Cố Hàm Ninh trong lòng nhẹ giọng thở
dài, bắt đầu hối hận vì xúc động mà nhận lời Triệu Thừa Dư, cô hơi cúi
đầu, khóe môi lộ ra một tia cười nhạt, thoạt nhìn rất lễ phép lịch sự,
thật ra trong lòng đang bắt đầu cảm thấy bực bội. Cô ngồi trên sô pha
đôi, Lỗ Tĩnh Nhã ngay ngắn ngồi đối diện cô, sự kinh hãi lúc vừa gặp đã
biến mất, cô ta ngồi một bên, bóc vỏ quýt, thoạt nhìn thảnh thơi hơn so
với Cố Hàm Ninh.
Cũng phải, Lỗ Tĩnh Nhã thường xuyên tới, mà hôm nay cô mới đến lần đầu, tự nhiên sẽ giống như một người khách xa lạ.
Phòng khách rất yên tĩnh, bọn họ coi như là những người khách đầu tiên, chủ nhà là cả nhà họ Lâm, ông ngoại bà
ngoại Triệu Thừa Dư đều không ở nhà, cả nhà bác hai của Triệu Thừa Dư
vừa đến hầu như đi cả, chỉ còn lại Lỗ Tĩnh Nhã cùng theo tới, Lâm Thành
cũng đi tìm Lâm Chính rồi.
Ông bà ngoại của Triệu Thừa Dư đang đi
tản bộ ở công viên gần nhà, Triệu Thừa Dư đi đón ông bà rồi, mà Cố Hàm
Ninh lại bị Lâm Nguyệt giữ lại, vốn là có ý tốt, nhưng khi Lâm Nguyệt
vào bếp phụ giúp, sau đó nhà bác hai của Triệu Thừa Dư đến, Cố Hàm Ninh
cảm thấy dày vò rồi.
“Hàm Ninh” Đang lúc Cố Hàm Ninh do dự
không biết có nên ra ngoài hít thở không khí hay không, thì bên cửa đã
vang lên giọng nói quen thuộc, cô thở phào, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, đứng dậy, xoay người, Triệu Thừa Dư đỡ một bà cụ đi tới, đôi mắt sáng
ngời nhìn cô thật sâu, rồi mới nở nụ cười.
“Bà ngoại, đây là Cố Hàm Ninh, bạn gái của cháu!”
“Bà ngoại, chúc mừng năm mới.” Cố Hàm
Ninh đến gần vài bước, nhìn thấy bà cụ đẩy tay Triệu Thừa Dư ra, lấy
kính viễn thị treo ở trước ngực đeo lên, vừa cười tủm tỉm vừa cận thận
đánh giá, khuôn mặt trắng nõn mềm mại, cười ôn hòa: “cô bé xinh quá, mau ngồi, đừng đứng.”
Thái độ thân thiết của bà ngoại Triệu
Thừa Dư khiến Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng thở ra, Triệu Thừa Dư nhíu mày, cười với cô, ánh mắt như muốn nói: thấy chưa, anh nói không sai mà.
Cố Hàm Ninh cười nhẹ, không để ý nhiều,
đợi bà cụ Lâm ngồi xuống thì cô mới ngồi, Triệu Thừa Dư ánh mắt sáng
ngời nhìn cô chằm chằm, ngồi xuống cạnh Cố Hàm Ninh, dựa lưng vào ghế sô pha, một tay khoác lên thắt lưng của Cố Hàm Ninh.
“Bà nội, chúc mừng năm mới.” Lỗ Tĩnh Nhã vẫn im lặng ngồi một bên, lúc này đứng dậy ngồi bên cạnh bà cụ, giống
như rất quen thuộc.
“Tĩnh Nhã, cháu đến khi nào thế?” Bà cụ
Lâm cười vỗ tay Tĩnh Nhã, Lỗ Tĩnh Nhã càng cười tươi hơn, vẻ rất thân
thiết nói: “Cháu vừa đến, định vào bếp phụ giúp nhưng bị bác cả đuổi ra
ngoài.”
