Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 51: Tỉnh ngộ muộn màng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



duyen-toi-la-lang-quan-51-0

Chương 51: Tỉnh ngộ muộn màng.

Cửa U Minh mở ra, Tam giới đại loạn.

Trong lao ngục giam giữ lượng lớn ác hồn của Địa phủ, thừa lúc U Minh cốc giải trừ phong ấn náo động cực lớn, phá tan cửa nhà lao, chạy trốn khắp nơi. Ngoài đại môn Minh Vương Điện, Hắc Bạch Vô Thường một mặt bảo vệ trật tự Địa Phủ, đưa người sửa gấp lao ngục, một mặt phái binh đi bắt hồn phách đào tẩu quay về. Tại thời điểm đặc thù này, âm linh mang oán khí rất nặng bị giam giữ trường kỳ trong lao một khi chạy khỏi Minh vực, rất có thể ở nhân gian dị hóa thành Yêu ma, đến lúc đó càng khiến nhân gian thêm phiền toái.

"Lão Bạch, tính ra số lượng chưa? Tổng cộng đã trốn đi bao nhiêu?" Hắc Vô Thường chỉ huy Minh Binh sửa lại buồng lao bị tổn hại sụp đổ, vốn khuôn mặt đen đến không rõ ngũ quan lúc này càng thêm đen hơn. Bạch Vô Thường dùng tay lau mồ hôi, cầm lấy một quyển sách, trầm giọng nói: "Tình huống không ổn a, lần này tầng tám, tầng chín trốn hơn hai ngàn, nhà lao từ tầng mười trở xuống tạm thời vẫn ổn, nhưng từ tầng ba đến tầng bảy hầu như đã phá lao chạy ra! Binh lực chúng ta phái đi bắt lại được hơn một ngàn, nhân thủ không đủ dùng a!"

Hắc Vô Thường nghe xong, mày rậm dựng thẳng, hung hăng giậm chân, trước mắt liền mở ra một đạo màn sáng. Trong màn sáng cảnh tượng cũng hỗn loạn, hiện ra chính là một thôn trang ở nhân gian, khắp nơi có thể thấy được quỷ quái dị hóa chạy bốn phía, một số cư dân hoảng sợ trốn ở trong phòng. Trên đường phố tràn ngập hắc vụ, thân ảnh chém giết ở trong sương khói như ẩn như hiện, có Hoạt tử nhân, có các loại yêu quái, còn có thật nhiều Thiên Binh cùng với Minh Binh mặc giáp màu xám tro. Lúc này, Đầu Trâu mở cửa đại môn, lau vết máu dính trên y phục, quay đầu đối với màn ảnh ồn ào: "Lão Hắc, lão Bạch! Làm sao vậy? Bên trong Địa Phủ không sao chứ?", "Xảy ra chuyện lớn rồi." Bạch Vô Thường vẻ mặt buồn rầu, "Rất nhiều ác hồn vượt ngục, bên kia của ngươi có thể rút ra nhân thủ không?"

"Cái gì?" Đầu Trâu trừng mắt, quát với màn ảnh: "Thật không thể yên tĩnh chút sao?!" Mã Diện mang binh chém giết bên kia nghe thấy động tĩnh bên này vội đến gần hỏi hắn: "Đã xảy ra chuyện gì?" Đầu Trâu vỗ ót, khẽ cắn môi nói: "Ác hồn vượt ngục, việc này không thể chậm trễ, lão Mã ngươi mang một ít nhân thủ đến phụ cận cửa Minh giới tìm kiếm đi. Vương thượng đang ở bên Thanh Nguyên ngăn cản U Minh chi khí rồi, chúng ta không thể cản trở!" Mã Diện nghe thấy, không nói hai lời lập tức triệu tập một số người rời đi. Đầu Trâu nói với Hắc Bạch Vô Thường ở đối diện màn sáng: "Ở nhân gian, Quỷ hồn dị hóa đã giảm bớt, xem ra Vương thượng sắp thành công, các ngươi ráng kiên trì!"

"Được! Các ngươi ở bên ngoài cũng cẩn thận một chút!" Hắc Vô Thường trầm giọng dặn dò một câu, đóng cửa màn sáng, tiếp tục chỉ huy Minh Binh tới lui vội vàng. Bên này Đầu Trâu ngẩng đầu nhìn sắc trời có chút sáng lên, giương một tay lên hung hăng xiết chết một tên Thử Yêu dị hóa, quát lớn với những Minh Binh đã mệt mỏi không chịu nổi kia: "Vương thượng sắp thành công, chúng ta phải cho Vương thượng thêm thể diện, không thể thua những Thiên Binh kia được! Các tiểu tử, - xông lên a!" Lời của Đầu Trâu vừa dứt, lập tức đạt được hưởng ứng, Minh Binh sĩ khí đại chấn. Những Thiên Binh kia thấy, càng không cam lòng yếu thế, ra tay càng thêm hung ác, tình thế nhanh chóng nghịch chuyển.

