Bạch Vũ Hân đẩy cửa phòng 205 đi vào, Cố Hàm Ninh ổn định tâm tình, mới vào theo.
Trong phòng chỉ có bạn học cấp ba của Bạch Vũ Hân, Trần Minh, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, thấy là Bạch Vũ hân, mắt Trần Minh lập tức sáng ngời.
Cố Hàm Ninh thấp thoáng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại hơi thở dài.
Ánh mắt Trần Minh nhìn Bạch Vũ Hân, so với trước khi Cố Hàm Ninh qua đời ở kiếp trước, nhiều hơn một chút hi vọng, nên có vẻ sáng ngời vô cùng, Cố Hàm Ninh không dám chắc, Bạch Vũ Hân lúc này nhìn có hiểu hay không…
“Bạch Vũ Hân, sao cậu lại tới đây?”
Có lẽ là do biết chuyện xưa từ đầu đến cuối, cho nên Cố Hàm Ninh có thể thấy rõ ràng vẻ vui sướng ẩn chứa bên trong giọng nói của Trần Minh.
“Trần Minh, sao cậu còn chưa thu dọn xong à?”
“Ha ha, cậu cũng biết đấy, con trai mà, quan tâm đều là chuyện lớn, loại chuyện quét tước sửa sang nhỏ này, mới làm thấy thật sự không tiện tay nha!”
“Vậy, có cần mình giúp cậu một tay không?” Bạch Vũ Hân nghe Trần Minh nói xong nở nụ cười, mặt mày vui vẻ, ngọt ngào thanh thuần.
“Thế thì tốt quá rồi!” Trần Minh khoa trương hướng Bạch Vũ Hân làm lễ một cái.
Đang nói, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Cố Hàm Ninh đang đứng dựa vào cửa vội vàng dịch vào bên trong, vừa quay đầu, đã thấy Triệu Thừa Dư bưng một chậu rửa mặt màu xanh, ngây ngốc nhìn mình.
Triệu Thừa Dư chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập sắp lan khắp lỗ tai rồi, chậu rửa mặt trong tay suýt chút nữa cầm không chắc.
“Cao Thần, cậu nói chuyện điện thoại xong rồi à?”
Cố Hàm Ninh đột nhiên cứng đờ cả người, chậm rãi quay đầu lại.
Ánh chiều tà dần buông xuống, nắng chiều như những dải lụa màu hồng từ từ lóe lên, mang theo ánh sáng chói lọi lọt vào bên trong ban công phòng ngủ, một chàng trai anh tuấn cao lớn như đứng trong ánh hào quang, từ ban công đi tới, mang theo một hơi thở tươi đẹp, tấm rèm trắng tinh sau lưng cậu ta lay động, giống như cánh chim thánh khiết đang bay múa.
Bạch Vũ Hân ngơ ngẩn nhìn chàng trai anh tuấn từ bên trong ban công đi ra, tức thì, trống ngực đập thình thình.
Cố Hàm Ninh kiếp trước cũng ngẩn ngơ như Bạch Vũ Hân, nhưng cô rụt rè, chỉ giây lát liền dằn sự rung động nông cạn của mình xuống, cho đến khi tim dần dần đập mạnh, chậm rãi tích lũy thành động tình trọn vẹn rồi không cách nào chùn bước rơi vào tay giặc…
Mà nay, nhìn cảnh tượng quen thuộc như cũ, Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy buồn bực…
Từ kiếp trước cho đến bây giờ, Cố Hàm Ninh đều muốn hung hăng cho Cao Thần một cái tát thật đau!
Chẳng qua là, hiện tại không được...
Cố Hàm Ninh nắm thật chặt đôi tay, đè nén phẫn nộ bốc lên từ đáy lòng, xoay người, rời mắt đi thì thấy Triệu Thừa Dư vốn đứng ngốc ở cửa phòng ngủ đã để chậu rửa mặt lên bàn học, hơi cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.
