô ở đâu cả, ầm ĩ với tiếng gọi và bắt đầu mở cửa ra ngoài nhà.
Người làng theo văn hóa dậy sớm nấu ăn sáng rồi mới đi làm ruộng nương, sáng nay ai nghe tiếng gọi tiếng khóc lóc của mẹ cô thì người làng cũng lui tới đông lên dần dần cho tới chập choạng sáng, giúp nhau kiếm lùng hết ngõ nghẻo cũng không thấy cô đâu cả, hạt mưa bắt đầu ngớt hạt.
Trong lúc tất cả đang bâng khuâng và giúp ý kiến nhau thì có một người trong làng từ bờ sông đi tát nước ghe từ sáng sớm đi thẳng tới đám đông đó và nói:
- Cô đang ngồi chắp tay lễ tụng kinh ở nơi tảng đá mà cô lần đầu bất tỉnh đó.
Tiếng chân người rảo bước tới nơi cô ngồi, quả thật như cô đang ngồi ngủ vậy, ai nấy đều có nét lạ ở trên mặt mà không câu trả lời.

Ba cô với em trai cô giúp nhau cõng cô về nhà.
Trong lúc đó có một ông già trong làng thoát ra vài lời với cái thắc mắc trong lòng.
Ông nói:

- Thôi giúp nhau mang cô cháu về tới nhà đã, rồi có gì hẵng trò chuyện nhau sau.
Ông bước theo đám người chậm chậm vừa đi vừa lắc đầu miệng thì lẩm bẩm gì không biết.

Khi về tới nhà đem cô vào nằm trong phòng, ba mẹ anh em thì mải lo lắng cho cô, cửa sổ phòng cô 2 tuần rồi mới mở cho có ánh sáng vào phòng, thì bất thình lình trong lúc đó cô vẫn nhắm mắt nằm và nói thành tiếng đàn ông:
- Đóng cửa sổ ngay và đi ra khỏi phòng ông, cho ông nghỉ ngơi!
Ai nấy đều bật đứng dậy tại chỗ khép cửa và ra khỏi phòng ngay luôn.
Khi ra khỏi phòng thì ông già trong làng mới nói:
- Tất cả ngồi xuống đã, đừng vội vã về nhà vì ông có mấy chuyện thắc mắc muốn hỏi và xin ý kiến các con, coi các con có nghĩ giống ông không? rồi ông bắt đầu hỏi người trong gia đình của cô:
- Lúc sáng nay khi phát giác ra là cô không ở trong phòng từ khi nào vậy?
Mẹ cô trả lời:
- Cỡ hơn 4 giờ sáng vì xôi còn chưa được nấu.
Ông già hỏi tiếp:
- Khi các con kiếm tìm trong nhà không thấy cô, và bắt đầu mở cửa nhà ra ngoài kiếm đó, chốt cửa phía trong nhà có khóa không hay là có người mở chốt rồi?
Ba mẹ anh chị em cô im lặng ngó nhau như đang tìm câu trả lời, người trong làng ngồi đó ngó thẳng vào người trong gia đình cô như đang chờ đón câu trả lời.
Em trai cô nói:
- Em trai cô là người mở cửa đầu tiên và ba là người theo sau.