✂━━━━━━

Trên núi Tây Hoàn, thiên hôn địa ám. Một đám mây đen khác thường cuồn cuộn kéo đến, bao phủ ở phía trên kết giới Mạc Dao thiết lập, chậm rãi mở rộng, thanh âm lôi minh điếc tai khiến cho hai người dừng động tác, Bạch y mỹ nhân mái tóc hơi loạn, ngóng nhìn đám mây đen cuồn cuộn, thoáng chốc thay đổi sắc mặt. Đây là cửu lôi kiếp! Lôi kiếp xuất hiện là vì Mạc Dao thoát thai hoán cốt, muốn độ kiếp phi thăng sao? Nhưng tựa hồ cũng không phải vậy, bởi lúc này trung tâm lôi vân, vừa vặn di động trên đỉnh đầu Hiên Viên Đồ! Ánh mắt dời về phía kết giới, bên trong hai người nhắm mắt ngồi, không nhúc nhích. Mộ Dung Ly Túc nhíu mày, trường kiếm trong tay phát ra tiếng kêu trầm thấp. Nàng biết Mạc Dao am hiểu nhất một loại huyễn thuật - Tỏa hồn. Mà Hắc y nam nhân đứng bên ngoài kết giới một tay che vết thương nơi ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân tóc đỏ, dần dần lộ ra thần sắc hoảng sợ.

"Rốt cuộc, ta có thể nhìn thấy bộ dáng của ngươi rồi." Bên trong vô biên màu đen, nam nhân tóc đỏ bị xiềng xích màu đen buộc chặt, xích sắt nặng trịch giống như con rắn màu đen, trói toàn thân hắn chặt chẽ. Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lam y nam tử trước mặt, ánh mắt đỏ thẫm khôi phục màu xám nâu, phản chiếu gương mặt ôn nhuận của đối phương. Hiên Viên Đồ nặng nề mở miệng: "Mạc Dao, ngươi là muốn cùng ta đồng quy vu tận sao?"

"Ta không thể không làm vậy." Mạc Dao chậm rãi đến gần hắn, ánh mắt lạnh lẽo, âm u. Hiên Viên Đồ nghe thấy trên đỉnh đầu tiếng nổ vang truyền đến càng lúc càng gần, độ cong khóe miệng không rõ ý vị, "Thì ra là thế, chúng ta.... đang ở trong linh đài ta đi?! A, ngươi muốn dùng Lôi Kiếp đánh tan hồn phách ta sao?" Lần này Cửu Lôi Kiếp là Mạc Dao cưỡng ép triệu hoán đến, cửu lôi tập trung vào một phát, uy lực vô cùng lớn. Mà hồn phách của Hiên Viên Đồ bị khoá trong linh đài, khi đó sét đánh xuống, không cách nào vận hành nội lực ngăn cản, còn là thân thể ma giới, không nghi ngờ gì sẽ tan thành mây khói. Nam nhân tóc đỏ nhìn người mà mình vừa yêu vừa hận trước mắt, thấp giọng than thở: "Thật độc ác...", "Ta bồi ngươi." Lam y nam thử vươn tay khẽ vuốt trên mặt hắn, khóe miệng cười cũng lạnh buốt.

Lôi vân càng để lâu càng dày, lôi quang chớp động, nổ vang rung trời. Gió mạnh xoáy lên cát bụi đất đá trên mặt đất, ống tay áo Mộ Dung Ly Túc tung bay, ở trong bão cát nhìn trong mây đen dần lộ ra khe hở ánh sáng. Lôi kiếp sẽ lập tức đánh xuống, nhìn tình hình trước mắt, mục tiêu của nó chính là Hiên Viên Đồ. Mà người ngồi bên kia giống như nhập định, thần sắc bình tĩnh, không dị dạng, Thiên Lôi chỉ bổ vào người độ kiếp, sẽ không đả thương người khác, nói vậy Mạc Dao sẽ không có việc gì... Bạch y mỹ nhân đưa tay vén vài sợi tóc lộn xộn, cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quái dị, bỗng nhiên trong lòng xiết chặt. Nàng nhìn nam nhân tóc đỏ bên trong kết giới, ánh mắt rùng mình. Chẳng lẽ, hồn phách của Mạc Dao ở trong thân thể Hiên Viên Đồ sao!

