Duyên Số Gặp Ma

Chương 50: Xác chết biết đi



Chợ búa là nơi đưa tin, truyền miệng của một thành phố nhỏ thung lũng Luang prabang trước 1980. Những buổi sáng, xe thuyền chở người từ xa đem rau trái cây về chợ, sau buổi trưa thì người cũng ngồi chờ xe chờ thuyền về làng, bến thuyền bến xe bận rộn người. Một bến xe xuôi về miền bắc của thành phố, ở đầu ngõ hẻm xuống nhà tôi. Hôm nay, tôi có nghe một câu chuyện lạ mà nghe rồi tôi cũng hú hồn hú vía, câu chuyện xảy ra nơi xa thành phố cỡ 20 km xuôi dọc theo sông Mêkông lên miền trên, có một chuyện lạ xảy ra ầm ĩ kể nhau ở bến xe, chuyện của một cô em gái tuổi vào 20 đã thắt cổ chết. Một chuyện đáng sợ và khó tin:

- Một đôi trai gái cách làng nhau, cũng thương yêu nhau một thời gian dài, trong làng cũng khá lớn hơn 100 nóc nhà, chàng trai khi nào chạy thuyền qua thì ghé thăm cô này, xong đi buôn chuyến này thì đến xin dạm ngõ cưới nhau, số duyên xui xẻo trời ghen, chuyến này gặp mưa gió lớn, thuyền đụng vào tảng đá ngầm và chàng đã chết, để lại một cô bắt đầu mang thai mà nói gì không được, nói với ba mẹ cũng không dám, người làng biết thì cũng không nên, ở nhà quê coi đó là chuyện nhục nhã vì trong làng không có bao nhiêu người rồi thấy mặt nhau hàng ngày, cô đành giấu, nhịn cho đến cùng cũng 2-3 tháng. Chuyện đã bắt đầu thì thầm thì thào trong làng, cô không biết đi đâu để trốn tránh và cô cũng không có ai để ăn nhờ ở đậu một thời gian này, trong lòng thì còn vân vướng buồn sầu với người tình vừa chết nữa. Một bà cô đang ngồi chờ xe kể:

- Hôm đó, tôi thấy nó mặc váy đẹp đi chùa một mình từ sáng, vẻ mặt nó tươi cười chào hỏi, tôi thấy bụng nó hơi to một chút thì tôi nói:

- Dạo này cháu béo lên đó!

- Nó mỉm cười và cám ơn, xong nó chào tôi là nó sắp sửa đi đằng xa.

Tôi nghĩ là nó đi ở với bà con nơi khác, tôi đi làm ruộng cho tới chiều chập choạng tối, khi tôi về tôi đứng hình khi nghe là nó đã thắt cổ chết ở cây đa đằng nghĩa địa đầu làng, là nơi vắng vẻ và cây cối um tùm. Người Lào ở nhà quê thì làng nào cũng có nghĩa địa hay chỗ thiêu xác xa làng cỡ vài trăm thước, ở đầu hay cuối làng, không có ai chăm sóc, cỏ cây um tùm, ba mẹ nó không ở nhà nên nó mới mặc đồ đi chùa từ sớm hôm nay. Tôi vội chạy tới thì mấy người làng đã đem xác cô xuống và vác về nhà cô, người làng cố sửa sang mắt, lưỡi, miệng cô cho hoàn như người ngủ vì xác còn mềm, nhà cô lúc này chỉ có mấy đứa em cô thôi. Mấy đứa em cô nói:

- Là cô đã làm thức ăn cho các em ăn buổi trưa rồi, cô còn nói với các em là có khi hôm nay cô không trở về nhà, cô đi thăm bạn ở làng dưới kia. Sau buổi trưa thì cô mới tự tử, còn ba mẹ vào thành phố thì chắc tối mới về tới làng.

