Edit: Tiểu Ngạn
Beta: Vi Vi
“Rào rào rào” tiếng nước từ trong phòng
tắm truyền ra, Triệu Thừa Dư cảm thấy độ ấm trong phòng tăng lên không
ít, nhịn không được lại dời tầm mắt về phía bức tường phòng tắm kia. Vì
dán giấy mà vách tường trở thành màu hồng nhạt, dưới ánh mắt nhìn chằm
chằm của cậu, không có nở hoa, cũng không biết thành trong suốt…
Triệu Thừa Dư hít thở sâu mấy lần, cuối
cùng cũng có thể điều chỉnh tiếng hít thở của mình tương đối tự nhiên.
Quay đầu, dính chặt mắt vào màn hình TV, lắc đầu bật cười.
Trong cả đời cậu, hôm nay lần đầu tiên
cảm nhận sâu sắc, cái gì gọi là đứng ngồi không yên…Được rồi, rất nhiều
rất nhiều cái lần đầu tiên buồn bực, lúng túng của cậu đều thua trong
tay Cố Hàm Ninh, hơn nữa, ngọt như đường…
Lúc Cố Hàm Ninh từ trong phòng tắm đi
ra, liền thấy Triệu Thừa Dư dựa lưng vào thành giường, cau mày có chút
nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình TV. Miệng cô cong lên, tầm mắt từ
trên mặt Triệu Thừa Dư, chuyển sang quảng cáo đang được chiếu sau khi
bản tin kết thúc, hơi hơi nhíu mày, ánh mắt tràn đầy không hiểu.
Chẳng lẽ xem quảng cáo cũng có thể ưu quốc ưu dân (buồn vì dân vì nước)? Hay là bởi vậy cậu đang tự hỏi vấn đề trọng đại của cuộc sống?
Cố Hàm Ninh mím môi cười, xoay người mở tủ quần áo trên hành lang ra, xoay người lấy máy sấy tóc từ bên trong ra.
Tiếng mở cửa tủ quần áo nhè nhàng, khiến Triệu Thừa Dư xoay người lại, cậu vừa quay đầu đang muốn nói chuyện,
lại thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình.
Trên hành lang, trước tủ quần áo, Cố Hàm Ninh chỉ mặc một chiếc áo tắm màu trắng, chân trần, lộ ra phần chân
dưới đầu gối, tóc dài đen ướt rối tung sau lưng cô, bởi vì khom lưng mà
tóc rũ xuống bên mặt, che khuất hơn nửa gò má, chỉ lộ một chút chóp mũi
cao.
Thật là một bức mỹ nhân xuất dục đồ (*) thật đẹp…
[(*) Bức tranh mỹ nhân vừa tắm xong]
Triệu Thừa Dư không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng! Cậu phút
chốc sững sờ, nhìn Cố Hàm Ninh cười yếu ớt đi tới trước mặt cậu.
“Thừa Dư, giúp mình thổi tóc với.” Cố
Hàm Ninh cười, ngồi xuống ở mép giường đối diện, tay đưa máy sấy qua,
tay áo tắm trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn.
“A, được thôi.” Triệu Thừa Dư trong hốt hoảng, nghe được bản thân trả lời như vậy.
“Này, mau chút đi!” Cố Hàm Ninh buồn cười nhìn Triệu Thừa Dư đang ngây ngốc nhìn mình, cầm máy sấy trên tay quơ quơ.
Triệu Thừa Dư đột nhiên phục hồi tinh
thần lại, quay đầu, nắm quyền để lên môi ho nhẹ một tiếng, lúc này mới
giống như không có việc gì nhận lấy máy sấy.
Cắm đầu cắm vào ổ cắm ở đầu giường xong, Triệu Thừa Dư bật công tắc, khí ấm nhanh chóng thổi ra ngoài, cậu chần
chừ vài giây, lúc này mới cẩn thận dè dặt để tay lên tóc Cố Hàm Ninh,
mắt chăm chú nhìn tóc, cực kỳ chăm chú nghiêm túc bới một túm tóc ướt
mang theo mùi thơm, để ở lòng bàn tay, mềm nhẹ thổi lên.