Thanh âm nổ vang rung trời, vân lôi từ trong khe hở tụ hợp ra điện quang màu lam tối. Oanh một tiếng, điện quang màu lam tụ hợp thành cột sáng chói mắt, mang theo gió lốc xé rách mây dày, chợt hiện ra bổ xuống. Bên trong vô biên màu đen, ánh mắt nam nhân hiện ra dứt khoát, "Ta có một vấn đề cuối cùng muốn hỏi ngươi.", hắn nói khẽ với Lam y nam tử trước mắt: "Ngươi thật sự...", "Thật sự, có yêu." Mạc Dao nhẹ giọng trả lời, cũng sau một khắc, bị Hiên Viên Đồ một chưởng đẩy ra. "Như vậy là đủ rồi." Trong mắt Hiên Viên Đồ hiện lên ánh sáng đỏ, vụt một tiếng giãy khỏi xiềng xích, ở trên người Mạc Dao đánh xuống kết giới dày đặc, sau đó hợp lực đem hắn đẩy ra ngoài. Mạc Dao mở to hai mắt, tình thế thoáng cái chuyển biến quá nhanh, hắn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã bị khóa vào trong kết giới, hình ảnh cuối cùng trong đầu là vẻ mặt biểu lộ quái dị kia. Hồn phách bay ra khỏi thân thể Hiên Viên Đồ một khắc, lôi quang phá tan kết giới.

Đầy trời bụi mù bay lên, cát bay đá chạy, quang mang chói mắt. Mộ Dung Ly Túc phi thân tiếp lấy thân thể Tư Đồ Ngu bị kình phong đẩy bay, nhìn trên người nàng không có gì, mạch đập vững vàng, hơn nữa vẫn có khí tức Mạc Dao, mới buông xuống chút lo lắng, ôm người hôn mê đi đến nơi ít bụi mù hơn. Sau một hồi, bụi mù đậm đặc cùng lôi vân chậm rãi tiêu tán, Mộ Dung Ly Túc nhìn về nơi Thiên Lôi đã đánh xuống, lúc này chỗ đó đã bị lõm xuống, bùn đất cháy đen. Mà bên trong nằm một cỗ thi thể cháy đen, cũng không phải Hiên Viên Đồ! Nằm cách đó không xa, Hiên Viên Đồ mở to mắt, kịch liệt ho khan vài tiếng, quay đầu nhìn nơi lúc đầu nằm một cỗ thi thể, hai mắt trợn lên: "Ảnh!" Hắn hô to một tiếng, xúc động bước đến ôm lấy người kia. Vừa rồi phá tan kết giới trong tích tắc, hắn bị một bóng người nhào về phía hắn đẩy ra, mới không bị phá tan thành từng mảnh, người kia... quả nhiên là...

"Ảnh, ngươi tỉnh a!" Hốc mắt Hiên Viên Đồ đỏ lên, giống như điên dốc sức lắc lắc thân thể Ảnh. Mặt người trong ngực đã cháy khét không chịu nổi, vẫn còn một hơi cuối cùng. Hắn chậm rãi mở mắt ra, hơi thở mong manh: "Thiếu chủ...", "Ảnh, Ảnh ngươi tỉnh!" Hiên Viên Đồ nghẹn ngào gọi, phí công chuyển linh lực vào cơ thể nam nhân kia, Ảnh cố hết sức nắm lấy tay hắn, lắc đầu, thanh âm yếu ớt: "Thiếu chủ, vô dụng thôi", "Thật xin lỗi. "Nam nhân tóc đỏ nắm chặt tay người trong ngực, thanh âm nghẹn ngào. Lúc này, hắn mới cảm giác hối hận. Trong lòng nam nhân hấp hối, là thân nhân duy nhất ở thế gian này của hắn. Nhưng, hiện tại nam nhân này, bởi vì hắn mà chết....

"Đừng khổ sở, là ta cam tâm tình nguyện." Trong mắt nam nhân toát ra không nỡ chia ly, nỗ lực vươn tay muốn chạm đến khuôn mặt Hiên Viên Đồ, nói khẽ: "Còn nhớ lúc nhỏ, mùa hè chúng ta thường đến Vưu khê không? Chúng ta ở dưới suối chơi đùa...", "Đừng nói nữa, Ảnh, van ngươi, đừng như vậy, ngươi không có việc gì...." Hiên Viên Đồ run giọng, cầm chặt tay người trong ngực đặt nhẹ lên mặt mình, hai mắt đẫm lệ mơ hồ.