“Cháu đi giúp làm gì, ngồi ở đây nói chuyện với bà là được rồi.”
Triệu Thừa Dư không nhìn Lỗ Tĩnh Nhã mà
quay đầu nhìn Cố Hàm Ninh cười, thái độ tùy ý, một tay cầm tay Cố Hàm
Ninh nhẹ nhàng nhéo. Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư mím môi cười nhẹ.
Bốn người ngồi xuống không lâu, bác hai
Lỗ Cầm của Triệu Thừa Dư vội vàng chạy tới: “a, mẹ về rồi sao, con đang
định bảo Tĩnh Nhã đi tìm mẹ đấy.” Lỗ Cầm tươi cười, đi đến ngồi bên cạnh bà cụ lâm.
Cố Hàm Ninh hơi nhíu mày. Ấn tượng của
cô với bà bác hai này không tốt lắm, nguyên nhân miễn bàn, lúc vừa gặp
mặt, ánh mắt Lỗ Cầm sáng quắc nhìn cô, khiến cô cảm thấy không thoải
mái, sự soi mói và khinh thường trong ánh mắt đó không hề che giấu,
không giống ánh mắt vui vẻ ôn hòa thân thiện của bà bác cả, có thể chỉ
là xuất phát từ lễ phép, nhưng cũng gây thiện cảm cho người khác. Nhưng
dù sao bà cũng là người lớn, Cố Hàm Ninh không muốn lần đầu đến nhà ông
bà ngoại của Triệu Thừa Dư, lại để lại ấn tượng không hề lễ phép, mồm
năm miệng mười cho ông bà.
“Hàm Ninh, cháu cũng người thành phố N
phải không?” Hiển nhiên là bà cụ Lâm cảm thấy hứng thú với Cố Hàm Ninh
lần đầu gặp hơn, cười tủm tỉm nhìn Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư ngồi với nhau.
“Cháu với Triệu Thừa Dư quen nhau như
thế nào?” Ánh mắt của bà cụ Lâm sau cặp kính sáng ngời, mang theo ý
cười, giống như ánh mắt của Triệu Thừa Dư, không khỏi khiến Cố Hàm Ninh
cười nhẹ.
“Chúng cháu học chung một trường đại
học, hôm nhập học thì quen nhau, sau đó là từ làm bạn đi lên.” Tuy rằng, Triệu Thừa Dư đã sớm biết cô, nhưng nói chính xác ra, vào ngày nhập học cô mới chính thức biết Triệu Thừa Dư.
“Tốt, tình cảm học trò đơn thuần, không
phức tạp như trong công việc. Vậy, các cháu cũng đã quen nhiều năm rồi
ha?” Trước đây bà cụ Lâm có hỏi Triệu Thừa Dư vài lần, nhưng anh trả lời hoặc là sơ sài, hoặc là úp úp mở mở, vẫn là cô bé này tốt, nói chuyện
nhẹ nhàng thoải mái.
“Các cháu cùng học đại học, vậy thì cũng biết Tĩnh Nhã rồi?” Lỗ Cầm ngồi một bên nghe chói tai, không khỏi nói
chen vào, Lỗ Tĩnh Nhã nhìn đĩa hoa quả trên bàn trà, giống như không
quan tâm mọi người đang nói cái gì.
Triệu Thừa Dư hơi nhíu mi, tay đang vuốt bàn tay Cố Hàm Ninh dừng lại một chút.
“Đúng vậy, từng gặp trong trường ạ.”
“Tĩnh Nhã nhà bác từ nhỏ có quan hệ tốt
với Thừa Dư, cháu đi theo Thừa Dư nhất định thường xuyên gặp Tĩnh Nhã
nhỉ?” Lỗ Cầm quay đầu nhìn cháu gái mình, trong mắt nồng đậm ấm áp.