Tôi lên coi thì mặt mày cô đã trang điểm và mặc bộ quần áo mà cô thích nhất. Tôi nổi da gà, lạnh tóc gáy khi nhớ lại là sáng sớm hôm nay đã gặp cô đang đi chùa và cô nói cô đi đường xa. Tôi về nhà tắm rửa làm cơm chiều cho sớm rồi đến nhà đám ma, khi tôi quay lại đám ma thì ba mẹ cô cũng vừa về, cái buồn vơi và cái mất mát của người trong nhà. Bây giờ người làng mới biết là cô mang thai mà không biết là mấy tháng, chỉ khẳng định là không dưới bốn tháng. Trời đã tối, ba mẹ cô thì mới về cũng chẳng biết làm thế nào đây, nếu theo phong tục thì phải mổ bụng mang thai ra ngoài, nếu mà mang thai ra ngoài thì con gái mình lại không có chồng, càng làm thêm chuyện nhục nhã. Khi thầy sư đến tụng niệm thì như trời nổi giận cơn mưa cơn gió như rung chuyển hết cả làng. Xong, thầy cao tăng ngó xác cô và lắc đầu thở dài như có gì muốn nói ra, người đi làm ruộng nương về làng thì ai cũng đứng hình đứng cả tim khi nghe chuyện, ông thầy cao tăng nói với xác đó và ngó ra ngoài trời:

- Cho tôi với mấy chú tiểu về đến chùa rồi hẵng mưa tiếp!

Nói xong thì cơn mưa bất thình lình ngừng tại chỗ, tôi cũng thấy gợn hồn. Khi thầy sư ra khỏi nhà cỡ 10 phút sau thì mưa gió tiếp tục, ba mẹ cô và ông trưởng làng quyết định là mai 3 giờ chiều đem đi thiêu cho xong chuyện đám ma. Một đêm không phải mùa mưa mà lại vừa mưa vừa gió kéo dài, người làng xong cơm chiều ai cũng đến chia buồn nhưng không có ai ở được vì lan can nhà nhỏ và không có nơi trú mưa và gió nữa, đến cây đèn cầy mà đốt trên đầu xác còn không đốt lên được, để xác chết với bóng tối đen như mực một mình lại vừa ẩm ướt nữa, ba mẹ cô cũng như dửng dưng khi thấy con gái mình có mang thai, người làng cũng nhiều người nói: “Mai nghỉ một bữa chia buồn tội nghiệp cô, tánh nết khi còn sống cô vui vẻ chào hỏi cả làng.”Chưa tới 10 giờ đêm thì đám ma cũng chẳng có ai, ba mẹ và em cô cũng ở trong nhà hết, xác chết như mồ côi không có thân nhân bên cạnh và cũng không có cả cây nến đốt trên đầu, hạt mưa hạt gió kéo dài đến khuya, xong hạt mưa lác đác như ngừng đổ mà hạt gió thì vẫn kéo tới rầm rầm dài qua đêm. Người Lào có cái niềm tin về cái linh thiêng hay ma dữ, nhất là người đàn bà chết mà có mang thai trong bụng, sau là cái chết oan mà không kịp nhắn nhủ hay kịp nói một câu.

Trong nhà cô thì ai cũng ngủ như vất thí vất liều một xác chết không có thân nhân. Sắp sáng thì thêm một cơn mưa như đổ đình đổ làng đến cỡ 5 giờ sáng, rồi tất cả mọi chuyện mưa gió im lặng như không có gì xẩy ra, nhà quê núi rừng 5 giờ sáng thì vẫn còn tối đen mịt mù, nghe tiếng giã gạo, nghe tiếng người dậy nấu xôi ăn sáng hay bỏ xôi cho ông thầy sư từ sớm rồi đi làm ruộng nương hay trồng trọt, mùi gạo bốc hơi khi nấu thơm khắp làng từng sáng từng sáng từ xưa đến giờ, nào ngờ sáng nay tiếng gọi nhau, tiếng hò, tiếng chân người, ánh đèn pin rọi khắp làng trước khi ánh bình minh tới.

Xác chết đã biến mất trong đêm, ai là người lấy đi hay bạn trai cô là ai? Cả làng như hú hồn hú vía từ sáng ầm ầm nói nhau. Ba mẹ cô với mấy người đến gõ cửa một ông già trong làng mà biết về huyền thuật xin giúp là xác ai lấy đi đâu và giờ xác đang ở đâu. Khi đến trước nhà thì ông già đó đã ngồi chờ ở đầu cầu thang và nói trước khi mấy người cất tiếng hỏi.