Trên mặt Ảnh lộ ra nụ cười thản nhiên, thanh âm càng phát ra yếu ớt: "Thật muốn quay về lúc đó a, ta nhớ được, khi đó trời xanh, nắng sáng. Người cười lên, ta cảm thấy dưới gầm trời này, là đẹp mắt nhất..." Thanh âm càng lúc càng yếu, đột nhiên gián đoạn, ánh mắt chậm rãi khép kín, thân thể nam nhân hóa thành sương mù màu đen, từ trong lòng Hiên Viên Đồ bay lên. Hiên Viên Đồ gấp gáp đi theo vài bước, run rẩy vươn tay, vài tia khói vươn qua khe hở tay hắn, tiêu tán trong gió. "-Không!!!" Tiếng gào thê lương xuyên thấu rừng cây. Nam nhân tóc đỏ chậm rãi quỳ trên mặt đất, thần tình ngốc trệ.

Rất nhiều tình cảm, phải đợi đến lúc thời gian đi qua, cảnh vật thay đổi mới giật mình phát hiện, rất nhiều người đến lúc mất đi, mới hối hận không kịp...

Kết cục ngoài ý khiến người trở tay không kịp. Mộ Dung Ly Túc nhìn một màn trước mắt, thật lâu không lấy lại bình tĩnh. Ôm chặt thân thể Tư Đồ Ngu, nhẹ nhàng đặt cằm trên đầu vai nàng, tâm tình không biết tên bành trướng trong tim, trong lòng một mảnh chua xót. Hôn mê bất tỉnh trong lòng mỹ nhân, linh hồn chìm vào trong biển ý thức.

Đồng cỏ mênh mông, cây cỏ màu vàng ve vẩy theo gió, tịch liêu yên tĩnh. Tư Đồ Ngu quỳ gối ngồi trên đồng cỏ, nhìn bát ngát mênh mông trước mắt, hồ nước lăn tăn khói sóng. Đây là biển ý thức của nàng, cũng là Mạc Dao dùng Tỏa hồn thuận huyễn ra ảo cảnh. Lam y nam tử chậm rãi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống.

"Sự tình làm xong chưa?" Tư Đồ Ngu nhẹ giọng hỏi, nhưng không có quay đầu nhìn hắn. Mạc Dao đưa mắt nhìn mặt nước, thanh âm lạnh nhạt: "Xem là vậy đi, nhưng có một số việc còn chưa chấm dứt.", "Có liên quan đến Giác ma trận sao?" Tư Đồ Ngu hơi nghiêng mắt, thoáng nhìn thấy buồn bã trên mặt hắn, lông mày chau lại: "Ngươi đừng làm chuyện điên rồ."

Đáy mắt Lam y nam tử hiện lên chút kinh ngạc, nhưng lại chuyển đề tài, khóe miệng hơi hiện lên vui vẻ, xinh đẹp như hoa Quỳnh: "Tư Đồ Ngu, cám ơn ngươi cho ta mượn thân thể." Tư Đồ Ngu bĩu môi: "Không cần, đây chỉ là đáp tạ ngươi trước khi ta ở bên cạnh Ly Túc, đã từng chiếu cố nàng mà thôi. Từ nay về sau, hai chúng ta không thiếu nợ nhau, không còn liên quan gì." Nhưng vừa nghĩ đến từng có nam nhân dùng dung mao mình ở bên ngoài lang thang, trong lòng thật là khó chịu. Tiên Quân đại nhân chọc cằm, trong con ngươi hiện ra từng sóng ánh sáng, bỗng nghiêng mặt qua nói với Lam y mỹ nam: "Này, kế tiếp ngươi muốn đầu thai chuyển thế sao? Nếu vậy thì, kiếp sau làm nữ nhân đi."

"Ha ha, ngươi thật thú vị. Nhưng... có ngươi ở bên cạnh nàng, ta cũng yên lòng." Mạc Dao lắc đầu cười nói, thân thể hơi mờ bao phủ tầng ánh sáng nhạt, chậm rãi bay lên: "Ta phải đi, bằng không thân thể của ngươi chịu không được. Mà ngươi... cũng nên trở lại bên cạnh nàng đi." Từng từng trận gió từ mặt nước xa xôi quét đến, thân thể Mạc Dao theo gió càng ngày càng xa. "Này, ngươi muốn đi đâu?" Tư Đồ Ngu theo vậy đứng lên, hướng phương hướng hắn lướt đi hô. Nam nhân kia không trả lời, chẳng qua cười nhạt một tiếng, liền biến mất không thấy.

