Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 42: Trăng tròn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



duyen-toi-la-lang-quan-42-0

Chương 42: Trăng tròn.

Trong hoa viên phủ Tiên Quân, Hồng y mỹ nhân ngồi trên thềm đá trong đình nghỉ mát. Bên cạnh nàng là Tiên Quân đại nhân mặc y sam xanh nhạt, cùng với Đại Cẩu bộ lông kim sắc.

"Này, Tương Tương a, có gì không vui thì nói ra đi, không nên buồn bực trong lòng." Tiên Quân xoa cằm nói. Nhưng Hồng y mỹ nhân lại không để ý đến nàng.

"Ai nha, ta nghe Ly Túc nói, ngươi cũng Thanh Trạc đã...", "Đã cái gì?" Tức khắc Mộ Dung Tương quay đầu trừng nàng, "Tư Đồ Ngu, đều tại ngươi!"

"Dạ dạ dạ, lỗi đều do bổn tiên." Tư Đồ Ngu nịnh nọt cọ cọ vai nàng, "Vậy chẳng lẽ ngươi không thích Thanh Trạc sao?"

Hồng y mỹ nhân nhăn mày, lộ ra thần sắc u buồn: "Ngươi nói thích một người... là cảm giác gì a?", "Cái này phải hỏi chính ngươi rồi! Đều đã cùng người ta tiếp xúc thân mật, nếu ngươi không thích nàng có uống nhiều rượu hơn cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy!" Tư Đồ Ngu chọt chọt bả vai Mộ Dung Tương, đột nhiên có chút không cam lòng không hiểu được. Ừ... vậy là sao chứ, ta với tỷ ngươi cũng chỉ nắm nắm tay, hôn môi một chút thôi, ngươi sao có thể nhanh như vậy chứ!

"Ta... có lẽ có cảm giác với Tiểu công chúa, nhưng người nàng thích là ngươi a."

"Vậy ngươi không biết theo đuổi người ta à! Mềm mỏng, cưng chiều hoặc cường thủ đoạt hào ( mạnh mẽ chiếm lấy), biết không?!"

"---Hừ!" Một tiếng hừ nhẹ vang lên, cắt đứt bài giảng mạnh mẽ của Tiên Quân đại nhân. Tư Đồ Ngu quay đầu phiền muộn nhìn Đại Cẩu kim sắc. Gần đây nó biết một số ngữ khí của nhân loại rồi, nhưng... nhìn một con Đại Cẩu liếc mình sau đó quay mặt đi, cùng theo đó là thanh âm hừ lạnh của thiếu nữ, loại cảm giác này.... là ảo giác của nàng sao, vì sao càng lúc càng cảm thấy Tiểu Tam có hương vị nữ nhân rồi?

"Lời nói vừa rồi của Tiên Quân đại nhân, thật khiến người khác thụ giáo." Lúc này, có thanh âm lành lạnh từ phía sau vang lên. Thân thể Tư Đồ Ngu cứng đờ, quay đầu lại, quả nhiên thấy Bạch y mỹ nhân đạp trăng từ từ đến. Tiên Quân đại nhân liền hưng phấn đứng lên chạy đến, đong đưa cánh tay người kia: "Mới vừa về sao?"

Bạch y mỹ nhân cười mà không nói, đưa tay véo nhẹ khuôn mặt Tiên Quân.

"Thiệt là, chàng chàng thiếp thiếp không quan tâm cảm thụ của người khác a!" Mộ Dung Tương ở một bên buồn bực lên tiếng, mơ hồ tản ra oán khí. Tư Đồ Ngu không quan tâm nhếch khóe miệng: "Ai nha, người nào đó hảo hảo yên tĩnh đi, Ly Túc chúng ta đừng quấy rầy nữa." Nói xong kéo tay mỹ nhân đi ra ngoài. Mộ Dung Ly Túc bất đắc dĩ lắc đầu, liếc mắt nhìn muội muội u oán, mặc cho Tư Đồ Ngu kéo nàng rời đi.

Thấy hai người đi xa, Mộ Dung Tương nặng nề thở dài: "Hừ, thiên nhai hà xử vô phương thảo*!" Rồi sau đó đảo mắt qua Đại Cẩu kim sắc: "Này, Đại Cẩu, lúc nào thì ngươi hóa hình được a?"

