Thịnh Mạn Mạn kéo tay Cố Hàm
Ninh, cười hì hì cùng Thôi Hà Miêu nói đùa, ba người đi ở phía sau, cực kỳ nhãn
nhã, Bạch Vũ Hân đi ở phía trước các cô, ngẩng đầu, cười ngọt ngào cùng Cao Thần
nói chuyện, ngẫu nhiên quay đầu cùng Trần Minh nói vài câu.
Cố Hàm Ninh nghe Thịnh Mạn Mạn
cùng Thôi Hà Miêu nói chuyện, ngẫu nhiên cũng tán gẫu thêm mấy câu, ánh mắt lại
vượt qua Cao Thần cùng Bạch Vũ Hân, nhìn chằm chằm bóng lưng uể oải của Triệu
Thừa Dư đi tít phía đằng trước, trong lòng âm thầm buồn cười.
Vừa rồi vẻ mặt của Triệu Thừa
Dư là không tình nguyện đi lên phía trước dẫn đường, Cố Hàm Ninh lúc ấy chỉ cảm
thấy, lưng thẳng của cậu nháy mắt xụ xuống, kéo bước chân bất đắc dĩ đi phía
trước dẫn đường.
Nam Đường Nhân Gia chính là
trong trấn Nam Đường, đại khái đi mất khoảng hai mươi phút.
Nhà ăn đã đặt phòng xong xuôi,
Cao Thần cười mời nữ sinh vào ngồi trước, bốn người nam sinh bọn họ gọi thức
ăn.
"Nơi này cũng không tệ lắm nhỉ,
về sau phòng ngủ chúng ta tụ họp có thể đến nơi này đấy!" Thôi Hà Miêu đánh giá
chung quanh một chút, mới ngồi xuống.
"Chờ ăn mới biết. Trang hoàng
đẹp thì cũng là bề ngoài, thức ăn làm ngon mới là điều quan trọng nhất." Thịnh
Mạn Mạn nói.
"Xem ra cũng không tệ, có lẽ sẽ
không thể nào ăn không ngon." Bạch Vũ Hân cười nói.
Cố Hàm Ninh từ chối cho ý kiến,
bởi vì cô biết rõ, nơi này không phải nơi thường đến của các
cô.
Món ăn ở Nam Đường Nhân Gia quả
thật khá, nhưng giá tiền cũng so với những nhà hàng xung quanh trường học cao
hơn một chút, đối với học sinh mà nói, so ra vẫn chênh lệch một
chút.
Cố Hàm Ninh đi tới ngồi bên
cạnh Thôi Hà Miêu, bên kia là Thịnh Mạn Mạn, Bạch Vũ Hân ngồi bên cạnh Thịnh Mạn
Mạn bên kia, nhưng vẫn hướng ra cửa nhìn xung quanh.
"Buổi trưa hôm nay nhà hàng có
món sườn kho tàu cũng không tệ lắm. Mình đã sớm nghe nói, nhà ăn của trường học
chúng ta là nổi danh toàn tỉnh, quả nhiên không uống phí mình nỗ lực chống lại ý
kiến đám đông, điền vào nguyện vọng một!" Thịnh Mạn Mạn vui vẻ nói, nghĩ đến mỹ
vị xương sườn giữa trưa, nước miếng giống như muốn chảy ra.
Cố Hàm Ninh buồn cười liếc nhìn
Thịnh Mạn Mạn, nhắc tới trà cứ thế rót trà, nhấp một chút, cầm chén trà, cúi đầu
nhìn vằn nước nhỏ bên trong.
Chỉ một lát sau, bốn nam sinh
liền nuối đuôi nhau đi vào, Triệu Thừa Dư hiếm khi lại đi trước dẫn
đầu.
Cố Hàm Ninh liếc mắt phát hiện
Triệu Thừa Dư nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, sau đó liền ngồi đối
diện Cố Hàm Ninh, nơi cách cửa gần nhất.
Cố Hàm Ninh mím môi cười nhạt,
lại cúi đầu xuống, xem nhẹ ánh mắt đào hoa mang ý cười của Cao
Thần.