“Cháu chỉ gặp hai ba lần, bình thường
thì không thấy.” Cố Hàm Ninh nhếch môi, nhìn Lỗ Cầm đang tươi cười thì
cứng lại, mắt híp lại.
“Hàm Ninh, năm nay cháu bao nhiêu tuổi, bà trông còn ít hơn Thừa Dư?” Bà cụ Lâm cười tít mắt, ánh mắt càng thân thiện hơn.
“Cháu bằng tuổi Thừa Dư, chỉ chênh mấy tháng, sang năm, tuổi mụ đều là hai mươi ba.”
“Tính ra mới hơn hai mốt? đều là tuổi
như hoa nha.” Bà cụ Lâm cười yếu ớt, giống như có chút cảm thán, ánh mắt hình hai người dường như còn xen lẫn tia hồi ức.
“Ít tuổi như vậy, lại còn đang đi học,
đã theo bạn trai về nhà. Chẳng lẽ ba mẹ cháu không lo lắng sao?” Lỗ Cầm
nói sắc bén, lọt vào tai Cố Hàm Ninh, có chút không thoải mái, không
khỏi cau mày lại.
“Lo lắng cái gì? Thừa Dư nhà ta xuất sắc như vậy, có gì đáng lo lắng? Huống hồ, Thừa Dư có bạn gái, trước khi
kết hôn chẳng lẽ không nên đưa đến cho mẹ gặp? Nhân dịp tết âm lịch có
mọi người trong nhà, cùng gặp mặt nhau, rất tốt.” Bà cụ Lâm lên tiếng
đầu tiên, đáp trả lại khiến Lỗ Cầm đang tươi cười trở nên mất tự nhiên.
“Ai nha, mẹ, con không có ý này. Thừa Dư mới bao nhiêu tuổi, nói gì đến chuyện kết hôn hay không kết hôn. Thanh
niên bây giờ, nói chuyện yêu đương tựa như ăn một bữa cơm, hôm nay đứa
này, ngày mai đứa nọ, phải đợi khi trưởng thành, người trong nhà sốt
ruột, mới chịu kết hôn ấy chứ.” Lỗ Cầm trừng Lỗ Tĩnh Nhã đang cúi đầu
như không liên quan đến mình, nhíu mày lại, trong lòng lo lắng, nhưng
lại không thể biểu hiện ra bên ngoài.
Triệu Thừa Dư nhẹ giọng cười, nắm tay Cố Hàm Ninh vân vê, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lỗ Cầm: “Quả
thật, bây giờ mà nói chuyện kết hôn thì có vẻ hơi sớm.” Lỗ Cầm lộ ra ý
cười, rồi nhìn về Lỗ Tĩnh Nhã, đáng tiếc cô cúi đầu, không nhìn ra nét
mặt.
“Cháu định tháng năm tháng sáu rảnh rồi, mới lo liệu chuyện tiệc cưới, còn mấy tháng nữa, vẫn còn sớm.” Triệu
Thừa Dư tùy ý nói, nhìn Cố Hàm Ninh, nụ cười xa cách lúc nãy trở nên ấm
áp, “Khi đó sắp đến hè rồi, chúng cháu đều rảnh rỗi, thời gian cũng dư
dả hơn.”
Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư, híp mắt, mím môi cười, tuy rằng trong lòng không có cùng ý kiến, nhưng cũng
không chống đối Triệu Thừa Dư vào lúc này, dù có ý kiến khác, vậy cũng
là vấn đề nội bộ, để lại đấy giải quyết sau.
“Kết cái gì? Các cháu thật sự muốn kết
hôn? Các cháu mới bao nhiêu tuổi? Nói gì mà kết hôn hay không kết hôn
chứ? Kết hôn không phải là việc nhỏ, sao có thể đùa như trò chơi!” Lỗ
Cầm đã không thể tươi cười được nữa, trừng mắt nhìn Triệu Thừa Dư, giọng nói vừa lo lắng vừa nghiêm khắc.