( *) Thiên nhai hà xử vô phương thảo: Chân trời nơi nào chả có cỏ thơm.

Đại Cẩu quay đi, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ: "Ngươi đừng đánh chủ ý đến ta."

✂━━━━━━

duyen-toi-la-lang-quan-42-1

Ngoài hoa viên, Tư Đồ Ngu lôi kéo Mộ Dung Ly Túc tản bộ dưới ánh trăng.

"Lúc nương ta cùng ngươi đi ra ngoài... có làm khó dễ ngươi không?" Tiên Quân do dự một lát, vẫn nhịn không được hỏi người bên cạnh. Mộ Dung Ly Túc có chút buồn cười nhìn nàng, ngữ khí nghiền ngẫm: "Sao lại hỏi như vậy?"

"Ta là lo lắng nha. Ngươi cũng biết, nương ta có đôi khi rất không đáng tin cậy đó."

"Ha ha, không đáng tin cậy là ngươi thì có." Mộ Dung Ly Túc liếc mắt nhìn nàng, "Nương ngươi không làm khó ta, còn nói cho ta biết rất nhiều chuyện của ngươi.", "Chuyện của ta?" Tiên Quân kinh ngạc. Sẽ không đem chuyện xấu hổ khi còn bé của nàng nói ra chứ?

"Hừ! Có một số chuyện ngươi không có thẳng thắn khai ra." Mỹ nhân ra vẻ tức giận hung dữ nói, Tiên Quân bĩu môi. Quả nhiên lão nương không đáng tin cậy...

Đêm nay ánh trăng rất đẹp, ánh trăng màu trắng bạc chiếu xuống bàn đá xanh rêu, hiện lên một tầng ánh sáng. Tâm tư Tư Đồ Ngu khẽ động.

"Hồ Ly, cùng ta ngắm trăng đi." Tiên Quân đại nhân nắm bàn tay mềm mại của Bạch y mỹ nhân, khóe miệng cong cong, trong con người lóe ra ánh sáng. Mộ Dung Ly Túc cũng cong khóe miệng, coi như cam chịu, sau một khắc bị người chặn ngang ôm lấy. "A." Theo một tiếng kêu ngắn ngủi yêu kiều, Tiên Quân đại nhân vững vàng ôm lấy mỹ nhân, phi thân bay lên.

Gió mang theo hơi lạnh lướt qua tai, hai tay Mộ Dung Ly Túc ôm lấy cổ Tư Đồ Ngu, cảm giác bên tai mình nóng lên. Cái người này... thật làm càn quá mà. Bạch y mỹ nhân cắn môi, nhất thời có chút xấu hổ. Chốc lát sau, các nàng rơi trên nóc một tòa lâu. Tiên Quân đại nhân cười híp mắt buông mỹ nhân. Chậc chậc, hương ngọc đầy cõi lòng, thật không muốn buông ra. Mà mỹ nhân đứng ổn định lại thưởng cho nàng một cái khẽ giận.

Tư Đồ Ngu lôi kéo Mộ Dung Ly Túc ngồi xuống nóc nhà. Trăng tròn nơi chân trời mang theo vầng sáng màu trắng bạc chiếu lên người các nàng. Hai người tựa sát vào nhau, bầu không khí tốt đẹp.

"Thật tốt." Tiên Quân nhẹ giọng than thở.

"Cái gì thật tốt?"

"Ta nói ngươi bây giờ thật tốt a." Tư Đồ Ngu nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng sáng. Sau đó chỉ ánh trăng nơi chân trời: "Ưm, trước kia ngươi, giống như ánh trăng trên bầu trời này, thanh khiết hoàn mỹ, đẹp đến mức khiến người ta muốn đến gần nhưng vô luận như thế nào cũng không chạm đến được."

Tiên Quân giang hai tay, hướng về phía bầu trời đêm, ánh trăng xuyên qua khe hở ngón tay dài nhỏ, hình dáng mơ hồ.

"Đại nhân có thể bay đến mặt trăng xem một chút a." Bạch y mỹ nhân cong khóe miệng.

"Ta cùng ngươi đã cùng một chỗ rồi, giống như bay đến mặt trăng, phát hiện phía trên quỳnh lâu ngọc vũ, Tiên thai ngọc thụ, nhất thời sẽ bị cảnh trí xinh đẹp kia rung động, không nỡ rời đi a."

