Duyên Tới Là Anh

Chương 15: Hành trình



Edit: Bỉ NgạnBeta: Vi ViĐến công viên Nam Hồ, tám người liền xuống xe.

Công viên Nam Hồ nằm ở phía nam của trung tâm thành phố H, khu phía nam thật ra cách đại học Z cũng không tính là quá xa, nhưng công viên Nam hồ ở phía đông bắc của Nam Hồ lại xa hơn một chút.

Thôi Hà Miêu là lần đầu tiên đến Nam Hồ, nhìn cái gì cũng đều mới mẻ, lôi kéo Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn nhất định phải đi du thuyền, Cố Hàm Ninh trừng cầu ý kiến hai người, dứt khoát mua vé bao gồm cả ngắm cảnh giữa hồ.

Về phần Bạch Vũ Hân, bởi vì đi theo mấy người Cao Thần, Cố Hàm Ninh cũng không có lòng tốt như vậy. Chờ đến khi mấy người còn lại bàn bạc xong, mua vé, liền cùng nhau lên du thuyền.

Dĩ nhiên Cố Hàm Ninh không phải lần đầu tiên tới, chỉ là cảm giác du thuyền lặp lại, cũng không tệ lắm.

Cảnh giữa hồ rất nhỏ, đi 10 phút liền xong, từ bờ bên kia lại lên du thuyền, trở về bờ, đã gần đến buổi trưa.

“Không được, mình đói bụng! Mình muốn ăn cơm!” Thịnh Mạn Mạn không chịu, ôm cổ Cố Hàm Ninh chơi xấu.

Lần này ra ngoài vốn quyết định là chế độ AA (là chế độ chia sòng phẳng), Cố Hàm Ninh liền chỉ vào đường Minh Hòa đối diện hỏi: “Đi đó đi, nơi này đều có món ăn bình dân. Cậu sẽ thích.”

Thịnh Mạn Mạn thích ăn, cũng không kén chọn, trừ đồ ăn thật sự khó ăn, còn lại là món gì cũng không chối từ. Cố Hàm Nình trước giờ cảm thấy tính mình cũng không kén ăn, nhưng so với Thịnh Mạn Mạn, lại được gọi là khó chiều.

“Được! Được! Mình muốn ăn bánh bao hấp!” Mặt Thịnh Mạn Mạn lập tức sáng lên, vừa ôm chặt Cố Hàm Ninh, vừa muốn kéo đi.

Triệu Thừa Dư đứng cách cũng không xa lắm, mắt tuy nhìn mặt hồ, lỗ tai lại dựng đứng, chăm chú nghe động tĩnh bên Cố Hàm Ninh, vừa nghe các cô nói muốn đi ăn cơm trưa, vội vàng đến gần mấy bước.

“Muốn đi ăn cơm trưa sao?”

Cố Hàm Ninh dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Triệu Thừa Dư.

“Bọn mình đi ăn bánh ngọt. Cậu, muốn cùng đi không?” Cố Hàm Ninh có chút ngập ngừng hỏi.

Mắt Triệu Thừa Dư liền sáng lên, lập tức đáp: “Mình đi.”

Cố Hàm Ninh mím môi nở nụ cười, quay đầu nhìn mấy người khác đang muốn ngồi du thuyền vẫn chưa thỏa mãn.

“Vậy, cứ để bọn họ tiếp tục chơi, chúng ta đi ăn trước đi.”

Cố Hàm Ninh dẫn Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn, theo phía sau hai bước là Triệu Thừa Dư vào phố Minh Hòa.

Phố Minh Hòa là một quán bánh ngọt bình dân nổi tiếng giữ độc quyền của thành phố H, bước vào trong quán, tìm chỗ trống, Cố Hàm Ninh đang muốn nhường Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn ngồi trước, Triều Thừa Dư đã mở miệng nói: “Các bạn ngồi trước, mình đi mua.” Nói xong liền đi, vừa đi một bước, lại dừng một chút, quay đầu, “Cái đó, các cậu muốn ăn cái gì?”