Ông già đó nói:

- Đi gấp vào chùa! Chỉ ông thầy sư mới biết là xác chết đó ở đâu?

Tất cả hồi hộp ráo bước lẹ đến chùa, tụng kinh sáng vừa xong và thầy sư chuẩn bị đi xin xôi sáng, 5-6 người chắp tay quỳ thì ông thầy sư nói:

- Bây giờ nó đang ngồi ở gốc cây đa mà nơi nó thắt cổ chết đó, đêm qua nó nói với tôi:" Không muốn phiền phã ai, cũng không muốn cho ai mất ăn mất ngủ với nó", khi còn sống nó cũng không phiền phã ai, lòng người quá tốt đẹp nhưng gặp cái xui xẻo đến số đến ngày rồi, nó mang tuổi tác đến trong kiếp này có bằng đó, đừng có buồn, các người về đi tới nơi đó, khi xong việc sáng trong chùa rồi tôi sẽ tới nơi đó tụng niệm sau.

Bà cô ngồi chờ xe uống ly nước rồi quấn điếu thuốc lá bằng lá chuối khô theo người miền quê thời đó, vừa hút vừa kể tiếp:

- Lúc đó, trời chập choạng sáng bắt đầu ngó thấy thì ai cũng đứng hình, trời sáng rồi mà còn nổi da gà như cơn lạnh nó từ trong cột sống mình lạnh ra ngoài, lạnh tóc gáy cả làng khi thấy bước chân người in từng bước từng bước đi ra khỏi làng mà nước mưa vẫn còn đọng trong bước chân đó. Tất cả mọi người lẹ bước chân cho qua bụi cây um tùm đến nghĩa địa, vừa sáng vừa tối bóng cây thì tất cả mọi người dừng bước, thấy đằng sau cô ngồi quỳ: hai tay để lên hai cái đầu gối và cúi đầu ở gốc cây đa mà cô thắt cổ, hai bàn chân cô ngồi quỳ quay về đằng sau toàn là bùn với đất tới mắt cá chân.

Ba mẹ cô và người trong làng cũng không ai dám đụng vào thân cô, xong một tiếng thoát ra từ miệng người trong làng, lúc đó tôi bắt đầu để ý: "Cô ngồi đây, qua đêm trời mưa, lại thêm một trận mưa lớn khi sáng nay mà tại sao cô không ướt và trên mái tóc cô cũng không có một hạt mưa nào dính ở đó."

Tất cả mọi người lui bước, chỉ còn ba mẹ cô ôm lấy cô khóc lóc, vuốt ve, tôi cũng đến vuốt lưng cô, mở miệng chào và chúc cô được bình an trên suối vàng, tôi cũng nhịn khóc không được, tất cả mọi người cũng rỏ nước mắt, người thì nói đem xác về nhà đã rồi đóng hòm cho cô xong mới đem đi thiêu, người thì nói đem cô về rồi mời ông già mà có huyền thuật đó mổ lấy đứa con trong bụng cô ra ngoài theo phong tục thì hồn cô chắc được bình an hơn, người thì nói thiêu luôn cũng được, người thì nói có mang thai chết thì phải chôn cất chứ không thiêu táng được, tóm tắt là phải đem cô về nhà trước, làm theo phong tục rồi mấy ngày sau mới thiêu táng hay chôn cất, gần nửa tiếng đồng hồ nói nhau cũng không quyết định được câu chuyện, mẹ cô nói:

- Nếu mà như vậy thì xin ý kiến ông thầy sư với mời ông già trong làng mà giỏi về huyền thuật đó, ông cũng từng giải quyết bao nhiêu đám ma mà chết mang thai.