Cao Thần giống như người chủ
nhân, nhiệt tình kêu gọi mọi người, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua chỗ Cố Hàm
Ninh.
Cố Hàm Ninh chỉ cúi đầu, giống
như không có nhìn thấy, nghiêm túc ăn món ăn.
Bởi vì là lần đầu tụ họp phòng
ngủ, mấy nam sinh cũng nghiêm túc không quá nháo, đơn giản ăn xong, liền đứng
dậy đi.
Trên đường về, Cố Hàm Ninh vẫn
đi cùng Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu.
Lần này, Triệu Thừa Dư cũng
không phải đi đầu, chậm rì rì đi ở phía sau, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bóng
lưng Cố Hàm Ninh, đáy lòng hối hận, tới nơi này ăn cơm là cậu đề nghị, giờ xem,
đường đi dài, món ăn đắt hơn, nhưng từ đầu đến cuối cậu không có cơ hội cùng Cố
Hàm Ninh nói một câu nào nha!
Triệu Thừa Dư lúc mới biết được
quan hệ hữu nghị rất hưng phấn, giờ trong mắt tràn đầy mất
mát.
Ai. cả tối chưa nói được một
câu, ngày mai, ngày mai nên gặp thế nào, lại nên nói lời thế nào
đây?
Triệu Thừa Dư cúi đầu cau mày,
buồn rầu suy tư, cho đến khi trở về trường học, đưa Cố Hàm Ninh cùng bạn cô lên
phòng ngủ, vẫn không nói được gì!
Cố Hàm Ninh cùng cha mẹ nói
chuyện điện thoại xong, tùy ý lướt điện thoại di động, vừa lúc nhìn đến danh
bạ.
Điện thoại di động của cô vừa
mới mua không bao lâu, bên trong cũng không có nhiều số điện thoại, di lên di
xuống, một lát sau liền thấy tên Triệu Thừa Dư.
Nhìn tên Triệu Thừa Dư, nhớ tới
bộ dạng ủ rũ của cậu tối nay, cùng ánh mắt long lanh thỉnh thoảng nhìn mình,
khóe miệng Cố Hàm Ninh không nhịn cong lên thành một nụ cười
mỉm.
Thật tốt, mỗi một ngày đều là
một ngày tốt đẹp!
Đêm nay, Cố Hàm Ninh lòng vẫn
tràn đầy vui vẻ đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba sau
khi Cố Hàm Ninh nhập học, buổi sáng là lễ khai giảng.
Dựa theo thông báo, bốn người
Cố Hàm Ninh đến sân thể dục của trường đại học, bên trong đã không ít người. Bốn
người tìm một lúc lâu mới phát hiện biển lớp mình.
Đứng sau tấm bảng gỗ cũng có
nhiều người, Cố Hàm Ninh nhìn bạn học quen thuộc, đáy lòng có ít nhiều kích
động.
Sau khi tốt nghiệp, cô đi theo
Cao Thần đến thành phố S, trừ Bạch Vũ Hân ra, ngay cả Thôi Hà Miêu cùng Thịnh
Mạn Mạn, sau này cũng không thể nào gặp mặt, càng miễn bàn tới bạn học cùng lớp
còn lại.
Lúc đi học biết bạn học, bởi vì
đơn thuần, thấy nhiều hơn một phần thân thiết.
Tính cách Thôi Hà Miêu hiền
hòa, rất dễ dàng hòa đồng cùng mọi người, chỉ chốc lát sau liền lôi kéo ba người
Cố Hàm Ninh, muốn chào hỏi các bạn học cùng bốn năm.
"Nghe nói buổi tối sẽ mở hội
cho mỗi lớp đấy."
"Là sắp mở hội lớp đấy, mọi
người vừa lúc làm quen một chút."
"Bọn mình là phòng ngủ cách
vách các bạn, chính là 619, hôm trước lúc nhập học, mình và cậu cùng nhau, cậu
còn nhớ rõ không?"
Mọi người vui vè trò chuyện,
chỉ chốc lát sau liền cho nhau số điện thoại cùng số điện thoại phòng ngủ, cùng
tùy ý nói đùa vài câu.