Ôm lấy thân thể Tư Đồ Ngu, Bạch y mỹ nhân nhìn thấy một đạo bạch quang bay khỏi thân thể nàng, ở giữa không trung lờ mờ hiện ra một hình người.

"Trả nàng lại cho ngươi." Bóng người trong bạch quang nói. Một Dung Ly Túc nhìn bóng người có chút mơ hồ, bỗng cả kinh, gấp giọng nói với hắn: "Mạc Dao? Ngươi thế nào...", "Thời gian của ta không có nhiều lắm, nàng cũng sắp tỉnh rồi." Bóng người nhẹ giọng trả lời. Mộ Dung Ly Túc nghe vậy, trong con ngươi đen sáng rọi, hai tay ôm lấy Tư Đồ Ngu càng chặt hơn, thân thể hơn nghiêng về phía trước, vui vẻ nói với bóng người trong không trung: "Ý ngươi là hồn phách Tư Đồ Ngu vẫn còn trong cơ thể nàng sao? Vậy nàng..", "Nàng chẳng qua hao tổn mấy trăm năm tu vi, cũng không đáng ngại." Mạc Dao cắt ngang lời nàng, trong giọng nói có vài phần giảo hoạt: "Túc nhi ngốc, nếu nàng chết ta phải đi đến đâu tìm một con Lang trả lại cho ngươi chứ." Nói xong hắn quay đầu lại, thật sâu nhìn nam nhân tóc đỏ suy sụp quỳ trên mặt đất, phiêu nhiên mà đi, chỉ để lại một tiếng thở dài như có như không.

Mộ Dung Ly Túc giật mình nhìn bạch quang rời đi, trong con ngươi nhuộm vẻ u sầu. Cúi đầu xuống, chậm rãi chạm đến dung nhan như ngủ say của người trong lòng, hơi lạnh đầu ngón tay lướt từ lông mày xinh đẹp đến da thịt trắng nõn trên gương mặt, dừng bên bờ môi hồng nhạt. Xúc cảm nơi đầu ngón tay, ấm áp mềm mại, tràn đầy khí tức của Tư Đồ Ngu. Bạch y mỹ nhân nhìn chăm chú gương mặt tuấn mỹ đang ngủ, cảm giác trống rỗng trong lòng từng chút được lấp đầy, nàng bỗng cúi người, đem môi anh đào mềm mại chạm vào khóe môi người nọ. Tóc đen phủ xuống như mành vải, che lấy cánh môi kiều diễm chạm nhau. Mộ Dung Ly Túc chẳng qua nhẹ nhàng chạm một cái, liền lui ra. Sau một lát, ngón tay người trong lòng hơi giật giật, trong miệng hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt.

✂━━━━━━

Tư Đồ Ngu: [ tức giận (。-'ω'-) ] Lúc ta không ở đây, các ngươi dường như rất cao hứng a!

Mộ Dung Tương: [ vứt mị nhãn ( •‾̑⌣‾̑•) ] - E hèm, vừa giết quái vừa ôm mỹ nhân chấm mút một chút... Đúng là rất vui vẻ.

Tư Đồ Ngu: ٩(⚙ᴗ⚙)۶ Oa Oa! Đãi ngộ tốt như vậy!

Mộ Dung Ly Tú: [ lạnh nhạt ( ≖ˇ∀ˇ≖) ] Ngươi rất hâm mộ sao?

Tư Đồ Ngu:(⊙...⊙) Sao, sao có thể! Ôm người khác chấm mút gì gì đó, bổn tiên rất khinh bỉ!

Hàn quang hiện lên, hình ảnh bỗng tối sầm, trong hỗn loạn lờ mờ nghe thấy tiếng kêu la không rõ. Sau giây lát, hình ảnh lần nữa sáng lên, Bạch y xinh đẹp không thấy đâu. Tiên Quân đại nhân che lấy gương mặt bị niết sưng, thần tình ai oán nhìn người bên cạnh đang nhìn lên trời: (┳Д┳) Vừa rồi có phải hay không nói sai rồi?

Mộ Dung Tương: (≖ ‿ ≖) Ngươi không có nói sai, chỉ là ngươi nên hỏi tỷ ta, lúc ngươi chưa tỉnh lại... nàng đã làm gì?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.