Chỉ có Triệu Thừa Dư biết rõ, đáy lòng mình lúc này chua chát thế nào.
Mở cửa thấy Cố Hàm Ninh đứng ở cửa phòng ngủ của mình, vui sướng trong tích tắc ấy, sau khi Cố Hàm Ninh bị Cao Thần hấp dẫn lực chú ý lại hoàn toàn mất tăm mất tích.
Tuy rằng biết rõ không nên, nhưng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Cố Hàm Ninh, đáy lòng cậu vẫn toát ra chút mùi vị chua xót.
“Trần Minh, bạn học cậu à?”
Cố Hàm Ninh nghe Cao Thần hỏi Trần Minh, giọng nói có ý cười, sang sảng, quay đầu lại lần nữa, vừa lúc cùng Cao Thần bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Cao Thần sáng trong, thấy Cố Hàm Ninh quay đầu, híp mắt cười với cô.
“A, Bạch Vũ Hân, đây là bạn cùng phòng của mình, Cao Thần, kia là Triệu Thừa Dư.” Trần Minh giới thiệu, Cố Hàm Ninh quay đầu thì thấy Triệu Thừa Dư khẽ gật đầu với cô: “Còn có Mạnh Khởi Đức nữa, nhưng bây giờ không có ở đây. Đây là bạn học cấp ba của mình, Bạch Vũ Hân, bạn kia là?” Trần Minh cũng không biết Cố Hàm Ninh, nên có chút chần chờ nhìn Bạch Vũ Hân.
Bạch Vũ Hân vẫn không rời mắt khỏi mặt Cao Thần, Cố Hàm Ninh đã tự mình đáp: “Mình là bạn cùng phòng của Bạch Vũ Hân, mình tên là Cố Hàm Ninh.”
“Mình tên là Cố Hàm Ninh.”
Triệu Thừa Dư nghe thấy giọng nói dễ nghe của Cố Hàm Ninh, chỉ cảm thấy đáy lòng run rẩy.
Cố Hàm Ninh… Đương nhiên cậu biết rõ mấy chữ này viết như thế nào.
Cái tên này, đã quanh quẩn trong lòng cậu, trên bờ môi quá lâu, nhưng cậu một lần cũng chưa gọi lên tiếng.
“Cố Hàm Ninh, tên này thật là dễ nghe, Cố là cố trong chiếu cố sao? Vậy còn Hàm Ninh, hai chữ đó là gì? À đúng rồi, trước mình xin tự giới thiệu, mình là Cao Thần, Cao trong vui vẻ, Thần trong sáng sớm, sinh viên năm thứ nhất chuyên ngành phần mềm máy tính.”
Cao Thần cười nhìn Cố Hàm Ninh, một đôi mắt sáng trong, phóng khoáng cởi mở, khiến cho người ta vừa thấy liền có cảm tình.
“Hàm trong hàm dưỡng, Ninh trong yên tĩnh.” Cố Hàm Ninh thấp giọng, giải thích đơn giản.
“Người cũng như tên!” Cao Thần nhìn Cố Hàm Ninh cười nói.
“Mình tên là Bạch Vũ Hân, Bạch là màu trắng, Vũ trong lông vũ, Hân là vui vẻ!”
Bạch Vũ Hân phục hồi tinh thần, vội vàng cong môi tươi cười, nói với Cao Thần.
“Bạch Vũ Hân, cũng rất êm tai đấy.” Cao Thần chẳng hề keo kiệt nụ cười của mình, cũng cười nói với Bạch Vũ Hân.
Bạch Vũ Hân nở ra nụ cười ngượng ngùng, ửng hồng hai má, song ngẩng đầu lên nhìn thấy Cao Thần lúc này đang nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh, liền cắn môi dưới, ảm đạm.
Mà Cố Hàm Ninh chú ý đến sắc mặt của Bạch Vũ Hân, độ cong khóe môi dần dần lớn lên.
