Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 36: Mỹ nhân khó đoán



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



duyen-toi-la-lang-quan-36-0

Chương 36: Mỹ nhân khó đoán.

Sắc trời đã tối, Tư Đồ Ngu mới về đến Tam trọng thiên giới, trên đảo nhỏ của nàng. Xa xa nhìn thấy ánh đèn trong phủ Tiên Quân, trong lòng Tiên Quân đại nhân cảm thấy như vậy thật ấm áp. Vừa bước vào cửa, bất ngờ bị mùi thơm của các loại thức ăn bao quanh. Tìm nơi mùi thơm nồng đậm nhất, Tư Đồ Ngu đi vào trong vườn hoa.

Đèn lồng treo trên cây chiếu sáng ấm áp khắp vườn. Một cái bàn dài được đặt dưới tàng cây, trên bàn bày đủ loại món ăn, đầy đủ sắc hương vị. Cái loại hương vị quấn quanh trong hơi thở, mặc gió đêm thổi thế nào cũng không tiêu tán, còn càng lúc càng nồng đậm hơn. Thanh Trạc mang tạp dề, hướng trên bàn đặt thêm đồ ăn, thị nữ Thanh Thủy ở phía sau nàng hỗ trợ. Mà ngồi bên cạnh bàn vẻ mặt hưng phấn - Mộ Dung Tương thay Tiên Quân đại nhân cảm thán một câu: "Thơm quá đi..."

Tiên Quân đại nhân liền cảm thấy mình đói bụng.

Bạch y mỹ nhân ngồi đối diện Mộ Dung Tương, thấy người trở về, đáy mắt hiện lên ánh sáng, nhưng rất nhanh cúi đầu. Mộ Dung Tương phát giác khác thường, nhìn Tiên quân đại nhân trở về, lại nhìn tỷ tỷ mình, nhíu mày. Vừa rồi tỷ nàng nhìn thấy Tư Đồ Ngu rõ ràng là vui vẻ không phải sao? Vì sao... Trong khoảng thời gian này hai người đều rất kỳ quái a, một người vùi đầu vào công vụ, một người đi sớm về trễ. Mộ Dung Tương lắc đầu, thật sự nghĩ không ra, rõ ràng thích nhau nha, chẳng lẽ người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc y mê không rõ sao?!

"Tư Đồ Ngu, mau đến dùng cơm đi." Mộ Dung Tương vẫy tay với Tiên quân. Thanh Trạc đang bày thức ăn nghe vậy, vui vẻ quay đầu, thấy người cách đó không xa, mặt mày cong cong: "Tư Đồ Ngu, ngươi mau nếm thử đồ ăn của ta a."

"A? Ah." Tư Đồ Ngu dời mắt khỏi Mộ Dung Ly Túc. Vừa nãy khẩn trương cùng mong chờ, ở một khắc nàng cúi đầu đã biến thành mất mát.

Từ sau đêm đó, quan hệ của hai người trở nên rất kỳ quái. Một người chờ đợi, một người do dự. Nhưng hai người đều ăn ý không nhắc đến chuyện đó nữa, lại đồng thời tránh né cơ hội tiếp xúc nhau trong ngày thường, phảng phất về đến thời gian đầu quen biết nhau. Cái tầng ngăn cách ở giữa, nửa phá nửa không.

Aiz, ta đã đáp ứng cho ngươi thời gian.

Tiên quân đại nhân tự an ủi mình, đem lo lắng trong lòng quét đi, vung lên khuôn mặt tươi cười đi đến, dừng trước bàn một chút, rồi đi về phía Mộ Dung Tương, ngồi xuống bên cạnh nàng. Thần sắc ba người ở đó đều khẽ biến, Đại Cẩu cúi đầu thong thả ăn đồ ăn trong bát của mình, Thanh Thủy thì bưng đồ ăn, mặt không chút thay đổi.

"Này, lúc này ngươi hẳn là tung tăng tung tẩy chạy đến ngồi bên cạnh tỷ của ta sao?" Mộ Dung Tương lặng lẽ dùng chân đụng đụng Tư Đồ Ngu, truyền âm với nàng.

"Cái gì hẳn là chứ? Ta... bình thường ta có rõ ràng như vậy sao?" Tư Đồ Ngu nét mặt bất động thanh sắc, truyền trả lời một câu nhưng cũng có chút chột dạ.