Khi tìm cô không có ở trong nhà thì chốt cửa phía trong nhà vẫn khóa, cũng không có ai mở trước.
Ông già hỏi tiếp:
- Đêm qua cô ra khỏi nhà lúc nào không biết chỉ phát giác ra là lúc 4 giờ sáng, mà cơn mưa tầm tã như vậy, tất cả chỉ chú ý về cô thôi, có ai để ý không, nơi cô ngồi ở bờ sông không có gì che chở mà thân thể và váy áo lại không ướt chút nào và cũng không dơ bùn đất chút nào cả, cũng may mắn lắm rồi nếu cô không ngồi ở gần tảng đá đó mà cô đi xuống sông thì nguy to luôn.
Nghe ông già 80 tuổi nói xong, tất cả mọi người ở trong nhà lúc đó, như đầy với nét lạ lùng rợn hồn lo lắng hiện lên trên mặt thấy rõ luôn, xong mới chào nhau về làm việc buổi sáng ở nhà mình tiếp, để lại một gia đình buồn sầu lo lắng không có bờ bến trong lúc này.
Chuyện tìm kiếm thầy bùa thầy ngải khi cần lại như càng trôi xa từng ngày, còn nỗi buồn sầu hình như trôi quá chậm với một gia đình trong làng, mỗi ngày là thay phiên nhau ngó vào cái lỗ để cơm cho cô, dù có tối nhưng lúc nào cũng thấy cô ngồi quay lưng ra cửa và chắp tay như đang tụng niệm vậy thôi, rồi ngày rằm lớn 15 thấm thoát đã trôi tới, trong làng thì ai nấy đều để ý giúp nhau coi sáng mai sẽ ra sao, lo sợ cô xuống sông hay đi nơi khác mà tìm không thấy cô luôn.
Rồi 4 giờ sáng, cửa trong nhà vẫn cài chốt im lìm nhưng bóng cô thì đã biến mất từ bao giờ, hơn 4 giờ thì hai cha con đã cõng cô về từ tảng đá bờ sông, người làng lo cơm nước sáng rồi qua nhà cô hỏi thăm, bao nhiêu ý kiến của người làng thì ba mẹ cô cũng đồng ý là:
- Trong thời gian chưa kiếm được thầy bùa thầy ngải nào giỏi giang thì hãy đóng cửa phòng cô và cửa sổ để khỏi cô đi ra ngoài lúc ngày rằm nửa đêm nữa.
Nói nhau xong thì ba với em trai cô đi lấy cây ở gầm nhà rồi đóng cứng cửa phòng và cửa sổ cô từ phía bên ngoài, cũng đỡ lòng một chút nghĩ là cô sẽ không đi ra được, mỗi ngày chỉ mong là thấy cô thò tay ra lỗ và bưng mâm cơm nhỏ vào phòng, cũng an tâm một chút là cô còn sống và ở trong đó.
Ông trưởng làng nói:
- Để cho rằm lớn tới kỳ này thì sẽ xin người trong làng cả trai gái thay phiên nhau tới chia buồn và ngồi chơi hay ngủ chơi với nhau ở đây.
Tất cả gia đình cô rất là vui và êm ấm chuẩn bị cơm cháo ăn trong đêm đó, người trong làng già hay trẻ cũng rất là vui lòng đến chia buồn dù có sợ ma bằng nào cũng không bỏ được cái tánh tò mò với một chuyện lạ lùng xảy ra trong làng mình.
Rồi cũng không cần phải mong đợi gì cả, ngày rằm lớn 15 đã đến trước mắt, sau buổi trưa thì trời đổ cơn vừa mưa vừa gió kéo dài qua đêm luôn, trong nhà cũng đầy người trai gái thì chia nhau ra ngồi thành nhóm, người già cả cao tuổi thì ngồi riêng trò chuyện vui nhau, mỗi nơi một cái đèn dầu, còn mấy cô thì giúp nhau nấu nồi cháo lớn để ấm bụng khách trong đêm khuya ở gầm nhà,
Tiếng gió đưa lá cây, tiếng mưa bên ngoài không ngớt hạt, giờ giấc đã trôi vào khuya gần 12 giờ đêm, cũng là khuya đối với người ở miền quê, muỗi cũng không có vừa luôn, người thì ngồi người thì nằm ngả lưng cho đỡ mỏi.

Trong lúc tất cả mọi người đang đùa vui trò chuyện thì bỗng dưng 4 cái đèn dầu phụt tắt cùng một lúc, làm cho tiếng trò chuyện như người đạp thắng xe bất thình lình im lặng, bao nhiêu con mắt đang bắt đầu ngó vòng quanh như có chuyện gì sắp sửa viếng thăm.