Xong tất cả mọi người đồng ý rồi quay về làng, tôi với mẹ của cô ôm nhau khóc đi về làng, chờ mấy ông cao tăng tới mới quay trở lại. Nửa tiếng đồng hồ sau, ông thầy cao tăng với 3 ông chú tiểu con tới, xong một lát thì ông già trong làng cũng được mời tới, lúc đó đã gần 9 giờ sáng, lại vào đúng hôm ngày 30 cuối tháng (lịch âm 30 cuối tháng, là 15 rằm của Lào), là ngày mạnh về linh hồn ma quái, trong làng là ngày rằm nghỉ động thổ ruộng nương ở nhà hết, già trẻ trai gái cả làng lui tới khi nghe xác chết biết đi, trong ban ngày ai cũng lạnh cột sống, cả hơn 100 người giúp nhau làm, người làm mâm cúng, người đi lấy hoa, người thì chuẩn bị cơm nước trưa hay tối cho đám ma. Xong cỡ 10 giờ sáng, ai cũng muốn thấy chuyện lạ đó, tất cả bắt đầu đi ra nghĩa địa, lại phải dừng thêm một bước khi một cơn gió thổi bay lung tung những mâm cúng đang bưng mà làm bằng lá chuối, hoa nến, ông già giỏi về huyền thuật hay thầy bùa đó quát lên một câu, ông chỉ tay lên cây me lớn đó: "Mày có ngừng gió không?" Cơn gió từ từ im lặng và tất cả cất bước tiếp tục đến nghĩa địa. Khi tới nơi, thêm một cơn gió làm cho trời tối sầm lại như là sắp đổ mưa, người làng ai cũng lắc đầu câu chuyện xẩy với cô thoát hồn thoát vía của người cả làng, xác chết đã cứng từ đêm hôm qua mà sao lại đến đây ngồi mềm mại như vậy được. Người làng giúp nhau rải chiếu cho thầy sư, người già cả trong làng và gia đình thân nhân ngồi quay mặt vào sau lưng cô vì đằng trước là cây đa, người làng trai gái đứng đằng sau, người sợ thì đứng xa xa, mặt mày đầy là nét hốt hoảng lạ lùng, phần đông là người đến thấy rồi về luôn, miệng lẩm bẩm tội nghiệp và chúc cô, người thì cầu đêm tới đừng có dọa tôi.

Bắt đầu tiếng kinh tụng vang lên, tất cả ngồi chắp tay lễ, tiếng gió ngừng ngay tại chỗ và cái tối sầm đó biến đi đâu hết, còn lại cái sáng sủa của ánh mặt trời sắp giữa trưa. Xong công việc tụng niệm của nhà sư rồi tới phiên của ông già thầy bùa đó ngồi tụng niệm một lát xong, vừa thầy sư với người già trong làng nói cùng với nhau:

- Đào mộ đằng sau nơi cô ngồi đó cho cô, vì cô muốn ở đó. Ba mẹ cô hỏi:

- Hôm nào cho chúng tôi biết rõ ngày, để chúng tôi về nhà còn chuẩn bị đám ma? Ông già với thầy sư nói:

- Hôm nay, bắt đầu đào và chôn luôn, qua hôm rằm là không được, cô chết cần như vậy, giờ đã 11 giờ rồi, tôi phải trở về chùa ăn cơm trưa. Xong 2 giờ trưa gặp lại nhau nơi đây để làm theo phong tục chôn cất.

Nói xong thì cất bước về chùa. Mấy chàng trai trẻ không có ai muốn đào mộ cô, toàn đứng xa xa coi vì sợ, nên chỉ có người có tuổi giúp nhau đào cho xong. Khi đào xong cũng 1 giờ trưa, rồi nghỉ ngơi ăn bữa cơm trưa và chuẩn bị cho thầy sư tới, mẹ cô với các em cô khóc lóc, tôi cũng không hãm được giọt nước mắt "hình dáng một xác có mang thai ngồi như vậy chết, lại còn trúng vào ngày linh thiêng nữa, làm sao mà nó không in vào lòng người khi thấy bóng hình sừng sững như vậy" Gần 2 giờ trưa rồi, người trong làng đứng đầy chờ coi, thầy sư đến hết cả chùa hơn 10 ông, thầy bùa cũng đến đông đủ thì bắt đầu tụng niệm hơn nửa tiếng đồng hồ, xong thì ba mẹ cô đang bâng khuâng làm thế nào, cô ngồi đã cứng như vậy mới hỏi thầy sư, khi đang hỏi thì thầy sư với ông thầy bùa nói:

- Lấy một cái chiếu rải xuống mộ trước!