Sắp đến chín giờ, liền có một
cô giáo khoảng ba mươi mấy tuổi có vẻ tri thức phía sau búi một kiểu tóc chỉnh
tề vẻ mặt nghiêm túc mặc một bộ đồ màu xanh đen ngắn tay đi tới, sau khi tự giới
thiệu đơn giản, liền cầm sổ tay bắt đầu điểm danh.
Cố Hàm Ninh xếp hàng sau Thôi
Hà Miêu, thăm dò nhìn sang, mím môi nở nụ cười.
Chủ nhiệm lớp bọn họ Hàn Hồng
Mẫn, lần đầu tiên cô nhìn thấy người, ấn tượng đầu tiên đó là nghiêm túc, nhưng
làm việc lâu mới biết, thật ra là một người rất dễ làm việc cùng nhau, tuy rằng
không hay cười, nhưng lại rất nhiệt tình.
Cho nên nói, người không thể
nhìn bề ngoài.
Mà giờ phút này, trừ Cố Hàm
Ninh, còn lại bạn học đều cúi đầu, yên tĩnh trở lại, biết điều chờ đến tiếng chủ
nhiệm lớp điểm danh.
Giáo viên và chủ nhiệm lớp đại
học khác rất nhiều so với giáo viên trước đây, nhưng các bạn học mới thoát khỏi
cuộc sống cấp ba, hiển nhiên còn mang theo tư tưởng vốn có, nhìn thấy thầy cô
giáo liền không nhịn được thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhìn đi, thật biết
điều rất đáng yêu!
Cố Hàm Ninh giống như đặt mình
ở bên ngoài sự việc, cười nhìn những bạn học trong mắt cô như những đứa
nhỏ.
Cũng phải, số tuổi thật sự của
cô, quả thật còn lớn hơn vài tuổi so với cô giáo Hàn.
Buổi lễ khai giảng đơn giản là
nghe lãnh đạo trường nói chuyện, vừa ân cần lại uy nghiêm, tất cả lãnh đạo lớn
nhỏ thay nhau nói nửa tiếng, liền tuyên bố giải tán.
Trong đám người bật ra một
tiếng hoan hô vui mừng thật khẽ.
Kiếp sống đại học, chính thức
mở màn!
Trừ Cố Hàm Ninh ra, trên mặt
những người còn lại đều là mặt đều là hưng phấn xen lẫn vui
sướng.
Cố Hàm Ninh trong lòng cũng vui
vẻ, mặc dù là đã có kinh nghiệm một lần, nhưng đại học, vẫn làm cho người ta vui
mừng vô hạn, chỉ là sự thích thú của cô, có thêm nhiều sự hờ
hững.
Cố Hàm Ninh cùng ba người Thôi
Hà Miêu đi dưới lầu phòng ngủ, liền dừng lại.
"Mình không lên phòng đâu, có
chuyện muốn đi nội thành một chút."
"A, cậu muốn đi nội thành chơi
sao? Mình trước kia đã tới thành phố H một lần, Nam Hồ quả thật rất đẹp. Vậy câu
biết đường sao?" Thịnh Mạn Mạn nhanh chóng hỏi han.
"Mình là lần đầu tiên tới H
thị, Nam hồ gần không?" Thôi Hà Miêu không phải người trên tỉnh, đây là lần đầu
tiên tới thành phố H.
Bạch Vũ Hân trong lòng vừa
động, trên mặt lộ ra tươi cười: "Nếu không, gọi 205, chúng ta cùng nhau đi dạo
Nam Hồ đi? Dù sao tiếp theo cũng không có chuyện gì."
"Được đấy, gọi bọn họ đến nội
thành mời khách lần nữa!" Thịnh Mạn Mạn là người đầu tiên tán
thành.
Đáy lòng Cố Hàm Ninh bị kìm
hãm, không biến nên phản đối thế nào mới được.
Các cô gái, chị là có chuyện
nghiêm túc muốn đi làm nha!
Cố Hàm Ninh nhức đầu nhìn Thịnh
Mạn Mạn thúc giục Bạch Vũ Hân mau gọi điện thoại, đáy lòng ngầm thở
dài.
Chỉ có thể đến nội thành lại
làm.