“Bánh bao hấp!” Thịnh Mạn Mạn đoạt nói trước.

Cố Hàm Ninh suy nghĩ một chút, nói: “Một chén cháo thịt nạc đi.”

“Mình chưa ăn, cái gì ăn ngon liền mua cho mình đi!”

Dường như Thịnh Mạn Mạn không khách khí, ba người Cố Hàm NInh đều an tâm ngồi nói chuyện phiếm, mặc Triệu Thừa Dư bưng một chén một lồng lại đây.

Cố Hàm Ninh vẫn chưa đói, ăn được hơn nửa chén cháo liền buôn chén xuống, nhìn Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn đang say sưa ăn ngon lành, đang nghĩ lát nên chuồn trước thế nào.

Chờ khi bọn họ ăn uống no say, trở lại bên Nam Hồ, đúng lúc du thuyền của Cao Thần cùng Bạch Vũ Hân lại gần bờ.

“Hắc, Cố Hàm Ninh, các cậu sao không chơi? Rất thú vị đấy!” Cao Thần cười đi tới, phía sau Bạch Vũ Hân chạy mấy bước, vội vàng đuổi theo.

Thuyền nhỏ của Mạnh Khởi Đức cùng Trần Minh cũng cập bờ, Cao Thần liền đề nghị đến nhà hàng gần đấy ăn cơm.

“Được a được a, mình còn chưa ăn no đâu!” Thịnh Mạn Mạn lập tức giơ tay, nhiệt liệt tán thành.

Triệu Thừa Dư kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Mạn Mạn, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

Cố Hàm Ninh buồn cười nhìn Triệu Thừa Dư một chút.

Bạn học Triệu, chớ nghi ngờ, tuy rằng bạn học Thịnh Mạn Mạn đã ăn hai lồng hai mươi bánh bao hấp, một chén nhỏ hoành thánh, một bánh mỳ hấp, nhưng mà cô là người tài ba kỳ dị ngay cả xương cốt cũng có thể tiêu hóa thành đồ ăn được nha!

Cho nên trăm ngàn đừng suy đoán theo lẽ thường!

Mấy người Cao Thần đương nhiên không biết bạn học Thịnh Mạn Mạn đã ăn không ít đồ, nghe cô ấy nói như vậy, mắt nhìn Cố Hàm Ninh một chút, thấy cô cũng không có ý phản đối, lập tức cười nói: “Được, chúng ta đi nhà ăn đối diện bên kia ăn đi.”

Thịnh Mạn Mạn cười híp mắt kéo Thôi Hà Miêu bên cạnh vội vàng đuổi theo.

Cố Hàm Ninh vô tình cố ý đi sau mấy bước, cho đến khi mọi người vào nhà ăn trước, mình thì dừng bước trước ngưỡng cửa, vừa quay đầu lại, thấy Triệu Thừa Dư thì ngẩn người.

“Này, cậu không đi vào sao?” Cố Hàm Ninh chỉ chỉ cửa lớn nhà ăn.

“Mình ăn no, cũng không định vào.” Triệu Thừa Dư thành thật đáp.

“Vậy, mình còn có chuyện muốn làm, vậy cậu…” Cố Hàm Ninh chần chờ hỏi.

“Mình đi theo cậu!” Triệu Thừa Dư nói nhanh, nói xong giống như cảm thấy không đúng, ấp úng bổ sung, “Cậu muốn đi đâu? Nếu không mình đưa cậu đi. Một mình cậu cũng không an toàn.”

Triệu Thừa Dư ngập ngừng ấp úp, thật ra là muốn nói, mình không yên tâm cô một mình, cũng không chịu bỏ lỡ thời gian ở cung nhau thật vất vả có được, nhưng lại ngại ngùng nói ra miệng.

Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư có chút cẩn thận dè dặt đang nhìn mình, trong lòng chần chờ một chút, cuối cùng là ngầm thở dài.

“Vậy được rồi.”

Vừa nói, Cố Hàm Ninh gọi điện cho Thôi Hà Miêu.

