Duyên Số Gặp Ma

Chương 27: Đêm xuống gọi ai



Trong một câu gọi là linh hồn, thường xuyên người ta hay gọi là ma quỷ. Theo truyền thuyết từng nước để lại chuyện cổ tích dân gian nước nào cũng có. Nước Lào khi tôi còn nhỏ, tôi thích ra chùa chơi, sân chùa quá rộng có trái cây và ông thầy sư lại thương tôi như con nuôi vậy, ông hay cho bánh trái, có khi sai việc tôi và có khi kể chuyện cổ tích về ma quỷ cho nghe. Tôi có 13 tuổi lại thích nghe chuyện ma và đòi hỏi người già tuổi luôn luôn, có lúc Ba tôi phắt mệt vì kể chuyện ma nhiều quá, tôi là người thích nghe. Tôi đến chùa đấm bóp cho ông thầy sư rồi bắt ông kể chuyện ma cho nghe, rồi ngủ ngáy khò khò.

Một hôm, ông thầy sư nói với tôi:

- Chùa Visoun này ma nhiều nhất đã hơn 400 năm và tụng niệm xác người chết nhiều nhất, lúc nào con cũng bắt ông kể chuyện ma cho nghe, nếu con muốn thấy ma thì dễ rồi, tối nay là đêm rằm, con lấy bánh trái cột vào đít con và chạy quanh chùa 3 vòng, vừa chạy vừa gọi nó đến ăn thử coi, có khi nó đến xin bánh con ăn đó. Đêm đó cỡ 8:30 giờ, tôi lấy bánh chưng bỏ vào cái thúng để kéo theo khi chạy, ông thầy sư khuyên: “Dù con nghe tiếng gì đừng quay mặt về đằng sau nghe con, nếu tiếng đến quá gần thì con bỏ bánh trái để lại, nó sẽ ngồi ăn bánh đó và con sẽ thấy”. Tôi chưa biết ma là thế nào, chỉ nghe ai cũng nói về ma thôi. Sân chùa vắng lặng với bóng cỏ cây um tùm, ông thầy sư nói:

- Có gì thì gọi ông hay là chạy đến ông nghe?

"Dạ", câu trả lời và tôi bắt đầu chạy chậm chậm vừa gọi:

- Đến mà ăn bánh! Đến mà lấy bánh ăn!

Một vòng đầu tiên không có gì xảy ra. Vòng thứ hai vừa hò vừa chạy vừa gọi cũng chẳng có gì xảy ra nữa và vòng thứ 3 dưới bóng cây um tùm và sân chùa rộng mênh mông không có bóng người, chợt tôi nổi da gà khi nghe tiếng cười khúc khíc, khúc khíc và tiếng chân nhè nhẹ theo sau lưng tôi làm cho tôi nổi da gà đầy đầu, tôi quên cả bỏ cái thúng bánh đó, cứ vác theo mà chạy, lần này không có gọi ma mà hò tới ông thầy sư:

- Cứu con với! Cứu con với! Ma đuổi con!

Sau lưng tôi như có một bàn tay thật lớn nắm thẳng vào lưng như ngừng không chạy được nữa mà hai chân vẫn chạy, đến đây thì tôi khóc và tè ra quần rồi. Ông thầy sư chạy tới ẵm lấy tôi và vất cái thúng bánh đi, chừng xa 25 thước ông thầy sư dừng và bảo: “Con coi đi, tụi nó đang ăn bánh kìa!” Tôi ngó lại thấy có nửa người ở trên mặt đất bên cạnh cái tháp lớn, mắt nó to bằng quả trứng ngỗng, đầu nó quấn khăn màu đỏ, hình bóng cỡ hơn hai thước cao. Tôi không dám ngó nữa và ôm chặt lấy ông thầy sư khóc và tè ra quần.

Từ đó đến bây giờ, tôi không dám mở miệng là muốn thấy ma hay gọi ma gì cả, là một bài học mà tôi chừa cả đời luôn tới bây giờ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.