Bên nam sinh đương nhiên cũng
không có vấn đề gì, lập tức liền đáp ứng, không quá năm phút, liền đi chậm xuống
lầu.
Cố Hàm Ninh bĩu môi, nhìn Thịnh
Mạn Mạn cùng Thôi Hà Miêu hưng phấn, cũng không mất hứng nữa, chỉ có thể âm thầm
ở trong lòng cân nhắc, đợi lát nữa đến nội thành, nên tìm lý do nào để rời
đội.
Thấy người đều đến đông đủ,
Thịnh Mạn Mạn lôi kéo Cố Hàm Ninh đi về phía trạm xe bus ở cổng trường
học.
"Ninh Ninh, cậu biết xe số mấy
đến Nam Hồ không?"
"Xe 205, dùng ở trạm công viên
Nam Hồ." Cố Hàm Ninh không có hỏi nhiều "Nam Hồ lớn như vậy, cậu muốn dạo chơi
nơi nào" những lời này, bởi vì bản thân bạn học Thịnh Mạn Mạn chính là cô gái
không có kế hoạch không có tổ chức, coi như Cố Hàm Ninh hỏi, cô ấy cũng sẽ hỏi
lại bạn một câu: "Như vậy à, này Ninh Ninh cậu nói đi nơi nào thì được?" Đến
cuối cùng đều là mình quyết định, không bằng ngay từ đầu cũng đừng hỏi
nhiều.
"Được rồi, vậy thì ngồi 205,
đến công viên Nam Hồ!" Quả nhiên, Thịnh Mạn Mạn hoàn toàn không có ý kiến, chỉ
nhớ rõ quay đầu hỏi Thôi Hà Miêu, "Miêu Miêu, cậu nói thế nào
đây?"
"Được nha, dù sao mình cũng
chưa từng đi."
Trước cổng trường đại học Z có
vài tuyến xe bus, vốn Cố Hàm Ninh muốn ngồi một chiếc xe khác cách mục tiêu của
cô gần hơn, nhưng hôm nay bị Thạnh Mạn Mạn quấy nhiễm, mang theo một đống người,
hành trình cũng chỉ có thể thay đổi.
Bởi vì là thứ hai, người đợi xe
ở trạm xe cũng không coi là quá nhiều, tám người mới vừa đi tới, một chiếc 205
đã tới rồi, bởi vì cũng có ghế ngồi, tám người liền phân tán ngồi
xuống.
Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn,
Thôi Hà Miêu ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, vừa ngẩng lên, liền thấy Triệu Thừa
Dư ngồi xuống ở vị trí trước cô.
Cao Thần tới sau, đã không còn
chỗ, chỉ có thể xoay người trở về, đương nhiên, trước khi xoay người, không quên
cười cười với Cố Hàm Ninh.
Bạch Vũ Hân đi theo Cao Thần
lên ngồi ở chỗ phía trên còn trống. Dĩ nhiên Trần Minh đi theo Bạch Vũ Hân, Mạnh
Khởi Đức vừa lên xe, liền ở phía trên ngồi xuống.
Đại học Z ở ngoại ô thành phố
H, tuy rằng giao thông coi như thông thuận, nhưng một đường đi, cũng phải mất
nửa tiếng.
Thịnh Mạn Mạn quay nhìn cửa
kính xe, lôi kéo Cố Hàm Ninh cùng Thôi Hà Miêu, dọc theo đường đi chỉ chỉ trỏ
trỏ, cười cười nói nói.
Cố Hàm Ninh nhìn phong cảnh
quen mắt một ít đã phai mờ trong ký ức ngoài cửa sổ, tâm tình cũng giống như trở
lại thuở ngây ngô chân chính, nhẹ nhàng vô ưu như vậy!
Triệu Thừa Dư yên lặng ngồi ở
phía trước Cố Hàm Ninh, hơi hơi nhắm mắt, khóe môi thoáng cong lên một nụ cười
nhẹ thỏa mãn, một đường tập trung nghe giọng nói phía sau nói
chuyện.
Ánh nắng cuối hè, chiếu vào,
không còn dọa người nữa, ngược lại mang theo một chút mát mẻ thấm người, mang
đến tâm tinh tốt cả dọc đường!