Bạch Vũ Hân đứng bên cạnh Cao Thần, chỉ tới ngực cậu ta.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc áo liền váy màu hồng nhạt, dây lưng nhỏ cùng giày sandal, cả người có vẻ xinh xắn đáng yêu.
Cao Thần cao 1m85, mà Bạch Vũ Hân chỉ có 1m55, chiều cao của hai người thật sự quá chênh lệch, còn Cố Hàm Ninh không đi giày cũng đã cao 1m65.
Thời đại học, Bạch Vũ Hân thường ghét bỏ chiều cao của mình, luôn gào thét: “Cố Hàm Ninh! Nếu không cậu cưa chân cho mình mượn đi?!”
Cố Hàm Ninh khi đó chỉ cười nói: “Muốn thì tự mình tới làm đi.”
Có một lần đúng lúc bị Cao Thần nghe thấy, cười bảo: “Vậy cũng không được, anh sẽ đau lòng, không bằng cưa của anh đi.”
Cố Hàm Ninh nhớ, khi đó Bạch Vũ Hân bĩu môi, thở phì phì nói: “Mình mới không cần đâu! Chân thô như vậy, thật quá khó nhìn!”
Vui đùa hồi đó, hiện tại Cố Hàm Ninh nhớ lại lần nữa.
Thì ra, không phải ngay từ đầu Bạch Vũ Hân đã đi giày cao gót, thì ra, cô ta cũng từng đi giày sandal trệt bằng phẳng mà cô ta luôn dè bỉu khinh miệt.
Cố Hàm Ninh không thường đi giày cao gót, một năm bốn màu đều là giày đế bằng, Bạch Vũ Hân đã từng rất chán ghét nói: “Giày cao gót là thánh vật của phụ nữ! Không đi giày cao gót, thì không phải phụ nữ chân chính!”
Khi đó, quan hệ của các cô rất tốt, thường xuyên ngủ chung giường, cô chỉ nắm lỗ mũi vểnh cao của Bạch Vũ Hân, cười trả lời: “Đúng vậy, đúng vậy, mình không phải phụ nữ chân chính, như cậu mới chính là phụ nữ, phụ nữ trong phụ nữ! Nếu không, cậu, làm bạn gái mình đi?”
Có lẽ bởi vì hôm nay, nên không bao lâu sau Bạch Vũ Hân liền đi mua một đôi giày cao gót Micheal mười phân, bắt đầu đi bộ lắc lư loạng choạng, đến Cố Hàm Ninh cũng phải toát mồ hôi thay cô ta.
Nghĩ tới đây, Bạch Vũ Hân đúng là một người rất có nghị lực.
Cho nên, không tới mấy ngày, cô ta đã có thể đi trên đôi giày cao gót Michael mười phân mà vững vàng leo lên leo xuống sáu tầng cầu thang.
Vì thế, cô ta có thể ở trước mặt mình kìm nén hơn mười năm, sau đó đến được với gã đàn ông cô ta thầm mến suốt chục năm trời.
Cố Hàm Ninh chỉ có thể cảm thấy không bằng.
Trừ Cố Hàm Ninh, phát hiện Bạch Vũ Hân ửng đỏ mặt còn có một người khác, là Trần Minh, thấy Bạch Vũ Hân chăm chú nhìn Cao Thần, Trần Minh buồn bã, gắng gượng nặn ra một nụ cười.
“Bạch Vũ Hân, không phải cậu nói muốn giúp sao?”
Bạch Vũ Hân hồi thần, nhìn Cao Thần một cái, rồi mới quay đầu nhìn Trần Minh.
“Các cậu đều chưa dọn xong sao?”
“Các cậu muốn tới giúp tụi mình à? Thật tốt quá! Mẹ mình có chuyện đi về trước, mình đang buồn phiền đây!” Cao Thần cười nói với Bạch Vũ Hân, hiển nhiên rất vui vẻ.
