Đêm nay thơ thẩn một mình bên đất Úc, ngồi xuống viết một câu chuyện xảy ra trước năm 1980. Một câu chuyện đồn đãi ở cuối làng của thành phố Luang Prabang với một cô gái 16 tuổi. Cuộc sống thiên nhiên trồng trọt ruộng nương, cô là người rất đẹp gái và hiền lành, tên là Kéo, ba mẹ gia đình cũng khá giả hay đi cúng bái chùa theo văn hóa. Trong ngày lễ lớn trong chùa làng, tôi đến chơi từ chiều, người làng bán bánh trái, rượu chè đầy sân chùa, tôi dạo bước quanh chùa chật chọi với cả ngàn người trong ngày lễ. Nhiều bạn học chung lớp khi thấy bóng tôi thì chạy tới dẫn tôi ghé thăm nhà các bạn và dạo bước trong làng, xong đến nhà một người bạn học cùng trường mà khác lớp.
Tôi cúi đầu chào ba mẹ của bạn và ngồi xuống uống ly nước dừa non thì tôi ngó thấy một đứa em gái đang ngồi trong nhà quay lưng ra cửa, mặc đồ trắng và cạo đầu, tôi ngạc nhiên mới hỏi bạn:
- Cô đó là ai vậy? Cô làm sao và có chuyện gì đó?
- Em gái mình mà, cô hay tươi cười trò chuyện với bạn luôn luôn khi nào mà bạn ghé thăm đó.
- Em nó mặc vải trắng và cạo đầu sao mình nhớ?
Tôi gọi:
- Kéo! Anh đến làng này và thăm nhà em nè, em khỏe không?
Cô chậm chậm quay mặt lại với đôi mắt hung dữ ngó tôi giật cả mình như chưa từng thấy tôi bao giờ, khi cô trả lời tôi bằng một giọng của người đàn ông. Cô nói:
- Không cần hỏi thăm đến tôi, rồi quay mặt đi nơi khác, đừng ngó vợ tôi!
Anh của cô mới kéo tay tôi xuống cầu thang nhà, ngồi chơi ở dưới nhà trò chuyện.
Bạn kể:
- Em nó mới cạo đầu và mặc bộ vải trắng ngày hôm qua, gần hai tháng rồi không biết có thoát khỏi cái nạn này không? Thời gian khi em nó 15 tuổi, hơn một năm rồi nó mới nói trước khi chuyện xẩy ra trong năm nay. Khi nó ngủ cứ thấy chiếc bóng đen đen thành hình người rồi gọi nó là vợ. Chiếc bóng đen nói với nó: “Là đã đi kiếm nó lâu rồi mới gặp nhau ở đây và đã từng thề hẹn nhau là đúng 16 tuổi sẽ đến lấy nó đi làm vợ, mà kiếm mãi mới được gặp”, rồi mỗi đêm đến sờ và bóp nó thành vết ngón tay in trên bắp chân, bắp đùi hay ở phần trên cổ, vai hay sườn, cứ 2-3 tuần có một lần, và vết tím đó in cả tuần mới hết. Nó nghĩ là giấc mơ và thân phận con gái nên không muốn nói cho ai nghe để khỏi ầm ĩ cả làng. Đầu năm nay nó 16 tuổi đúng, sau tan học em nó tưới nước rau bên bờ sông hàng ngày. Một hôm em nó bận mới tưới nước rau muộn hơi tối, xong cơm chiều đã dọn lên sẵn chờ mà còn chưa thấy nó về, ba mẹ và tôi đi kiếm hỏi trong làng thì người ta nói: "Thấy cô xuống tưới rau mà gần 8 giờ tối rồi con chưa lên sao?" Ba mẹ và anh cô nghĩ là cô tưới nước rồi ghé chơi với người quen trong làng, nào ngờ cô nằm bất tỉnh ở vườn rau bờ sông một mình. Khi đem cô về đến nhà thì cô nửa mơ nửa tỉnh, khi nhớ khi không nhớ, lúc nào mà cô không nhớ cô là ai thì sẽ không nhớ cả người trong gia đình, là lúc đó giọng nói cô thành tiếng đàn ông: "Nó là vợ tôi, tôi đến lấy vợ tôi, chúng tôi đã là vợ chồng nhau đã mấy kiếp rồi và chúng tôi đã thề ước với nhau ở chùa, dù kiếp nào nơi nào cũng là vợ chồng nhau, bây giờ nó đi sanh đẻ trước tôi thì tôi phải tìm đến lấy nhau, nó là vợ tôi".