Gió bên ngoài đã im chỉ còn cơn mưa lớn thôi, đang trong lúc hoang mang rợn tóc gáy đó thì tất cả cảm thấy gian nhà như rung rung không khác gì người cầm cành cây rung rung vậy, được vài giây sau gian nhà ngừng rung, cũng không có một tiếng ai thoát ra trong lúc này cả, im lặng như nghe cả hơi thở người, cái hồi hộp đang ngập đầy bao phủ ấy tiếp theo là bước chân, sàn nhà thì bằng gỗ, tiếng bước chân thật là nặng như bàn chân đó to bằng cái mẹt luôn, từng bước ở trong phòng cô vọng ra, theo với tiếng nói đàn ông lớn tiếng có vẻ bực bội:
- Tao tụng kinh chúng mày không biết sao, đến nửa đêm vẫn còn ồn ào không biết phiền ai sao!
Rồi trên mái tôn nóc nhà thẳng từ phòng cô có tiếng nặng kéo xẹt xẹt từng bước tới nóc nhà chỗ lan can người trẻ trai đang ngồi và im lặng, rồi một cái đầu người to bằng cái rổ cần xé lộn ngược chiều thòng lòng từ từ đưa xuống, dù có tối trong nhà nhưng ngó ra ngoài vẫn thấy rõ luôn, với con mắt bằng quả cam lớn trắng bạch, tiếng r3n rỉ khừ khừ khừ như đang tức giận.
Hơn 20 chục người không được hẹn hò nhau, không biết đâu là cầu thang xuống nhà, cũng không biết là lan can như ếch tung ra khỏi cái rổ vậy, rầm rầm rầm không tới một phút đồng hồ rồi trở về im lặng, chỉ còn một đống dép hơn 20 đôi với 3 đôi dép của 3 cô nấu cháo đêm ở gầm nhà để lại làm kỷ niệm đêm nay thôi, trong nhà thì còn người trong gia đình, ông trưởng làng với 4 ông già hơn 70 tuổi còn đó, đang thắp đèn dầu cho sáng lại, rồi mẹ cô lấy mền, gối cho mấy ông ngủ ở đó luôn qua đêm.
Gần 5 giờ sáng lại nữa rồi, tiếng mẹ cô đánh thức người dậy vì mẹ cô lấy cái đèn dầu rọi coi theo cái lỗ để cơm nước đó thì cô đã biến mất từ bao giờ, cơn mưa thì vẫn chưa ngớt hạt nào cả đang đổ xuống ầm ầm, làm sao được với lòng thương con và lo lắng cho nhau thì cũng phải phơi mưa đi đến tảng đá bờ sông để cõng cô về, rồi phải cạy mấy cái cây mà đóng tréo ở cửa mới đem cô vào trong phòng nằm được.
Mấy ông già thì về thay quần áo và trở về nhà cô ăn cơm sáng chung để coi trong một đêm xảy ra như vậy ai có ý kiến gì để giúp đỡ nhau không, cửa phòng đã có cây đóng tréo ở ngoài sao cô vẫn đi ra bờ sông được.

8 giờ sáng thì mấy người già cả trở về nhà cô, ai nấy đều lắc đầu và thấy quá lạ lùng, chỉ có chắp tay khấn vái cho tai qua nạn khỏi thôi, vì trên đời các ông già trong làng cũng chưa từng trải qua chuyện như vầy bao giờ.
Ở dưới đầu cầu thang nhà đang ồn ào tiếng cười tiếng la nhau, đêm qua hơn 20 ông trẻ bà trẻ không ai xuống cầu thang theo bậc thang cả, ngồi trên lưng nhau, trên vai nhau xuống, người thì té sấp gãy cái răng đang đứng phù cái mỏ ở đó, người thì sưng đầu sưng trán, người nhảy xuống đằng lan can sai khớp chân khập khiễng ngầu xì mèo nhau tìm kiếm đôi dép mà để lại từ đêm qua, ngày rằm nghỉ động thổ cả làng hôm nay rất là vui luôn.
Nhưng trời cũng không ngăn đường người lương thiện đàng hoàng.

Bến bờ sông có một chiếc ghe buôn nhỏ ghé bến làng buôn bán và trao đổi hàng hóa, cùng lúc đó, người làng kể câu chuyện đang xảy ra trong làng cũng như xin ý kiến vì ông đi buôn chắc biết hiểu nhiều hơn người bản xứ, khi khách hàng ngớt xuống thì ông đi lên làng coi.

Khi tới nhà thì tất cả đem nhau ra ngoài nhà nói chuyện sợ cô trong phòng nghe thấy, ông ngồi nghe người nhà với người trong làng ở đó kể câu chuyện xảy ra.
Khi nghe xong thì ông thầy lái buôn mới cho ý kiến:
- Nhiều chuyện đâu phải thầy bùa thầy ngải giúp được đâu, thử đi vào thành phố coi có ngôi chùa ở đầu thành phố, ông chủ trì ở đó rất là giỏi về đường tụng niệm và tâm linh, tôi nghĩ là có thể giúp cô được qua kiếp nạn này.
Tất cả người trong gia đình cô với người già cả như người đạp thắng xe, như tỉnh táo lên tại chỗ.
Ông trưởng làng ngồi đó mới nói:
- Quả thật sao chúng mình cả làng mà không ai nghĩ ra chuyện đi đến chùa mà cứ đu nhau đi kiếm thầy bùa thầy ngải gần 3 tháng trôi qua rồi.