Rồi ông thầy bùa đến ngồi bên cô tụng niệm gì không biết thì thấy xác cô như mềm mại, xong ông nói:

- Được rồi, các người đem cô nằm xuống mộ đi!

Bà cô ngồi chờ xe thở dài, lau giọt nước mắt tội nghiệp rồi kể tiếp:

- Ba mẹ cô với người già cả trong làng nâng cô với cái xác mềm mại như người mới chết để xuống cái chiếu trong lỗ mộ, xong lấy hai tay cô chắp lên ngực với bông hoa, nến cột vào nhau, ông thầy bùa lấy một trái dừa non bổ xong lấy nước rửa lên mặt cô lần cuối theo phong tục người Lào, rồi chờ bạn bè thân nhân trong làng đến chào lần cuối, xong mới quấn cái chiếu cột lại rồi mới lấp đất lên. Ông thầy sư bắt đầu ra về, người làng thì từ từ trở về làng, tôi về cuối cùng với gia đình cô, cũng 5 giờ chiều rồi, mặt trời bắt đầu đi trốn sau đầu núi. Tôi về tắm rửa, con gái tôi làm bữa cơm chiều ở nhà, con gái tôi nó không cho tôi kể gì hay nói gì mà lưu luyến tới đám ma vì hai đứa nó quá thân nhau, nó không dám đi đám ma luôn. Khi xong bữa cơm chiều thì trời đã tối, vợ chồng tôi đến thăm, cũng rải rác vài gia đình thân cận thôi. Sau đám ma, đêm nay trong làng lạnh lùng ngó như không phải làng người, 8-9 giờ ở quê không có điện cũng gọi là khuya rồi, tất cả an ủi nhau rồi ra về, bước xuống bậc cầu thang cuối cùng như một cơn gió đang chào đón, làng tối đen như mực.

- Không có mưa nghe! Cho tôi tới nhà đã! - Ông xã tôi nói.

Hai vợ chồng vừa tới nhà lên cầu thang thì cơn mưa đổ xuống như trút nước cỡ 10 phút rồi ngừng luôn, không khác người lấy một gáo nước tung lên trời rồi rớt xuống là hết luôn. Hai vợ chồng tôi đứng quay lại ngó cơn mưa trong lòng lẩm bẩm: "Chúc linh hồn cháu được bình an, đừng có gì hận thù ân oán hay tiếc thay gì nữa, đi đi cháu!"

Nói xong vợ chồng tôi quay lưng vào trong nhà, vừa mới quay lưng thì như có gì gọi hay vướng hai con mắt tôi, mà làm cho tôi quay lại ngó xuống sân trước nhà.

- Trời ơi, ông bà ông vải ơi, ông voi ông cọp ơi, gai cây ngô đồng hay gai sầu riêng, vợ chồng tôi đâu có trồng trọt gì mà nó mọc lên đầy từ đầu đến chân luôn vậy, da đầu nó xùi lên như đếm được từng sợi tóc luôn, nếu có đèn điện như trong thành phố thì mặt mũi hai vợ chồng tôi một người xanh, một người tím hơn mặt con ma đó luôn.

Người ngồi nghe lúc này thì ai cũng bò lăn bò quàng ra cười, cô này là người có khiếu kể chuyện, ai ngồi đó cũng cười đứt ruột, xong cô quấn điếu thuốc lá bằng lá chuối khô, hai lỗ tai của tôi nó đứng sừng sững thẳng lên trời như hai tai con mèo luôn, rồi chờ nghe cô kể tiếp:

- Hai vợ chồng tôi đứng hình chỉ thoát miệng ra được một tiếng: "Ồ!" Nhớ bộ quần áo cuối cùng mà cô mặc đó, đang hiện bóng mờ mờ ở đầu cầu thang nhà với tiếng khóc, tiếp theo tiếng nức nở nhè nhẹ, rồi vọng vào tai vợ chồng tôi hai câu: "Cám ơn chú thím", rồi chậm chậm quay lưng đi chan hòa vào trong bóng đêm. Sáng mai dậy, bao nhiêu chuyện rùng rợn đêm qua xôn xao cả làng.

