Edit: Ly Ly
Beta: Vi Vi
“Triệu Thừa Dư! Em thích anh! Anh nói
lớp mười anh đã thích cô ấy nhưng từ lớp bảy em đã thích anh! Em thích
anh còn nhiều hơn Cố Hàm Ninh! Em nghĩ anh chậm chạp, em tưởng anh chưa
hiểu tình yêu, cho nên em kiên nhẫn chờ anh, để bất kì khi nào anh quay
đầu lại đều có thể nhìn thấy em! Triệu Thừa Dư, em không cam lòng! Rõ
ràng em mới là người gần gũi với anh nhất, tại sao Cố Hàm Ninh không cần phải trả giá bất cứ thứ gì lại có thể chiếm được toàn bộ lòng anh?!”
Lỗ Tĩnh Nhã nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh, giống như muốn xông tới xé rách cô ra làm nhiều mảnh.
Cố Hàm Ninh nhăn mày, chịu đựng không mở miệng.
Triệu Thừa Dư cau mày, lạnh giọng nói:
“Lỗ Tĩnh Nhã, từ trước đến giờ, anh chưa từng có ý gì khác với em. Tình
cảm vốn không có đạo lý, không phải ai ở bên cạnh ai lâu hơn thì tình
cảm sẽ thuộc về người đó! Anh thích Cố Hàm Ninh, thích đến có thể bất
chấp mọi thứ! Những lời này, anh chỉ nói duy nhất một lần, anh sẽ không
thích em, cho nên em không cần tiếp tục lằng nhằng nữa! Nếu em bằng
lòng, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè đơn thuần, còn nếu em không muốn,
thì có thể xem anh như người xa lạ!”
Triệu Thừa Dư nói xong, liền lôi kéo Cố
Hàm Ninh đi, không có lòng dạ để ý tới Lỗ Tĩnh Nhã đang cắn môi, vẻ mặt
không cam lòng, phẫn hận đứng kế bên.
Khuôn viên trường học đêm nay rất im ắng, giống như cố ý xây dựng không gian riêng tư cho bọn họ.
Cứ đi trong yên lặng như vậy một lúc
lâu, tâm tình Cố Hàm Ninh rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, tuy rằng còn
có rất nhiều tâm tình cần phải cân nhắc cẩn thận, nhưng ít nhất cô đã có thể tỉnh táo để suy xét mọi thứ.
Cố Hàm Ninh không nói gì, ngoan ngoãn để Triệu Thừa Dư nắm tay, đi lang thang trong khuôn viên trường.
“Hàm Ninh, bởi vì cậu chưa từng hỏi,
mình sợ cậu không muốn nhanh như vậy đã gặp gia đình mình, cho nên không nhắc tới. Cha mình là hiệu trưởng trường đại học N, mẹ mình là quản lí
của thư viện thành phố N.”
Cố Hàm Ninh có chút kinh ngạc, tuy rằng
đoán cũng có thể đoán được gia cảnh của Triệu Thừa Dư không tệ, nhưng
không nghĩ rằng, lại thư hương thế gia chân chính.
“Thật ra, cha mẹ mình đã sớm biết
cậu….trước kia lúc mình được nghỉ, thường xuyên đi đến cổng trường của
cậu…còn có sau này việc điền đơn nguyện vọng…”
“Đúng rồi, vừa rồi cậu nói vì mình nên
mới đăng ký vào đại học Z, làm sao cậu biết được nguyện vọng của mình
a?” Cố Hàm Ninh có chút nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía Triệu Thừa Dư.
“Cái đó. . .” Triệu Thừa Dư che giấu sự
ngượng ngùng của mình bằng cách xoa trán, đáy lòng vui mừng, cũng may
ánh sáng lờ mờ đã giúp cậu che dấu rất nhiều nỗi lòng, “chị họ mình là
cô giáo dạy trong trường cậu, chị ấy giúp mình nhìn lén nguyện vọng của
cậu…”
“À.” Cố Hàm Ninh hơi hơi vểnh môi, sau đó không hỏi tới nữa.
Triệu Thừa Dư hơi hơi thở phào một cái.