"Ngươi là không nỡ rời đi Tiên tử bên trong Nguyệt cung đi?"

"Hồ Ly sao ngươi có thể như vậy!"

Trên nóc nhà, Tiên Quân tức giận đem Bạch y mỹ nhân ôm vào trong ngực.

Mộ Dung Ly Túc cười nhẹ phản kháng hai cái, liền thuận theo ở trong lòng Tư Đồ Ngu, đầu dựa vào bả vai nàng. Khí tức ấm áp vây quanh, khiến người ta an tâm. Mộ Dung Ly Túc ở cổ cọ cọ, điều chỉnh tư thế thoải mái, thỏa mãn nhắm mắt lại.

"Lúc nào thì ngươi thích ta?" Thật lâu, người trong lòng ôn nhu mở miệng.

"Không rõ nữa, đến khi ta phát hiện, đã quá muộn rồi." Tư Đồ Ngu ôm Bạch y mỹ nhân nhẹ nhàng lắc lư, đem mặt vùi vào trong mái tóc đen như thác nước của mỹ nhân, hít sâu mùi hương, sau đó chậm rãi nói: "Nhìn không thấy ngươi trong lòng ta sẽ cảm thấy cô đơn, gặp được lại thấy khẩn trương, chỉ bị ngươi nhìn cũng sẽ đứng ngồi không yên. Ngươi cùng người khác chung một chỗ lòng ta sẽ chua xót ghen tỵ, bắt đầu so sánh ngươi có đối với ta tốt hơn người khác hay không, muốn một mực chiếm lấy tất cả của ngươi."

"Ta khiến ngươi cảm thấy không an toàn như vậy sao?" Âm thanh mỹ nhân buồn bực.

"Ha ha, ngươi lạnh như băng a, ai dám trêu chọc chứ! Ngươi nha, cự người ngàn dặm như vậy, bức tường trong lòng ngươi xây thật dày, đem mọi sự vật xung quanh ngăn cách bên ngoài. Chỉ có Tư Đồ Ngu ta mới kiên nhẫn, quật cường dừng chân ở trước bức tường bên ngoài không chịu rời đi, quanh quẩn kiếm tìm, rốt cuộc có một ngày, bức tường dày này có lỗ hổng, giúp ta nhìn thấy phong cảnh bên trong. Lại sau đó... người lãnh tình rốt cuộc mở một cánh cửa cho ta." Ôm ấm áp trong lòng, ngữ khí ôn nhu. Người bị ôm, trong lòng một mảnh mềm mại.

Những lời này, khiến người ta cảm thấy ấm áp đến đáy lòng.

Hốc mắt Mộ Dung Ly Túc có chút nóng lên, tim đập nhanh hơn. Cái này là, cảm giác yêu một người sao? Thế nhưng ta lại không nhớ rõ rồi, cùng Mạc Dao chung một chỗ có hay không động tâm qua như vậy.

Bạch y mỹ nhân thẳng người dậy, ôn nhu nhìn người đang cười trước mặt, vươn tay véo nhẹ gương mặt nàng, khẽ giận: "Ngươi rất đắc ý sao?"

"Có mỹ nhân trong lòng, sao lại không đắc ý?" Tiên Quân cười xấu xa, Mộ Dung Ly Túc từ trong tay áo lấy ra một tiểu Bạch Hồ Ly, đưa cho nàng: "Đây, tặng cho ngươi. Từ hôm nay trở đi, không cho phép lại thích Tiểu bạch thỏ, Tiểu hoa, Tiểu thảo gì, chỉ có thể là Bạch Hồ Ly.", "Ơ, đây là phiên bản thu nhỏ của ngươi sao?" Hai mắt Tư Đồ Ngu tỏa sáng, vui mừng nhận lấy, "Hôm khác ta mua một Tiểu Bạch Lang cho ngươi."

"Ta cũng có." Mộ Dung Ly Túc cười lấy ra một cái khác. Toàn thân trắng như tuyết, trên mặt tiểu Lang cười ngây ngô khiến người ta yêu thích. Độ cong khóe miệng Tư Đồ Ngu càng sâu: "Đây là tín vật đính ước của chúng ta sao?!" Đem hai tiểu gia hỏa để cùng một chỗ, bỗng cảm thấy có loại cảm giác kỳ dị tuôn trong lòng. Cái này là... cảm giác hạnh phúc đi. Mộ Dung Ly Túc mỉm cười nhìn nàng, cũng không nói lời nào, mà vươn tay ra, phủ trên mặt nàng, nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt tuấn mỹ kia.