"Bình thường? Ha ha, bình thường ngươi hận không thể mọc trên người tỷ ta." Mộ Dung Tương xinh đẹp cười, gắp một khối sườn xào chua ngọt bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai. "Nhưng nói đi nói lại, gần đây hai người các ngươi xảy ra chuyện gì a?"

"Chúng ta không có việc gì đâu, có thể có chuyện gì chứ." Tư Đồ Ngu cũng cầm đũa lên, giọng nói bình thản. Mộ Dung Tương liếc mắt nhìn bộ dáng không được tự nhiên của nàng, truyền âm có vài phần chế nhạo: "Không có việc gì ngươi tránh né tỷ ta làm chi? Ngươi không phải thích nàng sao?"

"Thích... không nhất định phải ở cùng nhau a." Tiên quân đại nhân buồn bực hờn dỗi uống một hớp trà, giọng nói suy sụp. "Hơn nữa nàng tránh ta, không phải là ta tránh nàng. Có lẽ trong khoảng thời gian này nàng không muốn nhìn thấy ta đi..." Vốn tưởng lấy dũng khí bày tỏ, khoảng cách giữa mình và nàng sẽ rút ngắn đi nhiều, không nghĩ đến bây giờ lại ở trong tình cảnh lúng túng như vậy. Aiz, đáp ứng cho nàng thời gian không sai a, nhưng mà Hồ Ly cố chấp này sẽ không phải suy nghĩ xong thì sẽ dứt khoát cự tuyệt chứ, còn vĩnh viễn giữ khoảng cách a!... Tiên Quân đại nhân càng suy sụp.

Bạch y mỹ nhân ngồi ở đầu kia im lặng không lên tiếng, tay nắm cái bát thật chặt.

Mộ Dung Tương thấy Tư Đồ Ngu như vậy, hận không thể đập chết nàng, nhưng không tiện phát tác, chỉ có thể nét mặt thản nhiên dùng bữa, trong lòng gấp giọng: "Hắc, ai nói tỷ ta không muốn nhìn thấy ngươi, Tư Đồ Ngu ngươi không biết tỷ của ta nàng...", "Tương nhi, không nên nói lung tung." Lúc này Mộ Dung Ly Túc ngồi đối diện đột nhiên lạnh giọng mở miệng, cắt đứt lời truyền âm nàng nói với Tư Đồ Ngu. Mộ Dung Tương cả kinh, suýt chút nữa bị đồ ăn làm nghẹn.

"Tỷ! Ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện." Mỹ nhân váy đỏ xấu hổ, giận dữ chỉ vào người đối diện.

"Chúng ta đều nghe được!" Công chúa đại nhân không chút lưu tình nói tiếp, đem món ăn cuối cùng bày trên bàn, trừng mắt nhìn Mộ Dung Tương, "Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng biết ngươi đang cùng Tư Đồ Ngu nói thầm cái gì, đương nhiên muốn nghe một chút rồi."

"Ngươi..."

"Hừ." Thanh Trạc trực tiếp cho Mộ Dung Tương một cái xem thường, sau đó biểu tình biến đổi, vẻ mặt tươi cười mà ngồi vào đối diện Tư Đồ Ngu, đem đồ ăn trước mặt đẩy về phía nàng: "Tư Đồ Ngu, những món này đều là ngươi thích a, ta phải bận bịu cả ngày đó.", "Là Thanh Thủy bận bịu cả ngày a! Ngươi nhiều lắm cũng chỉ lặt rau." Mộ Dung Tương nắm lấy cơ hội phản kích, Thanh Trạc bị nàng nói như vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ. Thị nữ Thanh Thủy lau tay rồi ngồi bên cạnh Công chúa đại nhân, lên tiếng thay chủ tử cãi lại: "Từ nhỏ Công chúa đều là thập chỉ bất triêm dương xuân thủy *, ngày hôm nay ở trù phòng bận bịu trước sau đã là tốt lắm rồi."

- -----------

( *) Thập chỉ bất triêm dương xuân thủy:

Trích từ bài thơ Công Tử Hành của Lưu Hi Di đời Đường:

Nguyên văn: Thập chỉ bất triêm dương xuân thủy, kim lai vi quân tố canh thang ( Mười ngón chưa từng dính nước lạnh, nay lại vì chàng mà nấu canh).

- -----------

"Đúng vậy, Công chúa kim chi ngọc diệp, trong ngày thường sao cần phải làm đồ ăn a." Mộ Dung Tương lành lạnh mở miệng. Mộ Dung Ly Túc liếc nàng một cái: "Ngươi ít nói mấy câu đi!"