“Sau đó, chị họ không cẩn thận lộ tiết
lộ cho mẹ mình biết, mẹ còn cố ý nói với mình…cậu yên tâm, cha mẹ mình
đều là người rất tiến bộ, hiện tại, bọn họ đều rất tò mò về cậu…”
“Chuyện bây giờ chúng ta kết giao, cậu đã nói cho cha mẹ chưa?” Cố Hàm Ninh hơi hơi nhíu mày, nhìn Triệu Thừa Dư.
“Chưa.” Triệu Thừa Dư khẽ mỉm cười,
“Nhưng mà, lần trước trở về nhân ngày Quốc Khánh, mẹ mình, bà ấy nói
mình tư xuân rồi . . . Không có việc gì cũng cười. . . Lúc ấy còn ép hỏi mình thật lâu.”
Triệu Thừa Dư có chút ngại ngùng, vì mẫu thân nhà mình dùng từ không thích hợp.
Cố Hàm Ninh hơi bật cười, cô vốn cho là
mẹ của Triệu Thừa Dư là người quản lí thư viện, có lẽ là người rất
nghiêm túc, không nghĩ tới bà ấy lại thích đùa giỡn cùng con trai của
mình.
“Mừng thọ tám mươi của bà ngoại cậu sắp đến rồi? Lỗ Tĩnh Nhã cũng sẽ đến sao?”
Nếu đã nói đến chuyện nhà, như vậy dứt khoát liền đem chuyện trong lòng cô để ý nói cho rõ ràng…
“Ừ, ông nội của cô ấy là đồng đội của
ông ngoại mình, ông nội của cô ấy mất trong lúc làm nhiệm vụ, cho nên
ông ngoại mình luôn rất chiếu cố gia đình bọn họ, ông nội của Lỗ Tĩnh
Nhã chỉ có một trai, một gái, cha của Lỗ Tĩnh Nhã là em trai, mợ hai của mình là chị gái…hai người bọn mình từ lúc còn nhỏ đã biết nhau, ngày lễ ngày tết, cả nhà bọn họ cũng thường xuyên đến nhà ông ngoại chơi.”
Cho nên, những lúc như thế không thể tránh gặp mặt được.
“Cậu, có muốn đi cùng không?”
Mặc dù biết hi vọng không lớn, nhưng Triệu Thừa Dư nhịn không được vẫn hỏi.
“Chờ đến đại thọ chín mươi của bà ngoại cậu, mình sẽ đi.” Cố Hàm Ninh cười, cho một đáp án.
Tận sâu trong lòng Triệu Thừa Dư có chút thất vọng, nhưng cậu cũng tự nhắc nhở mình, trăm ngàn lần không được nóng lòng!
“Được, đến lúc đó, nếu đụng phải Lỗ Tĩnh Nhã thì nên làm cái gì bây giờ?” Cố Hàm Ninh ném ra một vấn đề, không
quay đầu lại, cũng không tức giận, giống như chỉ tùy ý hỏi mà thôi.
“Cậu yên tâm, mình sẽ không để ý tới cô ấy nữa.” Triệu Thừa Dư nói không chút do dự.
“À ~” Cố Hàm Ninh cười như không cười
nhìn Triệu Thừa Dư, “không phải hiện tại cậu nói như vậy, sau này suy
nghĩ lại sẽ cảm thấy hối hận chứ? Nói như thế nào hai người cũng là thân thích thanh mai trúc mã kiêm bạn học, không phải muốn đoạt tuyệt là có
thể đoạn tuyệt được.”
“Hàm Ninh, nếu như giữa cậu và cô ấy,
nhất định phải chọn một, như vậy mình sẽ không do dự cũng không hối hận, chỉ có thể chọn cậu! Trừ khi phải chọn giữa cậu với cha mẹ, mình mới
cảm thấy khó xử, còn những người khác, đều không có sức nặng này. Hơn
nữa, nếu như không phải Lỗ Tĩnh Nhã quá đáng, sự việc cũng không đến mức này. Kết quả như bây giờ, đối với cậu, cũng như đối với mình, chính là
kết quả tốt nhất, làm sao mình lại hối hận đây?”
Cố Hàm Ninh nhìn đôi mắt thâm thúy đen
bóng của Triệu Thừa Dư, đáy lòng dâng lên sự vui vẻ nhàn nhạt, một tia
tràn lan, trong lòng cảm động, Cố Hàm Ninh nhón chân lên, mổ nhẹ vào môi Triệu Thừa Dư, sau đó mới nhẹ nhàng tiến sát vào trong ngực cậu.