Triệu Thừa Dư sấy rất tử tế, hết túm này đến túm khác, từ đầu tới đuôi, trong tiếng ồn của máy sấy, mong muốn từ từ bình ổn lại ham muốn từ đáy lòng mình!
Nhưng điều này thật sự là một hành động khó khăn!
Dưới khí nóng đang thổi, một mùi hương
thơm thấm người quấn quanh người Triệu Thừa Dư, đuổi đi không được. Khi
ngón tay thỉnh thoảng bới tóc, da thịt tinh tế trắng nõn nơi cổ được tóc bao phủ liền lộ ra chút ít, hai màu trắng đen đối lập, khiến Triệu Thừa Dư có loại cảm giác mắt hoa đầu choáng!
Triệu Thừa Dư một mặt hết sức tập trung tinh thần, một mặt âm thở dài: đây, tuyệt đối là thách thức khó khăn!
Người đàn ông nào, có thể ở trước mặt cô gái mình yêu, hóa thân thành Liễu Hạ Huệ?
Trừ phi là, có lòng không đủ lực. . .
Triệu Thừa Dư ho nhẹ lần nữa.
Dĩ nhiên cậu là lòng có thừa, lực cũng thật sự đủ…
Triệu Thừa Dư vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ miên man, Cố Hàm Ninh thì cầm điều khiển từ xa, nhàn nhã tự tại từ từ
chuyển kênh. Khí ấm như gió nhẹ thư thái thổi qua, ngón tay Triệu Thừa
Dư luồn vào tóc cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng nhẹ nhàng chạm vào da đầu,
thư thái đến mức Cố Hàm Ninh thật muốn để cậu xoa bóp đầu cho mình.
Cố Hàm Ninh đưa lưng về phía Triệu Thừa
Dư, không tiếng động khẽ cười, ánh mắt híp lại, nhìn đáng yêu giống như
một con tiểu hồ ly đang đắc ý! Ừ, chuyên môn khiến cho thợ săn đẹp trai
vô lực kháng cự, cam tâm tình nguyện tự chui đầu vào lưới của tiểu hồ
ly.
“Ừ, cũng tạm được rồi, không cần thổi
nữa.” Cố Hàm Ninh hơi hơi quay đầu sờ sờ tóc rối tung ở trên vai, khẽ
gật đầu, ngồi hơi nghiêng người, cười nói, “Cám ơn.”
Đáy lòng Triệu Thừa Dư giống như bị hẫng một nhịp, vội vã ngẩng đầu, che giấu tay chân luống cuống dọn dẹp dây
điện máy sấy: “Không cần cám ơn…”
Trong đầu cậu lại lặp đi lặp lại cảnh
đẹp vừa vội vàng nhìn thoáng qua: áo tắm khẽ buông lỏng, nhìn từ trên
xuống dưới, một mảng da thịt trắng nõn, thậm chí có thể thấy độ cong hơi hở ra…Tim đập vốn thoáng ổn định lại bắt đầu không kiềm chế được, Triệu Thừa Dư cuống quít nhắm mắt, giống như làm vậy có thể vứt bỏ hết tất cả tạp niệm, hi vọng kiềm chế tim đập quá mức nhanh!
Loại thử thách này, quá mức giày vò!
Nhưng bắt cậu phải đưa ra lựa chọn giữa giày vò như vậy và không gặp Cố
Hàm Ninh, căn bản là không cần thử (*) ….
Thử (*) đi! Thử đi! Từ từ nướng chính, hoặc là cậu có thể làm thánh nhân…
[(*) nguyên gốc là từ ‘khảo’: khảo
nghiệm, thử nghiệm, thử thách. Trong tiếng Trung, còn có một từ khác
cũng đọc giống từ ‘khảo’ này có nghĩa là nướng]
Cố Hàm Ninh cười híp mắt nhìn Triệu Thừa Dư cúi đầu buông thõng tầm mắt, vòng qua giường cô, đi cất máy sấy trở
về tủ quần áo, sau đó vẫn cúi đầu, đi thẳng đến một cái giường khác ngồi xuống mép giường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngẩng đầu, khẽ
nhíu mày, mắt nhìn thẳng TV, chuyên chú khiến Cố Hàm Ninh hoài nghi cậu
cũng không dám chớp mắt.