"Đúng vậy, mọi người mau ăn nha, nếu không... sẽ nguội mất." Tư Đồ Ngu cũng phụ họa nói, trong lòng thấp thỏm không yên, những lời vừa rồi đều bị Mộ Dung Ly Túc nghe, nàng... len lén nhìn Bạch y mỹ nhân hơi nghiêng phía đối diện, người kia khuôn mặt trầm tĩnh, không có vẻ gì tức giận. Tiên Quân đại nhân thở phào nhẹ nhõm, lúc này Mộ Dung Ly Túc lại đột nhiên giương mắt nhìn nàng, trong con ngươi như mực hiện ra lãnh khí. --- Hừm, cảm giác này thật quen thuộc.

Ly Túc nàng... tức giận sao? Trong lòng Tư Đồ Ngu vừa sợ hãi vừa mừng rỡ, chí ít không phải xem mình như không khí. Có thể bị nàng nhìn như vậy, lại.. có chút ngượng ngùng... Tại sao có thể như vậy a, chỉ bị nhìn cũng sẽ đứng ngồi không yên, khẩn trương không ngớt, thật sự không cam lòng a.

Nhưng mà nghĩ đến thái độ mấy ngày nay của nàng đối với mình, Tiên Quân đại nhân bỗng nản lòng, trong lòng nhiều lần vang lên lời nói của nữ quỷ trong hậu viện Tang gia, tâm tư rối rắm. Tư Đồ Ngu mạnh mẽ nhìn đi chỗ khác, dời ánh mắt, cúi đầu gắp thức ăn. Mộ Dung Tương bên cạnh phát hiện đáy mắt tỷ tỷ mình hiện ra kinh ngạc cùng không vui, mắt Hồ Ly nheo lại, nhếch miệng xinh đẹp cười, gắp một miếng cá bỏ vào trong bát Tư Đồ Ngu, "Tiên Quân đại nhân, ăn nhiều một chút a, đây đều là tấm lòng của Tiểu công chúa dành cho người đấy."

"Đúng vậy Tư Đồ Ngu, nếm thử thịt viên này đi, ta nhớ là ngươi rất thích ăn nha." Công chúa đại nhân gắp thịt viên bỏ vào trong bát Tư Đồ Ngu, mặt mày mỉm cười, giọng nói ôn nhu. Trong lúc nhất thời, phảng phất có bong bóng màu hồng bay bay, xoay xung quanh nàng. Mộ Dung Tương nhìn thấy buồn nôn, nghĩ thầm Tiểu công chúa này chẳng lẽ còn dùng đến mị thuật?

Tư Đồ Ngu nhìn thịt viên, trong lòng run lên. Cái này khiến nàng nhớ đến ngày ấy bị Công chúa đại nhân treo trên tàng cây, tư vị này... cả đời cũng khó quên được a. Miễn cưỡng nuốt xuống, cười cười có lễ với Thanh Trạc.

Nụ cười này, trong không khí tựa hồ bong bóng màu hồng càng tăng nhiều hơn. Công chúa đại nhân cười ngọt ngào, không ngừng gắp thức ăn vào bát Tiên Quân, "Còn đây là thịt kho tàu, thịt bò cay thái hạt lựu, gà ướp rượu trắng.... Ôi chao, cũng phải ăn thêm chút rau xanh a..." Rất nhanh trong bát liền chất đầy một tòa núi nhỏ, Tư Đồ Ngu lặng lẽ lùa cơm, vô tình hay cố ý ngẩng đầu nhìn một chút Bạch y mỹ nhân trầm tĩnh như nước. Lượng cơm Mộ Dung Ly Túc ăn hàng ngày đều rất ít, đoạn thời gian này thấy nàng gầy đi không ít a. Theo thói quen gắp một miếng thịt đang muốn thả vào bát nàng, bàn tay đến phân nửa lại dừng ở không trung, Tư Đồ Ngu cắn môi.

Thiếu chút nữa, quên mất lập trường hiện giờ.

Nhưng, tay duỗi ra, muốn thu về cũng đã muộn, hơn nữa rất lúng túng a. Vì vậy dưới ánh mắt chờ mong của Thanh Trạc và ánh mắt giết người của Mộ Dung Tương, Tiên quân đại nhân run run rẩy rẩy bỏ vào trong bát của Công chúa đại nhân: "Ha ha, đừng chỉ gắp cho ta, ngươi... cũng ăn nhiều một chút đi."