“Thừa Dư. . . Thực xin lỗi. . . Có lẽ là lòng dạ mình hẹp hòi, nhưng mình chỉ muốn mọi chuyện đơn giản, ai cũng
sẽ không bị thương trong tình yêu…”
Triệu Thừa Dư rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười ôm lấy Cố Hàm Ninh, cằm gác nhẹ lên đỉnh đầu cô.
“Hàm Ninh, về sau tin tưởng mình thêm một chút được không?”
“Ừ. . .”
Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng trả lời.
Triệu Thừa Dư, mình sẽ thử xem, cho cậu cũng như cho chính mình thêm một chút lòng tin cùng sự kiên nhẫn…
Kiếp trước, không phải lỗi của mình!
Kiếp này, mình lại càng không nên dùng sai lầm của người khác đến đày đọa cậu và bản thân mình…
“Nếu như về sau mình lại tức giận, bất
kể mình đúng hay sai, cậu cũng không được giận dỗi, phải giống như hôm
nay lôi kéo mình, dỗ ngọt mình!”
“Tốt! mình còn phải cám ơn cậu đã cho mình cơ hội này!”
Sóng gió rốt cục cũng yên ắng, Cố Hàm
Ninh vùi mặt trong ngực Triệu Thừa Dư, hai người ôm chặt nhau, xóa bỏ
khoảng cách bị Cố Hàm Ninh thoáng kéo ra lúc nãy, thân thể kề sát thân
thể, tim liền tim, cả hai cùng nhau điều chỉnh bước tiến, ngay cả nhịp
đập trái tim cũng có thể cùng một nhịp!
Trên đời này, không có tình yêu không
đau, không chua, không khóc chỉ là chúng ta đều cần phải nỗ lực để cho
tình yêu ra hoa, rồi cuối cùng cũng sẽ có một ngày thường khai bất bại!
Aizz…Tình yêu, có được không dễ dàng cho nên chúng ta đều phải biết quý trọng!
Cả hai đều đã nói rõ ràng với nhau,
Triệu Thừa Dư đương nhiên nói được thì làm được, cậu không xác định được Lỗ Tĩnh Nhã có nghe những lời cậu nói hay không, nhưng cậu biết có lẽ
chuyện này vẫn chưa kết thúc, mặc dù cậu đã cự tuyệt, nhưng nói không
chừng còn cần phải đối mặt một lần nữa!
Mặc dù sẽ có chút khó xử, nhưng nếu
trong lần gặp tiếp theo, thái độ của cậu không cứng rắn hơn, như vậy lần cự tuyệt này chỉ là nói suông.
Triệu Thừa Dư không phải đứa ngốc, chỉ
là trước kia cậu chưa từng để ở trong lòng, nếu như hồi tưởng lại, trước kia khi cậu đến nhà ông ngoại, thường xuyên có thể gặp được Lỗ Tĩnh
Nhã. Nhất là sau cấp ba, trước mặt cậu, cha mẹ cậu, ông ngoại, bà ngoại
cậu, mợ hai luôn vui vẻ cực lực nói tốt cho Lỗ Tĩnh Nhã, bây giờ nghĩ
lại, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Bây giờ em trai của mợ hai chỉ là một
chủ nhiệm nhỏ không đến nơi đến chốn trong cơ quan nào đó của chính
quyền khu P thành phố S. Gần năm mươi tuổi, nếu còn không thăng chức, có lẽ phải chấp nhận tình trạng này cho đến khi về hưu cho nên những năm
gần đây nhà bọn họ ân cần vô cùng…
Ông bà ngoại cậu sinh được ba người con
trai, một người con gái, cậu cả cùng cậu hai của cậu đều sinh được một
đứa con trai, cậu út sinh được một người con gái, anh họ lớn đã kết hôn, còn anh họ thứ hai và Lỗ Tĩnh Nhã là anh em họ…
Bây giờ nếu như có thể dẫn Cố Hàm Ninh
về gặp người lớn trong nhà, công khai thì tốt, nếu như có thể cùng Hàm
Ninh quang minh chính đại yêu đương thì rất tốt rồi, cái gì Cao Thần,
cái gì Lỗ Tĩnh Nhã đều không quan trọng, đúng với câu nói: cực khổ một
lần, suốt đời nhàn nhã…
Ngày mừng thọ của bà ngoại Triệu Thừa Dư vào thứ bảy, trước khi Triệu Thừa Dư trở về thành phố S, lôi kéo Cố Hàm Ninh cẩn thận dặn dò, nhiều lần hứa hẹn, trái lại làm cho Cố Hàm Ninh
buông lỏng tiếng lòng, đáy lòng bật cười thật to, nói Triệu Thừa Dư còn
không yên tâm hơn cô.