Cố Hàm Ninh đáy lòng cười đến muốn lạc tiếng, che môi ho nhẹ vài cái mới dừng lại được.
“Sao vậy? Có phải là mắc mưa nên cảm
lạnh không?” Triệu Thừa Dư nghe đến tiếng khụ của Cố Hàm Ninh, rốt cục
nhịn không được quay đầu lại hỏi, lại chỉ thấy mặt Cố Hàm Ninh hơi đỏ
ửng, cười đến trên mặt cũng giống như nhuộm một áng mây đỏ, dĩ nhiên là
sắc mặt cực tốt.
Triệu Thừa Dư không yên tâm, đứng dậy đi tới trước mặt Cố Hàm Ninh, một tay đặt ở trên trán của cô, một tay sờ
trán mình, ngừng vài giây, lúc này mới yên lòng lại.
“Không có nóng. Mình đi đun ít nước ấm,
uống nước ấm cho đỡ lạnh, mặc dù là tháng tư, nhưng mắc mưa vẫn dễ bị
cảm lạnh. Cậu đừng sơ ý, nếu như không thoải mái, liền nói cho mình
biết.” Vừa nói, Triệu Thừa Dư liền đứng dậy đun nước.
“Ừa, đã biết.” Cố Hàm Ninh cười nhìn
bóng lưng Triệu Thừa Dư, xoay người dựa vào đệm dựa, hài lòng thỏa dạ
nhìn cậu vì mình bận rộn, lo lắng.
Ấn xuống công tắc ấm nước điện, dường
như Triệu Thừa Dư trấn định hơn rất nhiều, sau khi ngồi ở mép giường,
hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“À, bên ngoài mưa lớn như vậy, hơn nữa
áo khoác của mình cũng ướt, nếu không liền ăn ở trong phòng đi? Chúng ta kêu phục vụ phòng?” Cố Hàm Ninh nhìn mưa to ngoài cửa sổ không có chút
nào giảm bớt nói.
“Ừ, cũng tốt…” Triệu Thừa Dư hơi hơi
chần chừ nói, chỉ có thể đồng ý. Thật ra, cậu càng muốn rời đi khỏi căn
phòng mập mờ có giường, chỉ cậu và cô gái cậu yêu này, nếu không, cậu
thật sợ một giây sau mình liền biến thân…
Được rồi, chính nhân quân tử quả nhiên là nghề nghiệp khó khăn nhất ở trên đời này!
“Mọi người lần này có thể được thứ mấy?” Dĩ nhiên Cố Hàm Ninh cũng có thể nhìn ra Triệu Thừa Dư không được tự
nhiên, liền cười tìm đề tài khác.
“Nhất định là top ba. Điểm đồng đội của
bọn mình hiện nay là thứ nhất, nhưng còn tác phẩm dự thi chưa chấm điểm, nhưng, bọn mình có lòng tin, chỉ cần có thể làm công bằng, công chính,
đứng thứ nhất, cũng không phải là không thể!”
Nói đến cái này, sắc mặt Triệu Thừa Dư
tự nhiên rất nhiều, ngồi ngay ngắn, mắt tỏa sáng tự tin. Đây cũng là
vầng hào quang mà cảm giác đạt thành tự trong sự nghiệp có thể cho người đàn ông!
“Thật là giỏi!” Cố Hàm Ninh khen ngợi,
nói thật lòng thật dạ, nói xong, bước chân xuống giường, ngồi xuống mép
giường Triệu Thừa Dư, vươn người qua, khẽ hôn nhẹ trên môi cậu một cái.
“Đây là phần thưởng cho cậu…”
Triệu Thừa Dư mở to mắt, nhìn Cố Hàm Ninh cười tít mắt, khẽ cười khổ, đưa tay kéo Cố Hàm Ninh vào trong lòng, cúi đầu hôn xuống!
Trong sự vần vò khẽ miết, cậu thở dồn dập, hốt hoảng nghĩ: cậu không làm nổi thánh nhân…
Cố Hàm Ninh vô cùng phối hợp nhẹ nhàng
rúc vào trong lòng của Triệu Thừa Dư, khi tiếng thở dốc dần trở nên nặng nề của cậu, nhẹ nhàng mở môi ra, ngoan ngoãn tiếp nhận sự thăm dò của
cậu.