"Nếu như sau này, xảy ra chuyện gì khiến ngươi không vui, thậm chí... khiến ngươi hoài nghi tình cảm của chúng ta, ngươi vẫn có thể kiên trì cùng ta ở một chỗ sao?"

Tư Đồ Ngu nghe vậy kinh ngạc, vội vàng nắm chặt tay người trước mắt gấp giọng hỏi: "Chuyện gì a?" Vừa rồi trên mặt Mộ Dung Ly Túc hiển hiện vẻ bối rối khiến người ta kinh sợ. Đến cùng, nàng giấu mình chuyện gì? Mộ Dung Ly Túc lắc đầu, "Ngươi trả lời ta trước."

"Đương nhiên sẽ rồi!" Tư Đồ Ngu nghiêm mặt nói, ngữ khí nghiêm túc ôn nhu. Nắm bàn tay thật chặt, "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta yêu ngươi."

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta yêu ngươi. Có những lời này, đủ rồi.

Đáy mắt Mộ Dung Ly Túc sáng rọi khác thường, nghiêng người về phía trước, môi anh đào khẽ mở: "Nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi." Dư âm biến mất nơi răng môi chạm nhau. Tư Đồ Ngu không dám tin mở to hai mắt, nhìn người đang hôn mình, xúc cảm tê dại mềm mại trên môi lan tràn ra, lông mi thật dài của Mộ Dung Ly Túc quét trên mi mắt nàng, có chút ngứa. Phát hiện nàng không chuyên tâm, mỹ nhân xấu hổ cắn nhẹ môi nàng một cái. Tư Đồ Ngu ngẩn ngơ tim đập loạn nhịp. Nắm chặt lưng áo Mộ Dung Ly Túc, cúi đầu cùng nàng chăm chú dán hợp dây dưa, đầu lưỡi ở giữa răng môi nhẹ nhàng qua lại vài cái liền dễ dàng cạy mở hàm răng, tìm được đầu lưỡi ướt mềm khác, ăn ý nóng bỏng quấn lấy nhau, Tư Đồ Ngu cảm thấy người trong lòng khẽ run, ngẫu nhiên có thanh âm than nhẹ rất nhỏ từ môi truyền ra.

Thân thể thoáng cái khô nóng không thôi. Tư Đồ Ngu càng thêm dùng sức ôm chặt mỹ nhân trong lòng, hô hấp dồn dập. Hai tay Mộ Dung Ly Túc ôm chặt lấy cổ Tư Đồ Ngu, ngẩng càm lên, nỗ lực đón ý hùa theo xâm lược cuồng nhiệt phát ra giữa răng môi, dưới bụng mơ hồ có nhiệt khí xông lên. Sự tình dường như có chút không khống chế được, hai người như muốn đem đối phương ép chặt tiến vào thân thể, càng kề sát, càng cảm thấy không đủ. Mộ Dung Ly Túc mạnh mẽ khôi phục lại chút lý trí, đưa tay ấn vai Tư Đồ Ngu kéo khoảng cách ra một chút, quay mặt đi chỗ khác.

Môi rời đi, mang theo sợi tơ bạc mập mờ.

Hai người đều đỏ mặt, thở hổn hển. Đợi bình phục hồi lâu, Mộ Dung Ly Túc trách trứ véo hông Tư Đồ Ngu, thanh âm có chút khàn khàn hờn dỗi: "Được một tấc muốn tiến một thước.", "Ai bảo ngươi mê người như vậy." Tiên Quân đại nhân vô lại cười xấu xa, nghiêng thân tiến đến: "Nương tử, hôn lại lần nữa nha."

"Không cho." Mộ Dung Ly Túc đặt ngón tay trên môi nàng, rồi sau đó đứng dậy, nhẹ nhàng linh hoạt bay xuống nóc nhà, dưới vầng sáng màu trắng bạc nhẹ nhàng rơi xuống đường mòn của vườn hoa. Tư Đồ Ngu ở trên nóc nhà càm ràm: "Hồ Ly ngươi sao có thể không chịu trách nhiệm mà đi mất thế!" Người trên đường mòn thản nhiên xoay người, không để ý đến ai oán của nàng, đi thẳng về phía Ly Ưu Cư.