Theo văn hóa phong tục thì ba mẹ cũng đã tìm thầy bùa, thầy ngải khắp nơi cũng chẳng giúp gì được. Trong 2 tháng này quá mệt mỏi về đứa em gái, đêm ngày lúc nào cũng phải có người canh gác, không dám để cho nó ở một mình sợ nguy hiểm và người khác nữa. Coi tình trạng thì càng ngày càng thêm nặng lên chứ không có gì giảm bớt cả, bây giờ muốn cạo đầu, mặc đồ trắng nữa, lâu lâu mới thấy em nó nói ra, mà khi nói hình như em nó biết những gì mọi cảnh sắp xảy ra: “Trời sắp đổ mưa, cất đồ đi!", khi nhặt đồ phơi vừa xong thì trời đổ mưa đúng lúc. Bạn kể tiếp:
- Hôm kia mình kiếm chìa khóa xe, kiếm khắp nơi cả tiếng đồng hồ mà không thấy, em nó ngồi quay mặt vào vách rồi nói: "Ở thẳng cửa sổ phòng ngủ của anh, dưới đất ngoài nhà". Mình chạy ra cửa sổ ngó xuống thì thấy chìa khóa nằm ở đó thật.
Tôi nói vài lời an ủi bạn khi thấy em nó trong hoàn cảnh đáng tội nghiệp đó:
- Mình chúc cho em khỏi ngày khỏe đêm, cầu cho gặp thầy bùa, thầy ngải hay thầy sư mà chữa bệnh cho em nó khỏi được, mình phải đi rồi, khi đi học cho mình biết tin với.
Tuần tới khi đến trường học, giờ nghỉ nửa tiếng, bạn đi tới nói với tôi:
- Ba mẹ tôi đi lấy ông thầy bùa từ đâu tới, khi mình tan học về thì thấy bệnh em mình thêm nặng, bây giờ chỉ ở trong chỗ tối hay ngồi ở trong cái mùng thôi đó, bạn có ý kiến gì không?
Tôi im một lát mới nói:
- Để tôi hỏi giúp cho thêm, ông chủ trì chùa làng mình giỏi đó, theo mình thấy người gần xa từ ở nhà quê vẫn đến ông mà cúng bái.
Thứ bảy tôi đến chùa hỏi xin ý kiến ông thầy sư, tôi kể hết câu chuyện cho ông nghe, hình như ông đã biết trước là mình sẽ hỏi ông chuyện gì. Khi ông nghe xong ông mỉm cười và nói:
- Duyên tình kiếp nợ mà hai đứa tụi nó đã dìu dắt nhau đi uống nước thề là kiếp nào cũng ở bên nhau, thì nó thành chuyện như vậy.
Ông nói tiếp:
- Đừng lấy thầy bùa, thầy ngải gì hết, cũng đừng có xua đuổi tụi nó, chỉ có tách duyên kiếp đường đời kiếp người và kiếp ma cho tụi nó hiểu thôi là xong có gì đâu. Vậy ngày mai là chủ nhật, chuẩn bị mâm cúng cho đầy đủ đến chùa rồi ông sẽ giúp cho.
Tôi quá mừng, chắp tay lễ ông thầy sư, về lái xe thẳng tới nhà bạn kể hết câu chuyện cho bạn nghe và mình đã hẹn hứa vào sáng ngày mai là chủ nhật, cả ba mẹ và bạn rất vui mừng, vì người ta quên nghĩ, chỉ nghĩ là ma là phải đuổi thôi. Ngày chủ nhật tôi rất là bận, cũng không được theo dõi cốt chuyện em nó ra sao. Thứ hai tuần sau, buổi trưa bạn bước đến tôi và nói:
- Ngày cuối tuần là thứ bảy, ba mẹ mình muốn gặp bạn buổi chiều.
- Buổi trưa được nhưng buổi chiều không được, mình làm ở rạp cinêma, ờ quên hỏi bạn:
- Rồi em nó ra sao?
- Cũng về chuyện này nên ba mẹ mới muốn gặp, mai bạn đến thì biết.
Nói xong cả hai chia nhau về lớp học. Ngày thứ bảy cỡ gần 1 giờ trưa tôi đến đó thì thấy hai cha con của bạn ở đầu ngõ chờ khi thấy tôi đến. Khi ngó về nhà bạn thì thấy người nhiều, tôi thoát tiếng hỏi:
- Em nó ra sao? Đám ma à?
Bạn tôi lên tiếng nói:
- Không phải đám ma mà là đám tốt vì em nó khỏi rồi, có biết không tất cả người làng chờ bạn ăn cơm đó. Ông thầy sư đến ăn và đã về gần hai tiếng rồi mà, mình và ba mẹ quá mừng em nó khỏi nên không chịu nói cho bạn nghe ở trường học.
Tôi ngẩng đầu lên nhà trên đầy người thì thấy Kéo chắp tay lễ chào tôi và tươi cười nói:
- Em khỏi rồi, cám ơn anh, lên ăn cơm tất cả mọi người chờ anh.
Trong lòng tôi rất vui mừng, ngồi xuống ăn bữa cơm chung với gia đình bạn và hàng xóm.
Câu chuyện này dù đã lâu năm trôi qua, nhưng trong lòng tôi như chẳng thấy lâu gì cả, như mới xẩy ra vài hôm trước. Tôi ghi đến đây cũng hết chuyện và chúc bạn đọc vui vẻ.