Nói xong câu đó, bỗng nhiên Tư Đồ Ngu cảm giác được lãnh ý nhè nhẹ, bầu không khí trên bàn cơm quái dị, mạch nước ngầm mãnh liệt. Mộ Dung Tương dưới đáy bàn hung hăng véo đùi Tiên quân. Tư Đồ Ngu nhịn đau, hoàn toàn tỉnh ngộ động tác vừa rồi của bản thân sẽ khiến Thanh Trạc hiểu lầm, vội vàng tránh hiềm nghi gắp thức ăn vào bát Đại Cẩu bên kia, "Ách, cái kia, Tam nhi gần đây thật gầy quá a."

Đại Cẩu ngẩng đầu liếc Tiên quân, hoàn toàn không che giấu biểu tình ghét bỏ.

"Ta về phòng trước, các ngươi từ từ ăn." Bạch y mỹ nhân buông đũa lạnh lùng đứng dậy.

"Ôi! Ly Túc ngươi còn chưa ăn cái gì mà." Tiên quân đại nhân thấy thế liền nói. Mộ Dung Ly Túc không nhìn nàng, phẩy tay áo bỏ đi. Cái này, là phản ứng của Mộ Dung Ly Túc từ hôm Thanh Trạc hôn nàng đến nay! Tư Đồ Ngu sửng sốt một chút, cũng kéo ghế ra, bước nhanh theo sau.

"Này, Tư Đồ Ngu!" Thanh Trạc ở phía sau gọi nàng, Tư Đồ Ngu quay đầu cười cười xin lỗi: "Các ngươi cứ ăn trước đi." Nói xong cũng nhanh chân bước đi xa. Công chúa đại nhân nhìn nàng đi, chỉ có thể dùng sức dậm chân, hừ lạnh: "Tư Đồ Ngu... ngươi đáng giận!" Mộ Dung Tương dùng đũa khua theo mép bát, khóe miệng cong lên.

Tiên Quân đại nhân một đường chạy nhanh, đi đến cuối hoa viên mới bắt kịp Mộ Dung Ly Túc.

"Hồ Ly, ngươi đừng đi nhanh như vậy nha."

"Aiz aiz, Hồ Ly ngươi chờ một chút a."

"Này, Hồ Ly, thái độ ngươi thế này là sao a?" Tư Đồ Ngu giữ chặt người sắp ra khỏi hoa viên, trong nội tâm một trận ủy khuất, "Ngươi đừng mỗi lần đều chọn phương thức này trốn tránh có được không, trong lòng ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào a. Phải, là ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, vì vậy sẽ không làm phiền ngươi, nhưng... ngươi có ý định cùng ta ở một chỗ sao?"

"Không làm phiền ta? A, vậy liền cùng Công chúa chàng chàng thiếp thiếp sao?" Mộ Dung Ly Túc chợt xoay người lại nhìn nàng, khóe miệng mang theo cười lạnh. Tư Đồ Ngu nghe nàng nói vậy, trong nội tâm khó chịu lại sốt ruột, ngữ khí không khỏi có chút kích động: "Ta cùng Công chúa? Mộ Dung Ly Túc, trong lòng ta thích ai ngươi còn không biết rõ sao? Ta không có gì với Thanh Trạc cả!"

Không có gì? Biết rõ ràng Thanh Trạc thích ngươi, còn ở trước mặt ta thân mật cùng nàng, giọng điệu này, là nói ta cố tình gây sự sao? Tư Đồ Ngu, ngươi giỏi lắm!

Bạch y mỹ nhân sắc mặt chợt lạnh, hất tay Tiên Quân ra, thanh âm không chút nhiệt độ: "Tư Đồ Ngu, ta chỉ muốn có thời gian suy nghĩ mà thôi, cũng không có đáp ứng ngươi cái gì. Hiện tại chuyện của ngươi cùng Công chúa, ta không cần nghe, cũng không muốn quản. Các ngươi như thế nào cũng không liên quan đến ta!" Nói xong không để ý đến phản ứng của nàng, rời khỏi hoa viên.

Tư Đồ Ngu giật mình, tùy ý để Mộ Dung Ly Túc xoay người rời đi.

Gió đêm cuốn lấy lá khô dưới chân, đập vào nhau rồi xoay vòng bay xa, hàn ý nhè nhẹ xuyên thấu da thịt. Thoáng cái Tư Đồ Ngu cảm thấy mất hết khí lực, chán nản lui về sau một bước, dựa vào bên tường. Khẽ ngẩng đầu nhìn ánh trăng bất biến trên trời, ánh mắt có chút mơ hồ không rõ. Thật lâu trong bóng đêm truyền đến tiếng thở dài trầm thấp.