Cũng có lẽ là làng mình không lớn, không có chùa thêm mấy làng tiếp nối làng mình cũng không có chùa gì cả, mãi ở huyện xa xa mới có.
Sau câu trò chuyện thì ông thầy lái buôn xuống ghe đi tiếp.
Đang lúc ở trong cơn bão tố mà có người đến cho cái ước vọng làm cho ba mẹ cô và người già cả ăn cơm trưa ở nhà cô sớm hơn chút, nhặt bông hoa và xuống ghe xuôi về thành phố ngay trong ngày luôn.

Một tiếng sau thì ghe đã tới nơi, cột ghe xong và đi thẳng tới chùa ở đầu thành, khi vào tới chùa hỏi chú tiểu con nơi ông chủ trì nghỉ ngơi thì chú tiểu chỉ tay về gốc cây đề là ông đang ngồi nghỉ mát ở đó.

Khi cả 6 người đi tới quỳ xuống lễ chào và dâng mâm hoa, chưa được nói năng gì thì ông chủ trì nói lên:
- Sao các con bây giờ mới tới, đã hơn 3 tháng rồi.

Thằng này mấy kiếp trước nó từng ăn trộm của chùa nên nó phải trả cho xong mấy kiếp nợ, như chưa hết kiếp thì nó lại gặp duyên số từ kiếp trước nên nó ở lì lợm đó luôn, hơn 3 tháng làm cho các con cực khổ.
Khi nghe ông nói như tất cả thấy trong lòng nhẹ nhõm tại chỗ.
Mẹ cô mới hỏi:
- Rồi cho chúng con làm thế nào đây, xin ông từ bi cứu vớt mạng người, cứu đứa con gái của con?
Ông chủ trì mỉm cười nhè nhẹ và nói:
- Các con đừng lo lắng nhiều quá, chuyện không có gì đâu, vậy sáng thứ 3 còn hai ngày nữa, đem nó vào thành phố mua quần áo cho nó rồi dẫn nó đi qua chùa, và đừng có nói một câu nào cho nó nghe là đến chùa gặp ông, nếu nó biết thì nó sẽ chạy trốn và không đến chùa này đâu các con, chuẩn bị bông hoa cúng như hôm nay là đủ rồi.

Hai ngày ngóng chờ như quá lâu dù trong lòng rất là vui vẻ khi biết là con gái mình sẽ trở lại bình thường như xưa, người làng với tiếng thì thầm thì thào nhau về sự may mắn, và bông hoa mâm cúng thì giúp nhau làm ở nhà ông trưởng làng, nhà cô thì im lặng không cho ai đến viếng thăm, những người có tuổi trong làng thì ai cũng muốn đi theo chia sẻ tặng cho nhau tấm lòng lúc khó khăn.
Mẹ cô bước đến cửa phòng và nói:
- Sáng hôm thứ 3 ba mẹ rảnh đi vào thành, và dẫn con đi mua váy áo tơ lụa cho con mặc đẹp khi tụng kinh niệm phật ở trong phòng đó, lâu ngày nay con ngồi ở trong phòng một mình muốn cho con đi chơi thành phố luôn.
Câu trả lời vọng từ trong phòng ra thành tiếng đàn ông:
- Nếu vợ tôi được mặc đồ mới và đẹp thì chúng tôi đi!
Bà mẹ rất là mừng khi nghe câu trả lời như vậy mẹ chắp tay lễ cám ơn trời phật và chỉ có chờ đến sáng thứ 3 thôi.
Sáng ngày mong đợi đã tới, 2 chiếc ghe nhỏ của người làng xuôi sông về thành phố từ sáng sớm trước rồi, chú tiểu đã xếp đặt cho vào nơi tụng niệm ngồi chứ không có bóng ai hay thấy ai cả ở sân chùa.
Một chiếc ghe nhỏ gọn gia đình cô 5 người ngồi ba mẹ với em trai và em gái cô, tới thành và đi dạo chợ mua váy áo xong thấy cô rất là vui mừng thì ba cô nói:
- Lâu ngày không đến đây hôm nay dạo bước chơi ở thành phố chút nữa mới về.
5 người lững thững đi bộ tới đậu qua mấy ngôi chùa, vào ghé chơi ở sân chùa thì hình như cô biết hết lịch sử của từng ngôi chùa một và cô cũng từng đến giúp lúc xây dựng từ mấy trăm năm trước.
Một lát thì tới gần đầu thành phố và ngó thấy ngôi chùa đó, cô như muốn tránh né và nói:
- Thôi mình trở về làng, đồ mua đủ rồi vừa ý rồi.
Ba cô nói:
- Mấy chùa mình vào thăm rồi nếu con mệt thì không vào trong, đi bộ hay đứng ở đường trước chùa là đủ rồi.
Tất cả đi tới cổng chùa đứng ngó vào trong thì cô đứng lấy hai tay ôm lấy mặt không ngó vào trong chùa.
Đằng sau từ phía nhà người bên kia đường đối diện với chùa, ông chủ trì với hai chú tiểu bước tới và vỗ vào lưng cô, hình như cô quỳ xuống tại chỗ như mệt mỏi và đi không nổi luôn, ba với em trai cô dìu cô vào trong nơi tụng niệm.
Vào nơi tụng niệm thì cô ngồi chắp tay nghe kinh với tất cả người làng đã ngồi chờ ở nơi tụng niệm trong chùa từ sáng, hơn 2 tiếng đồng hồ ông chủ trì tụng thì nghe nhè nhẹ tiếng nức nở khóc lóc, rồi nước mắt tràn đầy hai má cô.