Bên tai truyền đến tiếng rên khẽ kiều mỵ trầm trầm, khiến Triệu Thừa Dư dâng trào nhiệt huyết trong nháy mắt,
bên trong kêu gào, đòi hỏi nhiều hơn!
Cho đến khi hai người có chút khó thở,
Triệu Thừa Dư mới miễn cưỡng thoáng bỏ ra nhìn Cố Hàm Ninh khép hờ mắt,
gò má đỏ bừng, nhẹ giọng thở hổn hển, cậu chỉ cảm thấy càng thêm khó
thở.
Áo tắm bó sát khi hai người ôm ấp lỏng
ra, từ bờ vai bên phải đến lồng ngực, một mảng da thịt lớn mịn màng
trắng nõn lộ ra trước mắt Triệu Thừa Dư, dường như chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, liền tuột xuống dưới, không còn che giấu chút nào.
Vừa rồi để tiện ôm ấp, Cố Hàm Ninh dạng
chân ngồi ở trên đùi của cậu, hai cái đùi trắng nõn đè lên chân của cậu, vạt áo tắm đã sớm vén lên tận đùi cô. chỉ đủ che bộ phận nào đó, lại
càng thêm chọc người!
Thật sự chỉ có một chiếc áo tắm sao?
Triệu Thừa Dư không dám nghĩ quá sâu,
tầm mắt do dự, không biết nên nhìn về phía nơi nào, giống như chỗ nào
cũng không nên xem, nhưng chỗ nào cũng có một lực hấp dẫn khiến cậu khó
mà tránh thoát được…
Cố Hàm Ninh nhìn biểu cảm như là giãy
dụa của TRiệu Thừa Dư, một tay vịn vai cậu, đầu đặt lên trên bả vai bên
kia của cậu, buồn cười bật cười.
Tay Triệu Thừa Dư để lên eo Cố Hàm Ninh cứng đờ, lập tức bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Được rồi, ở trước mặt Cố Hàm Ninh, thể diện của mình cũng mất sạch nhiều lần như vậy, còn có cái gì có thể so đo?
“Đừng đùa mình…mau dậy đi…” Giọng Triệu
Thừa Dư so với bình thường càng thêm trầm thấp, mang theo một hơi thở
dài không biết làm sao.
Nhưng Cố Hàm Ninh không có ngẩng đầu,
chỉ bám vai cậu, xê dịch chỗ ngồi, chỉ chốc lát sau, liền cảm thấy dưới
mông mình chạm đến chỗ cứng rắn gồ lên.
Chỗ đó cô ấy…không mặc…chạm vào …. của mình
Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy trong đầu nổ
tung, một luồng run rẩy không cách nào khống chế từ chỗ hai người chạm
vào nhau nhanh chóng lan tràn, thẳng đến tứ chi của cậu!
Trong cổ họng của cậu mơ hồ bật ra một tiếng rên khẽ, đôi tay giống như có ý thức vậy, nâng eo Cố Hàm Ninh di chuyển trước sau.
Cố Hàm Ninh cắn môi dưới, đè nén tiếng
rên khẽ trong lúc lơ đãng bật ra. Chỗ mềm mại của cô, đang vuốt ve trên
lớp vải dệt thô ráp, chỉ động một chút, liền truyền đến một xúc cảm tê
dại, khí nóng dưới bụng giống như tụ lại một chỗ, dần dần lớn mạnh.
Cố Hàm Ninh hơi hơi ngửa đầu, nhịn không được nhẹ giọng rên rỉ.
“Thừa Dư…”
Đáy lòng ngày càng nóng, lại giống như
ngày càng hư không, cô vô thức gọi tên Triệu Thừa Dư, lại không phân
biệt được là ngăn cản hay là cổ vũ.
Bên tai Triệu Thừa Dư truyền đến tiếng
rên khẽ mềm mại của Cố Hàm Ninh, đánh vỡ chút xíu tự chủ còn sót lại của cậu. Cậu vội vàng tới gần, môi hôn lên cái cổ trắng như tuyết trước
mắt, một tay dò xét lên trên, dễ dàng chạm tới chỗ mềm mại dưới lớp vải
dệt!