Bà cụ Lâm hiển nhiên cũng hơi bất ngờ,
nhưng nghe lời này lại sa sầm mặt: “Kết hôn thì làm sao? Lúc mẹ bằng
tuổi Hàm Ninh, đã sinh con rồi. Kết hôn sớm một chút cũng tốt, mẹ có thể sớm ôm chắt ngoại! Đúng, đúng rồi, Thừa Dư các cháu mau kết hôn đi, bà
ngoại trông cả vào cháu đấy! Cháu xem các anh họ của cháu đó, mãi không
chịu tìm đối tượng, còn không biết khi nào mới có thể kết hôn đây!” Bà
cụ Lâm càng nói càng vui vẻ, vỗ tay, giống như có thể nhìn thấy đám chắt gọi bà là ‘cụ’ bằng giọng nói non nớt của chúng.
“Sao có thể được? Sao có thể được?” Lỗ
Cầm sốt ruột, nhìn thấy cháu gái mình rốt cuộc đã ngẩng đầu lên, nhưng
sắc mặt tái nhợt hơn nhiều, nhất thời không biết nói như thế nào mới
thích hợp để vừa đạt được mục đích của mình mà không làm cho bà cụ Lâm
tức giận.
“Sao không được? Chuyện kết hôn của
Triệu Thừa Dư, đương nhiên do Thừa Dư và ba mẹ nó quyết định, chúng
ta….là họ hàng, chỉ cần nhận thiệp cưới, tặng lì xì, uống ly rượu mừng
là được, liên quan gì đến con?” Bà cụ Lâm thu lại ý cười, ngữ điệu hơi
nặng rồi.
“Mẹ sao có thể nói như vậy,….Mẹ, Tĩnh
Nhã…… mẹ nhìn nó lớn lên, mặt mũi, phẩm cách của nó, mẹ chắc chắn hiểu
rõ….. Mà bây giờ, trong lòng con bé…..” Lỗ Cầm hạ thấp giọng nói, nói
không rõ ràng, lại nhìn Lỗ Tĩnh Nhã đang cúi đầu, sốt ruột chỉ tiếc rèn
sắt không thành thép.
“Đây là hai việc khác nhau. Mẹ cũng đã
nói với con rồi, đừng nhập hai thành một. Hôm nay, cả nhà A Nguyệt đến
chúc tết, con cũng nói những lời làm người khác mất vui nữa” Nụ cười của bà cụ Lâm tắt hẳn, không thèm nhìn Lỗ Cầm: “Con vào bếp phụ giúp đi. Mẹ ở đây không phiền đến con.”
“Mẹ….con…” Lỗ Cầm lúng túng đứng lên,
luyến tiếc đi ra, sợ khi không có mình ở đây, Lỗ Tĩnh Nhã không thể đánh trả, khiến mọi thứ trở nên hỏng bét.
“Bác, cháu đi tìm anh họ.” Lỗ Tĩnh Nhã
vẫn im lặng đột nhiên đứng dậy, cúi đầu, nhẹ giọng nói, sau đó chạy về
phía cầu thang, bỏ lại Lỗ Cầm đứng bất động.
Cố Hàm Ninh kinh ngạc, cô nghĩ, hôm nay
bác hai nói chuyện, ít nhiều là ý mốn của Lỗ Tĩnh Nhã, lại không ngờ
rằng, Lỗ Tĩnh Nhã từ đầu tới cuối không hề nói một câu, thậm chí như
muốn chạy trối chết.
Triệu Thừa Dư thấy tầm mắt Cố Hàm Ninh
đuổi theo Lỗ Tĩnh Nhã, hơi nhíu mày, cúi đầu nói nhỏ với cô: “có muốn ra ngoài một chút không?”
Cố Hàm Ninh xoay người lại, thấy Lỗ Cầm
mặt lạnh đi vào phòng bếp, lại nhìn bà cụ Lâm đã không còn vui, do dự,
rồi lắc đầu: “Chúng ta ở đây nói chuyện với bà ngoại đi.”