Tiếng tụng kinh ngừng ông chủ trì bước tới trước mặt cô và nói:
- Kiếp và duyên, nếu không chung kiếp sao lại chung duyên với nhau được, một kiếp là người còn một kiếp là ma, hãy trở về nơi các con nên ở và đừng gây tội ác nữa.
Vừa khóc vừa trả lời vẫn còn tiếng đàn ông:
- Con xin ở với vợ con cho hết hôm nay rồi con sẽ đi về nơi của con.
Xong chuyện trong chùa, tất cả chắp tay quỳ lễ chào biết ơn ông chủ trì, rồi xuống ghe ngược sông về làng.

Từ khi ra khỏi chùa về tới làng cô không nói năng gì một lời cả chỉ có khóc lóc từng trạm, rồi đến nhà thì cô vào phòng cô đóng cửa im lặng, ba cô vẫn lấy cây đóng tréo bên ngoài, cả ngày mệt mỏi trôi qua người làng nhà nào nhà ấy im lìm đêm nay, gia đình cô cũng đi ngủ sớm, nhưng chẳng may đúng 12 giờ đêm, tất cả đang trong cơn ngủ bật ngồi dậy vừa khủng hoảng vừa không biết nói sao.
Lần đầu tiên trong mấy tháng trời mà nghe tiếng la hét bằng giọng của con gái mình: "Ai giam con ở trong phòng, ai khoá phòng bên ngoài, con ra không được, con đói bụng!".

Cả nhà chạy tới cạy mấy cây đóng tréo và mở cửa ra, cô ôm lấy mẹ một cách mệt mỏi và khóc lóc, cả nhà không ai hãm được giọt nước mắt rồi dọn mâm cơm cho cô ăn, khi ăn được một chút thì cô ngủ ở nhà ngoài chứ không vào trong phòng nữa.
Sáng sớm mấy người trong làng đi chùa hôm qua đã rủ nhau tới thăm cô thì thấy cô đứng ở lan can nhà và chắp tay lễ như thường xuyên, rất là mừng tai qua nạn khỏi, cô xuống mời mấy người lên nhà.

Ba mẹ cô quá mừng kéo tay mấy ông vào phòng cô vừa kể chuyện xảy ra đêm qua.
Ba cô nói:
- Tôi không hiểu cũng nghĩ mãi không ra luôn, coi ở chân vách phòng của nó đi, 3 tháng trời gần 100 nắm xôi khô cằn nằm xếp hàng ở đó, rồi nó ăn với cái gì trong ba tháng này, nó đi vệ sinh hay không nếu đi thì đi kiểu nào, bây giờ nó còn đổ tội cho mấy đứa em nó cạo đầu nó nữa chứ.
Mấy người ở đó chỉ nói được vài câu:
- Tai qua nạn khỏi rồi chúc cháu gái may mắn, còn chuyện trong phòng cô thì chỉ có ngó mặt nhau và lắc đầu không câu trả lời.
Chuyện mà bà cô kể là chuyện đời của cô, sau đó không lâu cô lập gia đình và vào thành phố ở, và cô thường xuyên đến giúp việc cho chùa, giờ cô đã già hơn 70 tuổi rồi mà vẫn không quên đến giúp chùa luôn luôn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.