Bốn gia đình thân cận đến chia buồn đêm qua, rồi khi về thì cả bốn gia đình cũng gặp chuyện lạ lùng nổi da chim, da gà, da ngỗng hết.

Chuyện xẩy ra đêm qua với gia đình tôi:

- Khi chia buồn xong tất cả ra về cùng nhau, trong lúc cơn gió thổi mạnh đó, thì người về cùng nhau thấy nó theo sau hai vợ chồng tôi về, khi nghe rồi vợ chồng tôi cũng hú hồn khủng vía, sợ nhất là con gái tôi, 3 chị em nó chui vào một cái mùng, ban đêm đi vệ sinh là kéo nhau dậy cả lũ. Hai đêm sau cỡ 1 giờ sáng, hai vợ chồng tôi khủng hoảng khi nghe tiếng chân chạy như sập cả nhà, vừa la vừa hét, 3 chị em đi vệ sinh như người chạy loạn lên cầu thang khuya, hai vợ chồng tôi giật cả mình khi nghe mấy đứa con kể lại:

- Khi xong vệ sinh, bắt đầu lên cầu thang thì cả 3 người nghe tiếng gọi nhè nhẹ, khi ngó xuyên qua bậc thang xuống dưới đất thì cả 3 người muốn tè ra váy thêm luôn "cô đứng ở đó từ lúc nào", làm cho 3 chị em chen nhau lên bậc cầu thang nhà, may mà không té xuống, tôi nói với mấy đứa con: “Để rằm tới, gia đình mình làm mâm cúng bái vào chùa cho cô.”

- Xẩy ra với gia đình thứ 2:

Một đôi vợ chồng khi thăm viếng chia buồn đêm đó lúc về, cơn gió thổi xong rồi im lặng, khi đến nhà thì cô sợ không dám đi tắm một mình ở gầm nhà, ông xã chị mới ngồi ở đầu bậc cầu thang để cho chị khỏi sợ, khi chồng ngồi đó ngó xuống thì thấy vợ mình mặc váy đến ngực bước vào nơi tắm, nghe tiếng múc nước bằng cái gáo, một lát nghe tiếng tắm im lặng, như đang dùng cái khăn mặt lau mình, anh bắt đầu đứng lên quay mặt vào nhà thì anh đứng hình, tí nữa té xuống đất cũng cao 2.50 m, đưa tay lên chỉ mà không nói được một câu, khi thấy vợ mình ở trong nhà bước ra, tay cầm váy và khăn mặt, vợ ôm lấy anh nằm xuống với mấy đứa con cùng nhau gọi một lúc mới tỉnh lại, khi tỉnh anh hỏi vợ:

- Em tắm xong chưa hay chưa tắm?

Vợ trả lời:

- Anh làm sao đó? Hay ma dọa anh rồi? Em còn chưa được xuống nhà nữa, mới thay quần áo, kiếm cái váy mặc tắm mà, anh thấy gì?

Lời nói hai vợ chồng tới đó, thì tất cả đứng lại im lặng tại chỗ, chỉ có con mắt còn đụng đậy ngó lia lịa. Hai đứa con ngồi gần đó cũng đứng hình tại chỗ, bốn cái đầu tóc tai đứng thẳng như quả chôm chôm vậy. Tiếng chân người nhè nhẹ từng bước theo với tiếng khóc nức nở ở dưới gầm nhà, cuối cùng với tiếng nói lạnh lùng thấm xương: “Cám ơn chú thím và hai em" rồi im lặng vào đêm. Cả bốn người chui vào một cái mùng, cũng chẳng tắm luôn cho tới sáng.