A, ta không phải là, có chút ép buộc rồi đi.

✂━━━━━━

duyen-toi-la-lang-quan-36-1

Ngày thứ ba Thanh Trạc trốn đi, trong Tiên giới phát sinh một sự kiện oanh động.

Nam Hải Long Vương mang theo nhi tử của hắn đến Thiên Cung cầu hôn, cầu hôn nữ nhi bảo bối của Thần đế - Thanh Trạc công chúa. Hàng trăm hàng ngàn tôm binh khiêng cờ, dâng lên vỏ sò, trân châu, san hô... các trân phẩm trùng trùng điệp điệp đi vào Hoa Thiên Thần Điện, phô trương to lớn, có thể so với tế tự của Long cung, chúng tiên xôn xao. Long Vương lần này có thể nói là cho Thần đế đủ mặt mũi, đồng thời cũng xem như ra oai phủ đầu. Long tộc thống lĩnh tất cả thủy vực. Tuy rằng trên danh nghĩa quy phụ Tiên giới, thật ra quyền thế to lớn, khiến cho Thần đế cũng kiêng kị ba phần.

Thế nhưng... dù vậy, chung thân đại sự của nữ nhi cũng không thể tùy tiện đáp ứng, huống chi là phải gả cho Thái tử, theo tộc quy của Long tộc, Thái tử phải lấy hai thê. Sau một phen suy nghĩ, Thần đế cười hòa nhã, nói với Long Vương: "Hôn nhân tiên giới, trước nay người tình ta nguyện, người bầu bạn sau này của Trạc nhi, theo lý nên do chính nàng chọn lấy, chúng ta không có quyền thay nàng quyết định a."

Những lời này, ngoài mặt vừa không phải cự tuyệt, vừa không có tỏ vẻ đáp ứng, từ chối uyển chuyển xảo diệu, không tổn thương hòa khí.

Long Vương vuốt vuốt chòm râu, thầm than lão Hồ Ly Thần đế, trên mặt như trước cung kính nói: "Không sao, không sao, lần này đến đây cũng chỉ là biểu đạt tâm ý của khuyển tử đối với lệnh ái. Thần đế nói đúng, chuyện của người trẻ tuổi, phải để chính họ tự giải quyết."

Vì vậy, Thần đế thiết yến khoản đãi đoàn người Long Vương vài ngày, Long Vương liền dẫn chúng hải tộc trùng trùng điệp điệp rời đi, lúc gần đi Tam Thái tử lưu luyến không rời nói đợi Thanh Trạc trở về, nhất định lại đến bái phỏng...

Tiên giới, lại bắt đầu sôi trào.

Trong ngự hoa viên Thiên Cung, hai người thản nhiên ở trên mặt đất đánh cờ.

"Hôm trước Nam Hải Long Vương đến đây đề thân ( xin cưới), Thần quân có nghe nói không?" Thần đế nhẹ nhàng đặt con cờ, ngữ khí như không quan tâm. Tư Đồ Diệu Minh ngồi đối diện mày kiếm hơi nhíu: "Phẩm hạnh, dáng vẻ của Tam Thái Tử kia đều rất tốt, chẳng quan trước nay Long tộc cao ngạo, chỉ sợ Công chúa gả đi..."

"Đúng vậy a, ta cũng có chỗ băn khoăn. Thanh Trạc được nuông chiều từ nhỏ thành quen, tính khí của nàng, sợ là Tam Thái Tử kia quản không được đâu." Thần đế trầm giọng thở dài, giương mắt nhìn về nam nhân đang cầm cờ suy tư phía đối diện, ánh mắt trở nên thâm thúy khác thường: "Nhưng nguyên nhân chủ yếu là, nữ nhi bảo bối của ta dường như trong lòng nhớ nhung người khác."

Thần Quân đại nhân trong lòng căng thẳng, thò tay ở trên bàn cờ đặt xuống, cười nói: "A? Công chúa có người trong lòng nha, không biết là người phương nào lại vinh hạnh như vậy?!"

"Thần Quân thật không biết sao?" Thần đế bưng nước trà ở một bên chậm rãi uống, ngữ khí khiến người ta đoán không ra: "Long Vương dù sao cũng có chút quyền thế đấy, cự tuyệt người ta dù sao cũng phải có một lý do tốt có phải không?"