“Miêu Miêu, mình vừa mới gặp bạn học, xế chiều đi trường học cậu ấy chơi, đợi lát nữa thì mình sẽ về. Ừ, tự các cậu cẩn thận, lên xe buýt để ý ví tiền.”

Cố Hàm Ninh đang dặn dò, liền thấy Triệu Thừa Dư lại gần, nhỏ giọng nói: “Cũng giúp mình nói một tiếng, nói mình và cậu cùng đi với bạn học này của cậu.”

Cố Hàm Ninh trợn mắt nhìn cậu, xoay người, che điện thoại di động: “Miêu Miêu, vừa rồi Triệu Thừa Dư nói với mình, cậu ta có việc, đi trước. Không kịp chào hỏi mọi người, cậu chờ một lát rồi nói với mấy người bọn họ một tiếng nhé.”

Cố Hàm Ninh lại nói mấy tiếng rồi cúp máy, quay đầu nhìn chung quanh, trong lòng đang nghĩ nên đi như thế nào.

Hành trình hôm nay, là cô đã sớm lên kế hoạch xong.

Sau khi trọng sinh tỉnh lại, cô mơ hồ đau lòng phẫn hận hai ngày, mới từ từ bình tĩnh lại.

Nhìn ba mẹ tóc đen đầy đầu, mới thôi đau lòng, mới dừng khóc lại một chút.

Sau khi khóc xong, cô liền thề, cả đời này không bao giờ làm ba mẹ đau lòng nữa.

Kiếp trước, cô vì Cao Thần rời xa ba mẹ, vùi đầu vào làm, đổi lại, chỉ là một bia mộ lạnh lẽo, cùng ba mẹ một đầu tóc bạc.

Mà kiếp này, cô đối với giá trị cuộc sống, càng hiểu rõ hơn.

Bận rộn dốc sức làm việc, không bằng an nhàn ở bên cạnh ba mẹ.

Mà muốn an ổn, thanh thản thoải mái mà sống qua ngày, tiền, nhiều tiền, là điều tất nhiên.

Ở kiếp trước, Cố Hàm Ninh cùng Cao Thần làm trong ngành bất động sản, trong đó nhấp nhô biến động vô cùng, cũng đủ làm cho cô già thêm mười tuổi. Nhưng kiếp này, cô cũng không có ý định hoàn toàn buông tha cho chuyện này, chỉ là không muốn mệt mỏi như vậy.

Bốn năm đại học, là giai đoạn tích lũy tư bản trong kế hoạch của cô, cô nghĩ tới nghĩ lui, phương thức kiếm tiền duy nhất có thể kiếm tiền nhẹ nhàng, chính là cổ phiếu.

Kỳ thật lúc Cố Hàm Ninh học đại học, cơ bản chưa có tiếp xúc với cổ phiếu, cho đến khi sau tốt nghiệp, mới từ từ tiếp xúc. Nhưng mà cô biết khi bọn họ vào năm ba, cổ phiếu bắt đầu hấp dẫn, trong bạn học của cô, cũng không có ít người đầu tư.

Thời cơ trôi qua rồi biến mất, cô có thể nắm chắc chỉ có hai năm thời gian còn u ám này.

Cô cũng không có ý định tốn nhiều tâm tư, thứ nhất kinh phí cô có hạn, thứ hai cô đối với cổ phiếu thật không có nghiên cứu kỹ, cũng chỉ biết rõ sự lên xuống một vài công ty trứ danh.

Cố Hàm Ninh đi phía trước, Triệu Thừa Dư yên lặng đi theo phía sau, đi qua mấy cái ngã tư, Cố Hàm Ninh mới dừng lại, nghi ngờ đánh giá chung quanh một lúc, mới chợt hiểu.

“Mình thế nào lại quên đây…”

Cố Hàm Ninh vốn nhớ được ở gần bên này có một sàn giao dịch chứng khoán, nhưng lại quên mất, có lẽ sàn chứng khoán giao dịch kia, là sau năm thứ hai đại học của cô mới mở.