- Xẩy ra với gia đình thứ 3:

Còn hai vợ chồng người già cả này cũng cỡ 70 tuổi, khi thăm viếng về gần đến nhà thì hai vợ chồng dừng bước và ông nói:

- Con ra đây! Còn gì nhắn nhủ không? Con đi rồi thì đi tới chốn bình an hay đi đầu thai với đời sống mới, rồi hai ông bà sẽ làm mâm cơm cúng bái vào chùa cho con. Hai vợ chồng quay mặt lại thì cô đang ngồi đằng sau chắp tay lễ, cô đứng dậy rồi mờ mờ vào bóng đêm. Hai ông bà không có sợ sệt gì cả và đó là chuyện thường thường đối với hai ông bà.

- Xẩy ra với gia đinh thứ 4:

Một đôi chú thím này chia tay nhau về lúc cơn gió, thì hai người vừa đi vừa hỏi nhau, vợ nói:

- Tôi có linh tính như có người theo sau mình, nhà mình ở xa hơn hết mọi người.

Ông chồng nói:

- Đúng vậy, nhà mình là cuối cùng làng luôn và tôi cũng có linh tính như cô chết đang bước theo sau mình.

Hai vợ chồng ôm vai nhau đi, không dám quay mặt ngó về đằng sau, vợ nói:

- Sao hình dáng nó ngồi cúi đầu ở nghĩa địa như lúc nào cũng in trong mắt tôi vậy?

Ông chồng nói tiếp lời:

- Sao bằng tôi được, tôi là người cắt sợi dây mà nó thắt cổ đó, nó hiện trong lòng luôn luôn, cái lưỡi với hai con mắt nó trợn to như quả cau càng đáng sợ, khi người nhiều còn đỡ một chút, nếu một mình tôi chắc chạy luôn, nó ở trong gia đình gần gãnh nên chúng mình cũng kiếm một ngày cúng cơm canh cho nó.

Bà vợ nói:

- Mình rủ nhau thêm mấy gia đình làm chung nhau cho vui.

Hai người trò chuyện nhau cho quên cái sợ hãi, rồi cuối cùng cũng tới trước đầu cầu thang nhà. Đứa con trai 13 tuổi, con gái 10 tuổi quá mừng khi thấy ba mẹ về, hai vợ chồng thay quần áo rồi ngồi xuống thở dài và phàn nàn với nhau:

- Sao trong lòng thấy tội nghiệp nó quá vậy? Vừa nói đến đây thì đứa con gái nhỏ chưa biết gì gọi:

- Mẹ ơi, khi nẫy lúc ba mẹ chưa về tới nhà, cô mà thắt cổ đó đến gọi con và đưa cái rổ trầu cau của mẹ, mẹ để quên ở nhà cô và cô gửi lời cám ơn ba mẹ giúp đám ma.

Tay xách rổ trầu cau chạy lại đưa cho mẹ. Hai vợ chồng đứng hình luôn một lát, rồi ngó mặt nhau nổi gai ốc da gà, tay ôm đứa con nhỏ rồi hỏi han thêm một lần thì đứa bé vẫn nói như trước. Hai vợ chồng ngó cái rổ trầu cau mà mình quên xách về thật, vừa lạ vừa lạnh cột sống, mặt mày như hết máu luôn, gai cây ngô đồng đầy người, hai người bình tĩnh một lát rồi đi ngủ.

Một đám ma lạ lùng đã làm cho cả làng im lặng trong đêm, nổi gai ốc, rợn tóc gáy của những người mà gặp gỡ hay là cô đến viếng thăm. Đúng một tuần sau thì chúng tôi mấy gia đình cũng làm mâm cơm cúng cho cô ở chùa cho gọn lòng mình thương nhớ tới cô.

Khi bà kể chuyện tới đây thì xe đã sắp soạn chở người về quê và chuyện kể cũng vừa hết. Tôi cũng mong là sau này gặp lại bà cô để bà kể cho nghe chuyện khác, bà là một người mà có tài năng kể chuyện.

Và tôi cũng hẹn lại trong chuyện sau.

viết xong 11.00 đêm 25.06.2016

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.