Tư Đồ Diệu Minh nghe vậy cảm thấy không ổn, đều nói đến như vậy, xem ra hôm nay không chỉ đơn giản chơi cờ a. Thần Quân đại nhân vội vàng ở trong lòng suy nghĩ kế sách ứng đối. Lúc này Thần Đế đặt chén trà xuống, cười như không cười: "Nếu ta đem nữ nhi gả cho Tư Đồ Ngu nhà ngươi thì sao?"

Quả nhiên!

"Ha ha, Thần đế không phải đã nói sao, chuyện của người trẻ tuổi cứ để cho các nàng tự quyết định, chúng ta là phụ mẫu làm chủ cũng không tốt a."

"Ừ, đúng là như thế." Thần đế gật gật đầu, bỗng nhiên cười đến hòa nhã: "Thần quân này, ta cũng chỉ nói một chút mà thôi. Nhìn ngươi sắc mặt cũng thay đổi. Đến, chúng ta tiếp tục đánh cờ a."

"A, được, tiếp tục." Tư Đồ Diệu Minh cười xấu hổ, trong lòng khinh bỉ. Thần Đế cố ý gọi hắn đến đánh cờ không phải vì chuyện của Công chúa và nha đầu nhà hắn sao, thế nhưng Thần đế cuối cùng tồn tại tâm tư gì a. Thần Quân đại nhân cầm lấy quân cờ bạch ngọc, thần sắc dần dần nghiêm túc.

Xem ra, phải đi một chuyến Tam Trọng Thiên giới rồi.

✂━━━━━━

Tam Thái Tử: [ ngượng ngùng ( ∗ɞ⌄ɞ∗)♡ ]Thanh Trạc, ta thích ngươi!

Thanh Trạc: [ lạnh nhạt (・∀・) ] Ngươi là ai?

Tam Thái Tử: (⺣◡⺣)♡* Ngươi, ngươi còn nhớ Long Tam năm đó bên bờ Đại Minh Hải sao?

Thanh Trạc: ( ′ʘ⌄ʘ‵) Bên bờ Minh Hải... là cái người bán san hô kia sao?

Tam Thái Tử: (灬ºωº灬)♡ Đúng vậy a đúng a! Lúc ấy vì muốn hấp dẫn sự chú ý của ngươi mới giả trang làm thương nhân, ta còn đưa ngươi một khối ngọc bội gia truyền như vật đính ước, ngươi còn giữ sao?

Thanh Trạc: ( ˘・ᴗ・˘)Tín vật? ( nghiêng đầu suy nghĩ, hình như có thu cái lễ vật gì đó...)

Mộ Dung Tương: (⊙ヮ⊙) Cái gì? Tiểu Công chúa ngươi lúc nào cùng người ta xác định chung thân rồi hả?

Thanh Trạc đảo tròng mắt, bỗng nhiên kéo Mộ Dung Tương lại, giọng điệu ôn nhu: ( ;'Д') Ai ôi!!! Phu quân, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi..., ở đâu thu cái lễ vật đính ước gì, đều là hiểu lầm a.

Tam Thái Tử: [ (((( ;°Д°)))) ngạc nhiên ] Ngươi, các ngươi, không ngờ...

Thanh Trạc: (*ᅌᴗᅌ*) Đúng vậy, chúng ta đã có phu thê chi thực rồi. ( Mộ Dung Tương: ( ꐦ °᷄д°᷅) --- Phốc!!!)

Long Tam khuôn mặt biến sắc, hai mắt đẫm lệ mờ mịt, ôm hận bỏ đi......┌┤'д'├.

Mộ Dung Tương:ヽ( T - T)ノThái tử xin dừng bước! Thật sự là hiểu lầm a a a...

- -----------

Mộ Dung Tương: [ sắc mặt bất thiện (≖ˇ∀ˇ≖) ] Ngươi muốn chết sao?! Đem ta làm bia đỡ đạn. Sao không lôi Tư Đồ Ngu ra đi?

Thanh Trạc: ( ≖ ᴗ ≖) Ngươi đúng lúc xuất hiện nha, hơn nữa, vạn nhất hắn đến báo thù, cũng là tìm ngươi a, mới không làm tổn thương Tư Đồ Ngu của ta đâu.

Tư Đồ Ngu: ( ๑>ᴗ<๑) --- Ôi chao, Công chúa ngươi nói rất đúng a.

- --------------

P/s: Lúc trước đăng video bật lên kéo xuống vừa nghe nhạc vừa đọc truyện ngon lành mà??? Nay mới để ý kéo xuống tắt cmn nhạc rồi, còn vui gì nữa????? >.<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.