Bạch Vũ Hân càng đỏ mặt hơn, ngẩng đầu, cười nói: “Dọn dẹp phòng, là việc của con gái, chúng mình thạo hơn. Hay là mình dọn dẹp cho cậu, cậu mời ăn cơm nha?”
“Được, nhất trí!”
“Giường của cậu là cái nào, còn có gì chưa xong?”
“Giường số 3!” Cao Thần vỗ vỗ cái giường bên cạnh, vừa chỉ chỉ khăn lau mặt trên bàn.
Bạch Vũ Hân vội vàng cầm lấy khăn lau, nhìn vali hành lý lộn xộn.
“Mình đi lấy nước. Lau qua bàn, ngăn tủ trước.”
Trần Minh vội vàng túm lấy chậu rửa mặt.
“Mình đi đây.”
“Hì hì, thế váy đẹp của cậu làm sao bây giờ? Có thể bị bẩn không?” Cao Thần chỉ chiếc áo liền váy mới tinh của Bạch Vũ Hân.
Bạch Vũ Hân cúi đầu nhìn, trong mắt hiện lên một tia không nỡ, song lúc ngẩng đầu lên vẫn tươi cười ngọt ngào.
“Không sao, cũng chỉ là một cái váy, bị bẩn thì giặt là được.”
“Được! Nếu không giặt sạch thì cứ nói, mình đền cậu cái khác.” Cao Thần cười đáp lại.
Bạch Vũ Hân đỏ mặt giống như có thể cắt ra máu, ngẩng đầu, cười nhìn Cao Thần.
Mà ánh mắt Cao Thần lại lướt qua Bạch Vũ hân, nhìn Cố Hàm Ninh.
Trần Minh cầm khăn mặt từ trong phòng tắm đi ra, Cố Hàm Ninh dứt khoát quay đầu, tránh ánh mắt của Cao Thần, dựa vào cái thang kim loại màu đen, thấp giọng nói với Triệu Thừa Dư ở bên cạnh.
“Hôm nay, cám ơn cậu.”
Triệu Thừa Dư ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Cố Hàm Ninh, ấp úng trả lời: “Không cần cám ơn, nên làm mà…”
Trong ấn tượng của cô, Triệu Thừa Dư chưa bao giờ là một người hiền khô phản ứng chậm chạp như thế.
Nhưng cô không biết, lúc này, trong lòng Triệu Thừa Dư có chút thụ sủng nhược kinh (*), bị “niềm vui ngoài ý muốn này” làm chấn động tới mắt trợn tròn.
[(*)thụ sủng nhược kinh: ý được sủng ái mà lo sợ]
Không phải là cậu đang nằm mơ chứ?
Bọn họ, không chỉ nói chuyện, còn biết tên nhau, hiện tại, Cố Hàm Ninh còn nói muốn giúp cậu dọn dẹp lại phòng?
…
Bên kia Bạch Vũ Hân đã giúp Cao Thần lau đến bàn, Cố Hàm Ninh dứt khoát trực tiếp giành lấy khăn lau của Triệu Thừa Dư.
“Giường cậu đã lau qua chưa?”
“Đã lau rồi. Còn ngăn tủ và bàn học thì chưa…” Triệu Thừa Dư cuối cùng cũng tìm về được giọng nói bình thường, hơi đỏ mặt.
“Mình giúp cậu lau ngăn tủ nha. Cậu có thể mắc màn lên, nếu không buổi tối sẽ không ngủ ngon giấc đâu. Nhưng mà, màn này cũng không sạch lắm, hôm nay muộn quá rồi, trưa mai cậu hẵng tháo ra, ngâm nước xà phòng một lát là có thể phơi khô.”
Cố Hàm Ninh nhìn túi màn còn chưa bóc vỏ để trên mặt đất, nói.
Triệu Thừa Dư vội vàng gật đầu: “Được! Mình mắc màn. Ngày mai mình sẽ giặt.”