Mỹ nhân đi xa, Tư Đồ Ngu suy sụp xuống, ngẩng mặt than thở với ánh trăng: "Ánh trăng a, ánh trăng. Ngươi cũng biết đau khổ của bổn tiên sao?"

Mà ở nơi Tiên Quân không nhìn thấy, khóe miệng Bạch y mỹ nhân cong lên.

✂━━━━━━

Trong Nguyệt cung, Tử y mỹ nhân tản bộ dưới cây quế đột nhiên hắt hơi một cái. Xuất ra khăn gấm che miệng, mỹ nhân thấp giọng lẩm bẩm: "Dạo gần đây thế nào mà cứ hắt xì đây?" Thiếu nữ mặc trường váy hạnh hoàng ( màu vàng đỏ) thấy thế đi đến, ân cần hỏi: "Tỷ tỷ là thân thể bị cảm lạnh sao?"

"Có lẽ vậy, Nguyệt cung dù sao vẫn luôn lạnh như vậy."

"Cái kia... Ta đi đến chỗ Lão Quân bốc thuốc cho ngươi. Miễn cho ngươi thật sự bị cảm lạnh mất." Thiếu nữ có chút lo lắng, nói xong như muốn rời đi, lại bị Tử y mỹ nhân kéo vào trong lòng, mỹ nhân mỉm cười nâng cằm nàng, thanh âm mị hoặc: "Không cho bốc thuốc. Ngọc nhi ngươi --- có thể làm cho ta ấm áp a." Hai chữ ấm áp đặc biệt nhấn mạnh, Ngọc Thố Tiên tử hiểu ra, lập tức đỏ mặt e thẹn nói: "Tỷ tỷ ngươi, ngươi khi dễ người."

"A? Như vậy sao, vậy ngươi liền khi dễ lại đi." Mỹ nhân cười ôm lấy thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, đi về phía lầu các.

✂━━━━━━

Mộ Dung Tương: (。・ω・。) Tư Đồ Ngu, có phải ngươi đã làm chuyện gì càn rỡ với tỷ ra không?

Tư Đồ Ngu: (*'・∀・) Ta là chính nhân quân tử!

Mộ Dung Tương: (─‿─) Trách không được...

Tư Đồ Ngu: (′ʘ⌄ʘ‵) Trách không được cái gì?

Mộ Dung Tương: ( ¬‿¬) Ngày hôm qua tỷ ta mượn vài bức tranh đông cung của ta, bảo là muốn hảo hảo nghiên cứu một chút.

Tư Đồ Ngu quá sợ hãi, chạy vào thư phòng. Quả nhiên thấy Bạch y mỹ nhân đang xem sách, nhìn rất chăm chú. Tiên Quân đại nhân nhất thời đỏ mặt: (((( ;°Д°)))) Ly Túc, ngươi, ngươi lại có thể xem loại sách này!

Mộ Dung Ly Túc: [ lạnh nhạt trả lời ( ≖ᴗ≖๑) ] Đúng vậy a, bằng không thì làm sao thỏa mãn ngươi?

Tư Đồ Ngu: [ ngạc nhiên (⊙...⊙) ] Thỏa, thỏa mãn ta??!!

Mộ Dung Ly Túc cười tự nhiên nói: ( *'◡'*) Ha ha, những kiểu dáng phía trên này, ngươi còn chưa hưởng qua đâu. Muốn hay không qua đây, chúng ta nghiên cứu một chút, xem ngươi thích kiểu dáng nào.

Tư Đồ Ngu: [ lạnh sống lưng, run giọng ⊙﹏⊙ ] Hồ Ly ngươi sao có thể xấu xa như vậy!

Rồi sau đó, Tiên Quân đại nhân vẻ mặt tràn đầy bi phẫn chạy ra khỏi thư phòng, Bạch y mỹ nhân buông sách xuống, không rõ cho lắm: ( Ò ‸ Ó) Nghiên cứu một cái thực đơn, làm mấy món ngươi thích, thỏa mãn dạ dày ngươi... Rất xấu sao?

---------------

P/S: Mợ, tối qua mình set private chương này, sao không có ma nào vào xem vậy. Hình như không làm gì sai lầm mà ta =]]]]. Thôi mình mở lại chương này, thử chương sau vậy =]]].

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.