Rõ ràng là có người ngấp nghé Triệu Thừa Dư, người nên lo lắng là cô mới đúng chứ?!
Đương nhiên, đây là do Cố Hàm Ninh hoàn toàn không quan tâm đến Cao Thần .
Chỉ là đi đến thành phố S, hai người
tách nhau ra không đến hai ngày, nhưng Triệu Thừa Dư lại nói, kể từ khi
hai người nói chuyện yêu đương đến nay, đây là lần đầu tiên bọn họ phải
xa nhau.
Trong lòng Cố Hàm Ninh đang cảm thấy buồn cười, nhưng lúc này cũng bị Triệu Thừa Dư gợi lên một chút nỗi buồn ly biệt.
Thứ sáu, sau khi hết giờ lên lớp, Cố Hàm Ninh dứt khoát đưa Triệu Thừa Dư lên xe buýt.
Chiều thứ sáu Triệu Thừa Dư vốn không có tiết học, nhưng vì muốn đợi sau khi tan học để gặp mặt Cố Hàm Ninh một
lần, nói thêm mấy câu, nên cậu quyết định đi xe buổi tối, nhưng lại
không mua được vé tàu thích hợp, cuối cùng anh dứt khoát ngồi xe buýt.
Tác phong, cử chỉ của ông bà ngoại Triệu Thừa Dư đều rất khiêm nhường, bình thường sinh hoạt đều lấy tiết kiệm
làm phương châm, nên cho dù là đại thọ tám mươi tuổi cũng chỉ mời mấy
người thân thích trong nhà, gom lại cũng chỉ có ba bàn, ông cụ liền trực tiếp quyết định ăn ở nhà không cần phải đi đến nhà hàng.
Ba cậu của Triều Thừa Dư vốn định làm
một buổi tiệc lớn nhưng ông cụ lại không đồng ý, bà ngoại Triệu Thừa Dư
cũng không ủng hộ nên mọi thứ đều được giảm bớt.
Trưa thứ bảy là bữa ăn chính, nhưng không tới chín giờ đã có người của mấy nhà tới.
Nhà của Lỗ Tĩnh Nhã đến sớm nhất, vừa
vào cửa đã chào hỏi cùng ông cụ Lâm, bà cụ Lâm, Lỗ Kiệt cười đẩy Lỗ Tĩnh Nhã, muốn cô đến giúp đỡ những người trẻ tuổi đang bận rộn bên trong.
“Tĩnh Nhã, con nên đi tìm những người
trẻ tuổi, đừng ở chung với những người già như chúng ta, tránh cho con
không được tự nhiên.” Lỗ Cầm cũng cười nói, vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu
với Lỗ Tĩnh Nhã.
“Không có gì! Con thích ở bên cạnh ông
nội, bà nội hơn.” Lỗ Tĩnh Nhã cười dựa vào người bà cụ Lâm, nhìn biểu
hiện của cô, so với cháu ruột còn muốn thân mật hơn.
“Tĩnh Nhã ngoan, bà nội biết con hiếu
thuận, nhưng con đi chơi cùng với các anh đi, hiếm khi mọi người đến
đông đủ, đã lâu con chưa gặp mặt các anh họ con phải không?”
“Đúng vậy a, A Thành cũng có nửa năm rồi không trở về.” Nói về con trai của mình, Lỗ Cầm cười đến nỗi nếp nhăn
trên mặt cũng hiện rõ mấy phần, “Nhưng nói tới cũng lạ, từ nhỏ, quan hệ
của Tĩnh Nhã cùng Thừa Dư so với A Thành lại tốt hơn, cấp ba, đại học
đều học chung trường, quả thật là có duyên!”
Ánh mắt của Lỗ Cầm đảo một vòng, liền nhìn thấy thấy Triệu Thừa Dư đi từ cửa vào, bà vội vàng cười vẫy tay.
“Thừa Dư a, chúng ta đang nói đến cháu đó, cháu mau tới đây!”