Cố Hàm Ninh dứt khoát không tìm, trực tiếp đi tới sạp báo ben đường, mua tấm bản đồ, mím môi cười hỏi: “Dì ạ, xin hỏi, nơi sàn giao dịch chứng khoán gần nhất ở chỗ nào ạ?”

“A, chính là nơi mua bán cổ phiếu gì đó sao? Này, đi vượt qua con đường này.” Người bán báo dứt khoát túm lấy bản đồ trên tay Cố Hàm Ninh, mở ra chỉ, “Này, mấy người đang ở chỗ này, chỗ đó ở chỗ này. Đi qua 3 điểm dừng xe buýt.”

Cố Hàm Ninh cười cám ơn bà dì nhiệt tình, cầm lấy bản đổ, quay đầu nhíu mày nhìn về phía Triệu Thừa Dư.

“3 điểm, đi chứ?”

Triệu Thừa Dư vội gật đầu không ngừng, trong lòng vui như nở hoa rồi, có thể cùng nhau đi đường lâu một chút!

Một đường đi tới nơi giao dịch chứng khoán, thuận lợi điền vào tờ khai ổn thỏa, Cố Hàm Ninh lại nhìn thẻ ngân hàng trên tay buông tiếng thở dài.

Đây là tiền mừng tuổi của cô từ nhỏ, vốn để tiết kiệm, trước khi tới trường học, bị cô rút ra hết, cho vào thẻ ngân hàng này.

Ba mẹ cô sáng suốt, từ khi cô lên cấp ba, tiền mừng tuổi trước giờ để hết cho cô tự bảo quản, lần này cô rút tiền, dĩ nhiên là gạt ba mẹ, cho nên, cô chỉ có thể dùng, cùng chỉ sáu vạn tệ này.

Dựa vào số tiền kia, muốn hoàn thành giai đoạn tích lũy tư bản đầu tiên, cũng không biết cần bao nhiêu năm…

Cố Hàm Ninh đột nhiên có chút uể oải.

Người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo a! (ý là người tài nhưng không có nguyên vật liệu thì cũng không làm được gì)

“Sao thế?” Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh đột nhiên tâm tình ảm đạm, gương mặt lo lắng hỏi.

“Tiền quá ít. . .” Cố Hàm Ninh cầm thẻ tín dụng, yếu ớt nói.

“A, ra là thế. Cậu còn thiếu bao nhiêu?” Triệu Thừa Dư nhẹ nhàng thở ra, vội vàng lấy ví tiền của mình, hỏi han.

Cuối cùng Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lên, nhìn ví tiền hơi mỏng của Triệu Thừa Dư, mơ hồ thấy được hai cái thẻ ngân hàng, lại cúi thấp đầu xuống, nói vẻ không sao: “Bao nhiêu cũng thiếu…”

“Như vậy à…” Triệu Thừa Dư nhíu mày, mở ví tiền, “Ở đây mình không có nhiều tiền mặt lắm, nhưng mà trong thẻ ngân hàng còn có năm vạn, đợi lát nữa lấy ra cho cậu, nếu không đủ, cuối tuần mình về nhà, mình còn khoảng hai mươi vạn, như vậy đủ rồi chứ?”

Cố Hàm Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vẻ mặt thành thật đang nhìn mình của Triệu Thừa Dư.

“Cậu thật có tiền! Không phải, mình muốn nói, cậu đây là, định nhờ mình giúp cậu đầu tư cổ phiếu? Cậu không sợ lỗ vốn sao?”

“Không phải đầu tư, là cho, cho cậu mượn dùng, không tính lãi.” Triệu Thừa Dư cười nói, kỳ thật cậu vốn muốn nói là “cho”, lại cảm giác mình nói như vậy quá đường đột, căn bản Cố Hàm Ninh sẽ không nhận.

Nghe vậy, Cố Hàm Ninh cắn cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư suy nghĩ một lúc lâu, khiến cho Triệu Thừa Dư bị nhìn đỏ mặt, rũ mắt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.